Tại một gian phòng trong lầu xanh Túy Nguyệt Lầu, lầu xanh nổi tiếng nhất kinh đô với vô số mỹ nữ xinh đẹp, ai nấy cũng có một tài hoa riêng. Không ai mà không biết nơi này. Chốn mua vui nhưng cũng xa hoa nhất kinh thành.
Một vị thiếu niên vận một bộ y phục trắng xen lẫn màu xanh lá, hai tay ôm hai nàng mỹ nữ. Vị công tử này không ai khác đó là Cửu hoàng tử - Liêu Nguyệt.
"Nguyệt công tử đêm nay để thϊếp hầu chàng nha."
Cô gái vừa đút nho cho hắn vừa làm nũng.
Cô gái kế bên cũng không chịu thua vừa rót rượu xong lại cạ cạ hai cặp ngực to đùng vào cánh tay hắn.
"Đêm nay để thϊếp đi."
Vị công tử cười to ôm chặt lấy cả hai người, ánh mắt cực kỳ *** dê.
"Được được, vậy thì cả hai luôn đi."
Cả hai cô nàng õng ẹo, giả vờ chối từ, nhưng vẫn làm nũng trong lòng của hắn ta.
"Công tử tham lam quá đi."
Lúc này bên ngoài cửa sổ chợt có tiếng gõ. Nguyệt công tử nhẹ nhàng đẩy hai mỹ nữ ra.
"Hai nàng ra ngoài một chút chờ ta, khi nào cần ta sẽ gọi."
Hai mỹ nữ tuy hụt hẫng nhưng cũng vâng lời đồng thanh.
"Ưʍ..."
Khi hai cô gái bước ra, một người y phục đen tuyền, từ cửa sổ nhảy vào.
Lưu Tiết lấy ra từ tay áo một tờ giấy.
"Chủ tử, đây là báo cáo của ngày hôm nay."
Liêu Nguyệt đưa tay nhận lấy mở ra xem rồi nở nụ cười nham hiểm xong quăng tờ giấy vô ngọn nến đốt cháy.
"Được rồi, cứ vậy đi."
Lời vừa dứt người kia cáo lui rồi lại phóng đi từ cửa sổ. Liêu Nguyệt lấy từ trong tay áo ra một vật gì đó rồi đem nó đốt lên. Sau đó nói vọng ra.
"Hai nàng còn đó không, vào hầu ta ngủ nào."
Cả hai nghe xong lại vội chen chân chạy nhanh vô. Liêu Nguyệt như rất quen thuộc cởi y phục rồi vuốt ve cả hai.
Nhưng chưa được bao lâu cả hai lại ngủ như chết. Liêu Nguyệt lúc này bước xuống giường phóng đi mất từ cửa sổ để cho hai nàng không mảnh vải che thân nằm đó.
Tại một gian phòng khác của Túy Nguyệt Lầu, vang tiếng cười đùa của các mỹ nữ, Liêu Ngọc bịt mắt đuổi bắt các cô mỹ nữ, bỗng một người khác lại mở cửa bước từ từ vào.
Liêu Ngọc chụp ôm lấy một người, đang vui vẻ như vừa ôm được mỹ nữ.
"Haha, ta bắt được nàng rồi."
Chưa kịp ôm thỏa mãn thì bị đẩy ra ngay tức khắc, Liêu Ngọc bực tức, tháo bịt mắt ra, thoáng giật mình lùi về sau.
"Là hoàng đệ thân yêu của ta đây mà. Đệ hôm nay cũng có hứng thú tới nơi này sao?”
Nói xong hắn giơ tay lên, các cô kỹ nữ cũng đi ra ngoài, rồi khép cửa cẩn thẩn lại.
Liêu Phan tiến lại bàn rượu ngồi xuống nâng ly uống cạn.
"Ta thấy huynh biết hưởng thụ nhỉ, huynh đã có kế hoạch gì chưa?"
Liêu Ngọc đưa tay lấy bình rượu, nốc cạn, xong hướng mắt nhìn người đối diện.
"Ta đang chờ ý kiến của đệ đây."
Liêu Phan đứng dậy, phủi phủi tà áo quay lưng đi, ra gần tới cửa, hắn quay đầu lại.
"Dương Tử."
Nói đúng hai từ xong hắn mở cửa bước đi.
Liêu Ngọc cười buồn, rồi lại nắm lấy bình rượu khác uống tiếp.
"Hắn thật nhàm chán mà, chẳng bằng tên kia biết cách hưởng thụ, mà Dương Tử ư? Hình như là con trai của Dương thừa tướng đây mà, haha, thời gian tới sẽ thú vị lắm đây. Haha…”
* * * * * *
Ở một nơi khác, cùng thời gian đó. Tại hoàng cung tráng lệ, có một thư phòng vẫn sáng đèn.
Lão thái giám vừa cúi đầu mài mực vừa bẩm báo.
“Thưa hoàng thượng, Cửu hoàng tử vẫn mải mê vui chơi trong Tuý Nguyệt Lầu. Không có gì khác lạ, vẫn là như mọi khi.”
Hoàng thượng ngừng bút thở dài ưu tư.
“Đứa trẻ này, mãi cứ thích chống đối trẫm, đã không chịu học văn, mà võ cũng chả thèm đυ.ng đến, suốt ngày rong chơi, ngươi nghĩ xem, trẫm phải làm sao?”
Lão thái giám vẫn không ngừng cúi đầu mài mực đáp.
“Hoàng thượng, đến giờ ngài vẫn nuôi hy vọng truyền ngôi cho Cửu hoàng tử sao?”
Hoàng thượng lại tiếp tục cầm bút vẽ tranh, một bức tranh cô gái trông rất đẹp, nhưng gương mặt lại bị che đi một phần bởi chiếc mặt nạ.
Hoàng thượng cất lời sau khi hoàn thành bức hoạ, một tay cầm hoạ, một tay cầm tách trà nhấp môi.
“Đứa trẻ đó không phải ngu dốt, hắn rất thông minh, chỉ có điều… Hắn lại chọn che giấu tài năng chỉ để có một cuộc sống an nhàn nhất. Cũng vì vậy mà cứ khiến trẫm phải đau đầu.”
Lão thái giám cúi đầu suy nghĩ, tay vẫn không ngừng mài mực.
Hoàng thượng đặt bức hoạ xuống, ngước nhìn vẻ suy tư của lão thái giám rồi từ tốn nói.
“Nghe nói con gái lớn của Dương tướng quân là một người rất thông minh và xinh đẹp, ngươi nghĩ sao nếu ban hôn cho một trong các vị hoàng tử.”
Lão thái giám hơi ngờ vực, tay ngừng động tác mài mực mà len lén nhìn hoàng thượng như muốn trộm tâm tư của ngài ấy.
“Dạ, không lẽ là Cửu hoàng tử? Nếu thật hoàng thượng muốn vậy, e rằng sẽ làm mích lòng Dương tướng quân, vì trong mắt mọi người đều nói Cửu hoàng tử kém tài lẫn kém đức, vậy mà hoàng thượng lại bắt Dương tướng quân gả con gái mình đi như vậy, e là cả triều sẽ loạn.”
Hoàng thượng cười mỉm, ánh mắt hơi trêu chọc lão thái giám, gắt giọng.
“Ngươi nghĩ con trẫm không xứng với con của nhà họ Dương sao?”