Chương 2

08

Ngày hôm sau ta mang hoàng hậu đi thỉnh an.

Thái Thượng Hoàng hậu cũng chính là mẫu phi của ta, sau khi Tiên hoàng hậu ra đi, mẫu phi của ta trở thành hoàng hậu.

Vốn dĩ ta nghĩ họ cũng sẽ ngạc nhiên như ta.

Dù sao Ngụy Băng Hạ cũng là một cái tên nổi tiếng.

Ở kinh thành không ai mà không biết.

Khi Ngụy Băng Hạ vừa mới chào đời, Thái Thượng Hoàng đã hứa rằng ai cưới con gái của nhà thừa tướng sẽ trở thành hoàng thượng.

Thành thật mà nói, ngai vàng này thực sự được quyết định cũng quá tùy tiện đi.

Thật không may, mọi chuyện không diễn ra như dự tính, không một người anh em nào của ta thành công cả.

Lão đại là Thái tử tuổi còn nhỏ nhưng người đã yếu đuối nhiều bệnh, đã qua đời cách đây hai năm.

Lão nhị và lão tam tranh giành ngôi vị thái tử.

Ngươi đội cho ta một cái nồi, ta lại đưa cho ngươi một chậu c.ứ.t.

Kết quả lại bị tiên hoàng hậu gài hãm hại, tất cả đều bị đưa đến biên giới.

Sau đó, tiên hoàng hậu làm nhiều điều xấu, bản thân cũng ch.ết rồi.

Không phải chứ tại sao mấy người chiến đấu ác liệt như vậy, cuối cùng lại ch.ớt hết vậy?

Trước khi rời đi, tiên hoàng hậu vẫn băn khoăn không biết mình có quên điều gì không.

Đúng vậy a, ngươi hẳn là đã quên ta, ở đây còn có một hoàng tử này.

Trước khi Thái Thượng Hoàng thoái vị, ta là người duy nhất còn lại trong số những người thừa kế.

09

Thành thật mà nói, đôi lúc ta vẫn thắc mắc.

Tiên hoàng hậu làm nhiều việc như vậy, cuối cùng lại giúp ta trải phẳng tất cả con đường.

Nếu không phải là mẫu phi của ta vẫn còn sống, xém chút ta còn tưởng ta là con trai của bà ấy.

Chẳng lẽ ta thực sự là con của Tiên hoàng hậu?

Chỉ là cha ruột ta chưa bao giờ nghi ngờ điều đó, ta cũng ngại nhắc nhở ông.

Mẫu hậu trước mặt đang nắm lấy tay Ngụy Băng Hạ như thể đó mới là con ruột của mình.

Ta và phụ thân nhìn nhau dò xét.

“Khụ khụ, hoàng thượng, nhìn xem, hoàng hậu rất tốt, có phẩm chất của một mẫu nghi thiên hạ.”

Phụ hoàng, nếu người lúng túng khó xử thì có thể không cần phải nói gì cả.

Ta nhìn tiểu cô nương làm nũng như một chút mèo bên cạnh mẫu phi. Mẫu nghi thiên hạ? Thật vô lý!

Ngay khi mẫu hậu đang hưng phấn, ta đã đưa nàng đi rồi.

Nếu còn không đi, ta sợ mẫu hậu sẽ kéo nàng vào cung, bỏ ta một mình ở đây.

10

Hoàng thượng và hoàng hậu kết hôn, toàn quốc nghỉ ngơi ba ngày.

Không phải thượng triều sớm thật là tốt, có thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy rồi phê tấu chương.

Cũng giống y chang như những người làm bài tập về nhà vào bất kỳ tiết học nào ấy!

Ta đang ở trong ngự thư phòng xem xét lại đống tấu chương, Ngụy Băng Hạ lại đang bắt mấy con bướm trên phố hoa.

Ta đang thư giãn trong ngự hoa viên, còn Ngụy Băng Hạ lại ở cung Phượng Nghi chơi xích đu.

Ta đang xử lý công việc tại điện Phượng Nghi, còn Ngụy Băng Hạ lại đang ngủ ở phòng ngủ bên cạnh.

Tức ch.ết ta rồi! Cuộc sống đơn giản của Ngụy Băng Hạ chính là lý tưởng cuộc đời của ta.

Giữ lại những giọt nước mắt ghen tị.

“Hoàng hậu, ta cảm thấy là ngươi vẫn nên quan tâm nhiều hơn đến ta đi.”

Ta nhìn những người vừa bước ra khỏi phòng ngủ.

“Này, thưa hoàng thượng”

Không trách nàng, nàng chơi vui quá nên căn bản không biết ta sẽ đến.

Nàng lề mà lề mề đi đến bên cạnh ta.

"Hoàng thượng, người tới khi nào vậy?”

“Trong khi nàng đang ngủ."

"Vậy sao hoàng thượng không gọi ta?”

“Không thể đánh thức nàng được.”

Như là không ngờ ta lại thẳng thắn như vậy, nàng chớp mắt và không nói gì.

"Hoàng hậu, ta đã phê duyệt tấu chương cả một ngày."

"Hoàng thượng, người đã ngồi đây cả ngày, nhưng người chỉ dùng chưa tới mười lăm phút để phê duyệt tấu chương.”

Ta muốn lôi Lý công công ra ngoài cho chó ăn, sao ngươi lại bóc phốt ta như vậy?

“Hoàng thượng có mệt không?”Hoàng hậu nói và siết chặt vai ta.

Hừmmm ~ Hoàng hậu vẫn rất khôn ngoan.

Chưa đầy nửa giờ.

"Ta bóp vai mệt rồi, hoàng thượng, xin người bóp tay cho ta."

!??

Đôi bàn tay ngọc ngà này dùng để xoa bóp cho ngươi sao?

Thôi quên đi, bóp tay còn vui hơn là phê duyệt tấu chương.

11

Ngày nghỉ ngơi cuối cùng, ta đưa Ngụy Băng Hạ về nhà bố mẹ đẻ.

Đừng hoảng sợ, ta sẽ không dám ly hôn với nàng đâu.

Ta chỉ là mượn danh về nhà mẹ vợ để hỏi thừa tướng một số việc mà thôi.

Thừa tướng và phu nhân rất ngạc nhiên khi chúng ta đến.

Đặc biệt là phu nhân Thừa tướng, ánh mắt né tránh, phảng phất như có chuyện gì đó.

Không phải, ngươi có thể có chuyện gì?

Ta mới có việc chứ, hai ngày trước không phải là ta đã vu oan cho trượng phu của người đi ăn vụng ở bên ngoài sao.

Ông ấy còn chưa đến tính toán với ta kìa.

Ta chỉ nói rằng sẽ đưa hoàng hậu về thăm bà và hỏi thừa tướng xem bà có việc gì không.

Đùa thôi. Làm sao ta có thể nói với ông ấy rằng ta đến để xin lỗi chứ.

12

Trong phòng làm việc của Thừa tướng, ta cầm quân trắng, thừa tướng cầm quân đen.

“Thừa tướng, ngày đó, người mà ta nhìn thấy là Băng Hạ phải không?”

Thừa tướng phớt lờ ta và tập trung chơi cờ.

"Thừa tướng, Hoàng hậu dường như không giống như những gì người ta đồn thổi.”

Ta đặt một quân cờ xuống.

“Đó là đương nhiên rồi."

Quân cờ của Thừa tướng bắt đầu chặn đường ta.

“Nhưng tại sao…”

Ta nhìn vào ván cờ và thấy rằng không có lối thoát.

Dù sao ta cũng là hoàng đế, không thể để người khác làm được.

“Thừa tướng không sợ hoàng hậu không thể kết hôn vì tin đồn sao?”

Ta đặt nó xuống lần nữa, vẫn cố gắng.

"Vậy thì sao, ta có thể nuôi con bé cả đời.”

Ván cờ đã được định đoạt, thừa tướng vui vẻ chiếm thế thượng phong.

? Được rồi, rất nam tính! Đúng như những gì ta mong đợi!

Ta nhìn vào bàn cờ thấy mình mới đi được vài nước mà sao lại thua rồi?

"Hừ, tài đánh cờ của người cũng dở như cha người vậy.”

“Vậy tại sao ngay từ đầu Thừa tướng lại thua phụ hoàng.”

“Đó là vì phụ thân người chơi ăn gian, hừ.”

Chơi ăn gian!? Không thể nào, đường đường là một vị vua uy nghiêm của một đất nước không nên làm điều này.

13

Ra khỏi phòng làm việc của Thừa tướng.

Ta không hiểu, làm sao phụ hoàng ta có thể lừa dối được?

Có thể dạy ta một chút không? Ta cũng muốn giành chiến thắng trước thừa tướng.

Không phải, ta chỉ muốn biết thừa tướng đã thua như thế nào.

Đi xuyên qua một khu rừng tre, ta phát hiện phía trước là hoàng hậu.

Ta vừa định gọi nàng thì một tên hộ vệ đeo đao nhỏ lao tới.

Ôm lấy nàng.

!!? Đó là hoàng hậu của trẫm a!

Ta cảm thấy trên đầu xanh ngắt, giống như rừng tre bên cạnh.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây là thanh mai trúc mã của hoàng hậu sao?

Phải chăng những tin đồn đó chỉ là để ngăn cản Băng Hà vào cung, để cho nàng có thể cưới người mình yêu sao? Hóa ra ta mới là người chia rẽ tình yêu của người khác sao?

Nhưng người đàn ông đó trông không cao lớn.

Hoàng hậu có thích đàn ông gầy nhỏ không?

Người đàn ông kia ôm hoàng hậu cũng chỉ cao hơn nàng nửa cái đầu. Thế nhưng ta cao hơn hoàng hậu hai cái đầu nhỉ? Cái mong muốn chiến thắng không thể giải thích được này.

Ta hận không thể đem gian phu của hoàng hậu kéo đến để so sánh chiều cao.

Nhưng để bảo vệ danh tiếng của hoàng hậu, ta đã giữ im lặng.

Lặng lẽ rời đi với một cái đầu xanh.

Ta chỉ muốn tự khen mình là người hiểu chuyện. Người đàn ông trưởng thành phải học cách tha thứ cho chính mình.

14

Trên bàn tròn, dường như mỗi người đều có suy tâm sự của riêng mình. Có lẽ là đang nghĩ cách đối phó với gian phu của hoàng hậu.

Phu nhân Thừa tướng và Thừa tướng nháy mắt, tựa hồ đang âm mưu gì đó.

Trên mặt hoàng hậu là một nụ cười vui vẻ.

Cũng không phải, ta đã đích thân đưa nàng về gặp người mình yêu.

Ta lặng lẽ uống xong bát canh bên cạnh.

Coi như bản thân đã uống canh Mạnh Bà và quên đi chuyện xảy ra ngày hôm nay. Đột nhiên nha hoàn chạy tới báo rằng đại thiếu gia đã về. Hả? Đại thiếu gia?

Chẳng lẽ người ôm hoàng hậu chính là anh trai của hoàng hậu.

Nghĩ đến đây, ta cảm thấy đĩa rau xanh trên bàn trông thuận mắt hơn rất nhiều.

Người bước vào quả nhiên là anh trai của hoàng hậu.

Hắn cúi chào và ngồi xuống.

Nhưng ta lại cảm thấy một đũa rau xanh trong bát rất chói mắt. Người này không phải là người đã ôm hoàng hậu.

"Hoàng thượng, ăn nhiều một chút.”

Hoàng hậu lại gắp cho ta một đũa rau xanh nữa.

Ta cảm thấy là nàng nhất định đang ám chỉ ta