Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Thượng Ban Cho Ta Bát Canh Tránh Tử

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
18.

Ta vốn dĩ đã nghĩ sau khi dùng bữa xong, Hoàng thượng sẽ ở lại nghỉ ngơi, nào đâu nghĩ tới ngài ấy vừa đặt đũa xuống liền nhấc chân lên rồi rời đi.

"Hoàng thượng ——" Ta vọt bật đứng dậy, vội vàng gọi ngài ấy.

Ngài ấy quay đầu lại: "Chuyện gì?"

"Không bằng hôm nay nghỉ lại đây, ở cùng thần thϊếp......" Ta xoa xoa lên bụng, lo lắng bất an chờ câu trả lời của ngài ấy.

Ngài ấy mới nảy còn nói vừa ý với ta mà, nghỉ lại một đêm tóm lại không phải việc khó gì.

"...... Để ngày khác đi."

A, lại là như vậy.

Ta trầm mặc ngồi trên ghế đẩu, nắm chặt tay lại.

Đến một lời giải thích cũng không có sao?

Cho nên lời lúc nãy nói ra có tính gì chứ, cho ta một khối ấn có đáng gì, đến việc nghỉ lại một đêm cũng không chịu!

A, đúng vậy, dáng dấp xinh đẹp của chúng phi tần kia...... Thế nhưng là lúc trước ngài ấy rõ ràng ——

Ai, đối với ngài ấy mà nói ta rốt cuộc là gì chứ?

19.

Từng ngày từng ngày trôi qua đã đến tháng bảy tháng tám, cái bụng lớn làm ta không dám đi lại, suốt ngày chỉ biết ở trong cung ngủ nghỉ.

Hoàng thượng thì vẫn như vậy, lui đến hậu cung rất ít, sau khi dẹp xong Đông Di liền phải khai chiến với Bắc bộ.

Sức hấp dẫn của việc mở rộng biên cương vượt xa so với bọn ta.

Chỉ là phi tần mang thai cũng không ít, Thái hậu cuối cùng cũng có thể yên tâm an hưởng tuổi già ở Từ Ninh cung.

Ta cầm ấn của Hoàng Quý phi, chỉ cảm thấy thật mỉa mai.

Gia hoàng quý phi là vị Hoàng Quý Phi đầu tiên do Hoàng thượng lập, được sủng ái vô cùng, không ai sánh bằng. Trong một tháng ngắn ngủi liền từ một mỹ nhân thăng làm Hoàng Quý Phi, cùng Hoàng hậu quản lý lục cung, thậm chí vượt qua cả Hoàng hậu.

Đáng tiếc do nhiều lần tranh giành ghen tuông với các phi tần khác, rất nhanh đã chọc giận đến Hoàng thượng, dưới cơn tức giận đã thu lại Sơn ấn, đày vào lãnh cung, có thể xem như là truyền kỳ.

Ta bây giờ tuy là đã có Sơn ấn, nhưng không được thánh sủng, nói đến quả thật rất nực cười.

Quay đầu nhìn quả thật không bằng nàng ta.

Đúng vậy, Gia hoàng quý phi lúc lâm vào khó khăn, ta đang làm gì chứ? Ta hình như là đang tưới hoa, nghe được tin tức này chỉ biết cười trừ, sau đó căn dặn cung nhân không được nhắc đến.

Không nên như thế a, đáng lẽ khi nghe tin nàng ta lâm vào cảnh khó khăn ta phải vui vẻ cười lớn mới phải, dù sao luôn này ta đắn thế, đã luôn nhắm vào ta, ta thật hận nàng ta muốn chết.

Tại sao trong ký ức ta lại muốn phản ứng như vậy chứ?

Quên đi, không nghĩ nữa, suy nghĩ nhiều chỉ thêm đau đầu.

20. Thử‎ 𝘵hách‎ 𝘵ì𝐦‎ 𝘵rang‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ --‎ TrU𝐦T‎ r𝘶𝘺ện.vn‎ --

Đầu tháng tám, ta sinh hạ một vị hoàng tử, Hoàng thượng ôm nhìn một hồi lâu, với bộ dạng rất vui sướиɠ, lập tức ban cho một chữ Hồng.

Các bảo vật và đồ trang sức bằng ngọc cứ lại từng rương từng rương được mang tới, nghi lễ sắc phong cũng được định cử hành sau tháng giêng.

Có lẽ ngài ấy vẫn là có chút thích ta?

Trước đó không đến thăm ta chỉ là bởi vì quá bận rộn?

Ta nhìn vẻ mặt vui vẻ của Hoàng thượng đang ôm nhi tử trên tay, trong lòng thầm nghĩ.

21.

Chiến sự Bắc bộ chuẩn bị kết thúc, trong nước cũng đang rất giàu có hưng thịnh, Hoàng thượng dần dần trở nên nhàn rỗi.

Ngài ấy dường như bên ngoài có vẻ rất thích Hồng Nhi, thường sau khi hạ triều sẽ đến thăm nó, còn ban thưởng không ít đồ chơi cổ quái kỳ lạ làm thằng bé rất vui.

Cảm ơn phúc của Hồng Nhi, số lần ta gặp được Hoàng thượng cũng xem như là ngày càng nhiều thêm.

Nhưng có việc khiến người khác không khỏi không chút ý đến, đó là Hoàng thượng rất ít khi đến thăm Thái hậu.

Ta còn nhớ rõ bộ dạng lúc trước chỉ vì muốn để Hoàng hậu có thể sinh ra trưởng tử mà ngài ấy đã dám ngỗ ngược với Thái hậu, chuyện đã thành, nhưng giờ lại không thích nữa.

Vì thế Hoàng hậu không ít thương tâm, mỗi lần đến thỉnh an đều có thể trông thấy bộ dạng ưu sầu của nàng ấy.

"Hồng Nhi rất thông minh."

"A? Ò, đó là đương nhiên rồi, dù sao cũng là hài tử của Hoàng thượng mà." Ta kịp hoàn thần, vội vàng nịnh nọt.

Ngài ấy cầm cái trống lúc lắc chơi đùa với tiểu oa nhi, còn nói: "Ngươi gần gần hay ngẩn người ra, đang suy nghĩ chuyện gì?

Đang suy nghĩ chuyện gì?

Ta đang sợ.

Người cửu ngũ chí tôn trước mặt này, có thể định sinh tử của người khác, thế nhưng ta từ đầu đến cuối đều lại không thể nhìn thấu ngài ấy.

Không thích Hoàng hậu, lại muốn để nàng ấy sinh ra trưởng tử; sủng ái Gia hoàng quý phi, lại có thể nhẫn tâm đày nàng ta vào lãnh cung; trao ta Sơn ấn, lại đối với ta vô cùng lạnh nhạt.

Thân phận Hoàng Quý phi xem ra là rất phong quang, nhưng kỳ thực ngồi lên lại lung lay như sắp đổ. Có thể ngày nào đó cùng sẽ rơi vào cảnh tượng như Hoàng Quý Phi vậy.

Dù cho mang thai thì đã làm sao chứ?

Ta không có cái gì có thể giữ lấy trái tim ngài ấy.

Hoàng hậu chính là một điềm báo trước.

"Thần thϊếp đang nghĩ, Hoàng thượng người rốt cuộc là có thích thần thϊếp không?" Ta làm ta vẻ trêu đùa, trong lòng lại như đang đánh trống.

Ngài ấy trầm mặc một lát, cười nói: "Đương nhiên là thích rồi."

Tên lừa đảo.

Ta cũng che miệng cười: "Thần thϊếp cũng vậy."

Tên đại lừa đảo.

Đó căn bản không phải là ánh mắt khi thích một người!

Lạnh lùng, không chút tình cảm, khiến trái tim người ta đau nhói.

22.

Chớp mắt bảy năm đã trôi qua, hậu cung lần lượt có không ít người mới đến, Hồng Nhi cũng bị đưa vào học đường do sư phó dạy bảo.

Ta đã không thể nhớ nổi lần trước khi Hoàng thượng đến Vân Các cung đã là khi nào, có lẽ là ba năm trước, có lẽ là hai năm trước, tóm lại đây đã là chuyện rất lâu về trước.

Ta cùng Lan tần và nhóm người người tiến cung sớm nhất gần như đã bị quên lãng, đợi chờ trong cung đến nhàm chán nên ngày ngày tụ lại một chỗ đánh bài.

Mấy năm này Hoàng thượng chinh chiến khắp nơi, dẫn tới bát phương triều bái, các nơi tiến hiến mỹ nữ chất đầy trữ tú cung.

Muốn chút tình ý lúc trước ta dành cho ngài ấy cũng dần phai nhạt theo thời gian, nhưng dường như chỉ có ta là từ bỏ, những người khác vẫn đang ôm lòng chờ mong những điều không thiết thực đó.

"Hừ, nghe nói Hoàng thượng gần đây đặc biệt sủng ái một mỹ nhân Ba Tư!" Lan tần một bên rút bài một bên lẩm bẩm nói.

"Yêu thích cái mới, ghét bỏ cái cũ là điều đương nhiên." Hoàng hậu mím môi cười, vẫn là đang bênh vực Hoàng thượng.

Ta nghiêng qua nhìn Lan tần một cái, uống một ngụm trà: "Ngươi vẫn còn nghĩ đến chuyện này? Hoàng thượng a, rất thích những thứ mới mẻ. Xem đi, qua vài ngày nữa mỹ nhân Ba Tư đó sẽ không còn đắc ý như vậy."

“Được rồi, được rồi, đừng nhắc nữa. Mau giao ngân lượng ra đây!" Người đã từng cùng ta cãi nhau Trương quý phi kia vươn tay ra, 一muốn đòi tiền.

Ta sờ sờ lên túi tiền, có chút đau lòng, nếu cứ tiếp tục đánh như vậy, chắc đến vốn liếng của ta cũng thua mất.

"Sao người thắng luôn chỉ có ngươi vậy?" Lan tần nhìn Trương quý phi lại bắt đầu lầm bầm, keo kiệt lấy ngân lượng ra.

Ta cười khúc khích: "Bởi vì ngươi quá ngốc."

"Ngươi! Ngươì đừng tưởng là hoàng quý phi thì ta sẽ sợ người!"

"Thật sao thật vậy sao, ta đang chờ đợi đây a". Ta xòe hai tay ra rồi lắc đầu.

"Hoàng hậu nương nương, người xem nhìn nàng ta kìa —"

Hứ, còn biết tìm viện binh.

Ta đảo mắt, liếc một cái, bắt đầu bàn tiếp theo.

Nói đến chi vị Hoàng Quý Phi này, ta cũng đã ngồi bảy năm, cuối cùng có dáng vẻ cũng đã vượt qua Gia hoàng quý phi ở trong lãnh cung kia.

Hay là chọn một thời gian thích hợp đến thăm nàng ta?

Hừ, lúc trước nàng ta rất kiêu ngạo, nhưng ta bây giờ cũng đã là Hoàng Quý Phi, xem nàng ta có thể làm được gì.

Sự thật chứng minh rằng, lúc đánh bài mà phân tâm là không thể thắng được.

Ta nhìn Hoàng hậu đang cười kín đáo, lại một lần nữa móc túi tiền ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »