Chương 1

1.

Hoàng thượng ban cho ta một bát canh tránh thai.

Không chỉ có ta, mà ngoài Hoàng hậu ra, tất cả các phi tần đều được ban cho một bát canh tránh thai.

Thái hậu nghe vậy tức đến muốn ngất ngay tại chỗ, chỉ tay vào Hoàng thượng, liên tiếp mắng ngài bất hiếu.

Ta liếc nhìn Hoàng thượng, người đang chắp hai tay phía sau mà rời đi, ta nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cho Thái hậu để bà thoải mái, ý rằng, nam nhân này sợ là không chỉ có chút bệnh.

2.

Thật ra Hoàng thượng không hổ là một đấng minh quân, mỗi ngày thức dậy còn sớm hơn gà, ngủ còn muộn hơn chó, luôn thường dành thời gian để đọc sách luyện võ.

Ta dám khẳng định lịch đại vương triều không có vị hoàng đế nào siêng năng hơn ngài ấy.

Nhưng ngài ấy đối với việc tôn ty đích thứ lại cố chấp không thôi.

"Hài tử đầu tiên của trẫm phải là do Hoàng hậu sinh ra, ý trẫm đã quyết, mẫu hậu không cần phải khuyên ngăn nữa!"

Lúc nói ra những lời này Hoàng thượng vô cùng kiên định, nhưng ngay giây tiếp theo liền bị Thái hậu đang nổi trận lôi đình đuổi ra khỏi Từ Ninh cung.

Ta đã nghĩ người này thật kỳ lạ.

Những người sáng suốt đều biết ngài ấy không thích Hoàng hậu, nhưng lại nhất quyết giữ lấy cái cách nghĩ khó hiểu ấy, còn vì thế mà không tiếc ngỗ nghịch với Thái hậu.

Sinh ra một hoàng đế như vậy, không biết là họa hay phúc.

3.

Dưới sự kiên quyết của Hoàng thượng, cuối cùng cung của Hoàng hậu cũng truyền tới tin hỷ.

Khi bẩm báo việc này, nha hoàn thân cận mà ta đưa từ phủ đến có chút bất mãn: "Từ lúc tiến cung đến nay, Hoàng thượng chưa từng đến qua cung chúng ta một lần!"

"Ngươi gấp cái gì chứ? Từ khi người đó bị đày vào lãnh cung, ngài ấy có từng đến thăm ai? Chỉ là hiện tại Hoàng hậu đang mang thai, có lẽ chúng ta cũng sẽ có được một chút cơ hội." Ta thử những bộ y phục mới mà Nội vụ phủ mang tới, nhón chân quay một vòng, cảm thấy rất hài lòng.

Nghe tin Hoàng hậu mang thai, chúng phi tử các cung đều dốc sức để xuất hiện trước mặt Hoàng thượng.

Suốt ngày vẽ mày, bôi phấn, dạo đến khắp nơi, như thể mong muốn có thể ngẫu nhiên gặp mặt ngài, một bước lên trời.

Đáng tiếc là Hoàng thượng từ khi Hoàng hậu mang thai giống như là không còn hứng thú với hậu cung, suốt ngày lao đầu vào chính sự, ròng rã ba tháng vẫn chưa bước vào hậu cung nửa bước.

Thái hậu thấy vậy trong lòng gấp rút, cuối cùng đến một ngày không nhịn được, cũng đã đề cử chất nữ tộc mình tiến cung.

"Hoàng đế, Ai gia thấy đứa nhỏ này trông dáng vẻ cũng rất khá, hay là nạp vào cung làm thϊếp?” Thái hậu kéo tiểu cô nương bên cạnh đến trước mặt, nheo mắt nhìn sắc mặt của Hoàng thượng.

Hoàng thượng nhướng mí mắt lên, không tỏ rõ ý gì, một lúc lâu sau mới nói: "Phi tần trong cung đã rất nhiều, không cần thiết."

Còn chưa bắt đầu mà đã bị cự tuyệt, Thái hậu đen mặt lại trong nháy mắt, một bụng những suy nghĩ và lời nói lúc trước cũng không có cơ hội nói ra.

Ta nhìn tiểu cô nương đang chảy nước mắt kia, âm thầm mà tiếc thay cho Hoàng thượng.

Thật ra từ chối như thế cũng tốt, ta cũng sẽ bớt đi một đối thủ cạnh tranh.