Chương 2.1: Trung thành như chó

Mười năm sau, ở biên giới Đại Vũ, Cửu An Thành.

Có mấy nam nhân mặc quần áo bằng vải thô, bọn họ đang vây quanh, hung hăng quất roi lên một thiếu niên ốm yếu, trên khuôn mặt đám đàn ông đều thể hiện rất hung tợn.

“Con mẹ nó, đồ nô ɭệ thấp hèn, lá gan cũng không nhỏ, ta bán ngươi vào Thanh Y Lâu, để người hầu hạ khách quý, là đã xem trọng ngươi, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì?” Vừa nói, nam nhân cầm đầu lại quất thêm một roi xuống.

Trên cơ thể thiếu niên ốm yếu kia đều mình đầy thương tích, nhưng lại không rên một tiếng, im lặng chịu đánh, khóe mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào nam nhân kia, giống như một con sói hung ác, ánh mắt thiếu niên đáng sợ như vậy lại càng rước lấy thêm nhiều cái đánh nặng nề hơn nữa.

Xung quanh có rất nhiều người nhìn, nhưng không có một ai tỏ ra thông cảm, cuối cùng, cho dù nam nhân đó có chửi bậy như thế nào đi nữa thì trên tay thiếu niên kia cũng có dấu ấn, trên cổ đeo một cái còng sắt đã nói lên thân phận của hắn là một nô ɭệ thấp hèn, không đáng được đồng tình, cho dù nô ɭệ này trời sinh có khuôn mặt như ngọc.

“Trời, sao ngươi không nghĩ tới tên nô ɭệ này? Chỉ cần với khuôn mặt này thôi, nếu đi hầu hạ quý nhân, tương lai sẽ thăng chức rất nhanh, ngươi xem ta nói có đúng không.”

Người nọ nói xong thì cười rộ lên, khuôn mặt tràn ngập sự ác ý, đối với tên nô ɭệ thấp hèn này, ai cũng có thể ức hϊếp hắn, đặc biệt là tên nô ɭệ sắp bị bán mà không có chủ nhân này.

Người nọ vừa nói xong, xung quanh ai cũng đều phụ hoạ theo, tuy rằng Đại Vũ không ưa chuộng nam nhân, nhưng nếu là hài tử này, thật sự làm cho người khác thèm muốn.

Lúc này có một chiếc xe ngựa chậm rãi tiến đến, nhìn qua chiếc xe này không lớn lắm, nhưng bên trong lại chứa rất nhiều đồ vật, giường nệm, bàn, bên trong còn có người đang nằm nghiêng chính là Tần Mặc Ngôn, trong tay hắn ta cầm một quyển binh thư, hắn đọc rất chăm chú, nhưng mà bên cạnh hắn ta lại có một thiếu nữ đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang quỳ bên rìa, đem đầu vùi vào trong quần áo hắn, như đang thưởng thức cái gì đó.

Bên ngoài làm ầm ĩ làm hắn phải cau mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm chủ tử, có người đang dạy dỗ nô ɭệ.”

“Dọn đường đi.”

“Vâng.”

Thị vệ nhận được mệnh lệnh, đang muốn đem người đang vây quanh giải tán, mắt thấy đây là những thị vệ phi phàm, tự biết đó là quý nhân, nên vội vàng giải tán qua hai bên.

Cấp bậc nước Đại Vũ rất nghiêm ngặt, nô ɭệ giống như súc sinh vậy, mà dân chúng cũng như cỏ rác.

Không ngờ là thiếu niên đang quỳ xuống đất kia lại lao tới, không biết lấy ra đâu sức lực và bản lĩnh, vòng qua đám hộ vệ bên ngoài, vọt tới trước xe ngựa, thẳng tắp quỳ xuống dưới.

“Cầu xin đại nhân cứu tiện nô một mạng.”

“Con chó này từ đâu tới.” Thị vệ kịp phản ứng lại, lúc này hắn ta vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, thế mà hắn ta lại để cho con chó này làm phiền tới chủ tử, nếu chủ tử trách tội…

Nghĩ vậy, hắn ta rút thanh kiếm bên hông ra, hướng người đang quỳ dưới đang định chém tới, nhưng mà… Bỗng nhiên thiếu niên trên mặt đất xoay người tránh được một kiếm, thậm chí còn đá hắn ta xuống đất.