Chương 17: Cứu kẻ thù

"Công chúa! Công chúa! Mau lên, công chúa đã ngã xuống rồi! Mau lên, giúp đỡ! Cứu giúp!" Cảnh tượng đột ngột này khiến thị nữ bên cạnh Ninh Hoa sợ hãi, lo lắng hét lên.

Tiêu Ngữ Phù ở một bên nhìn cảnh này bằng ánh mắt lạnh lùng, không hề có ý định kêu cứu.

Tiêu Ngữ Ca đã nói chuyện xong với hoàng hậu, đang đi về phía cây cầu, nàng nghĩ, theo ký ức kiếp trước, tỷ tỷ tốt của nàng đã bày ra một vở kịch hay chờ nàng trên cây cầu này, nếu nàng không đi thì sao có bắt đầu buổi kich?

Vừa đến cầu, nàng đã nhìn thấy Ninh Hoa rơi xuống nước, thấy Ninh Hoa sắp chìm, nàng cũng chưa kịp suy nghĩ đã nhảy vào, đúng như Tiêu Chiến đã nói, nàng đã quen với việc ngông cuồng rồi, đã học được một chút về mọi thứ trừ những cái một thục nữ nên học

"Ca nhi!" Nhìn thấy Tiêu Ngữ Ca nhảy xuống, Tiêu Ngữ Phù ở một bên vung tay, vẻ mặt rất lo lắng.

Rất nhanh, Tiêu Ngữ Ca đã kéo Ninh Hoa vào bờ, thấy Ninh Hoa đã hôn mê, liền ấn vào ngực nàng ta mấy cái, sau khi Ninh Hoa nhổ nước ra nàng ta mới từ từ tỉnh lại.

Ninh Hoa có lẽ không ngờ rằng người cứu nàng ta cuối cùng lại là người mà nàng ta luôn căm ghét, trong lòng nàng ta hỗn loạn đến mức không biết là vì sợ hãi hay gì đó, thậm chí nàng ta còn quên mất nói lời cảm ơn.

Hoàng hậu và những người khác cũng nghe thấy tiếng động liền chạy tới, nhanh chóng hỏi thăm tình hình.

Kết quả Ninh Hoa khóc lóc, chỉ vào Tiêu Ngữ Phù nói: "Hoàng hậu. chính là nàng, Tiêu Ngữ Phù làm ta ngã."

Trong lúc nhất thời, những người xung quanh bắt đầu nói chuyện nhỏ nhẹ, thấp giọng nói, bọn họ không thể nhìn ra được, Tiêu Ngữ Phù, nhìn qua mềm mại yếu đuối như vậy, lại có ý nghĩ xấu xa như vậy.

"Tiêu Ngữ Phù, chuyện gì đang xảy ra vậy? Ngươi có thực sự là người đã khiến công chúa Huệ Mẫn không? Ngươi có biết rằng việc hành thích công chúa là một tội tru di không?" Sắc mặt của hoàng hậu tối sầm và nghiêm khắc hỏi. Bà không thích Tiêu Ngữ Phù bây giờ nghe được những lời Ninh Hoa nói, bà càng thấy bất mãn hơn.

Tiêu Ngữ Phù cả kinh, vội vàng quỳ xuống: “Hoàng hậu minh xét! Dân nữ không hề làm hại công chúa Huệ Mẫn. Vừa rồi ta đang một mình lang thang trên cầu chờ muội muội, nhưng Huệ Mẫn công chúa đã tới, nói sẽ xử lý ta. Tuệ Mân công chúa còn điều gì đó về muội muội…”

Nhưng nàng ta còn chưa kịp nói xong, Khương Thục phi ở một bên đã ngắt lời nàng ta: "Cho nên ngươi tức giận đẩy Tuệ Mẫn công chúa xuống? Tiểu nha đầu, ngươi nhìn thật yếu đuối, bộ dáng và suy nghĩ thật độc ác!"

Tiêu Ngữ Phù lo lắng giải thích: “Ta không, ta chỉ tức giận và cãi lại công chúa vài câu. Kết quả là công chúa tiến tới muốn đánh ta, nhưng ta chỉ theo bản năng né tránh, sau đó công chúa ngã xuống. Thị nữ của ta và thị nữ của công chúa đều có thể làm chứng!"

Thục phi hừ lạnh một tiếng: “Vậy ngươi muốn nói công chúa tự mình ngã xuống, sau đó hãm hại ngươi?”

"Dân nữ không có ý đó, ta chỉ đang giải thích chuyện này thôi!" Tiêu Ngữ Phù cảm thấy có lỗi, nước mắt không ngừng lăn dài.

"Miệng ngươi cũng cứng kắm! Cho người tát vào mặt!" Thục phi tức giận đến sai người đi làm.

“Dừng lại!” Lúc này, Tiền Tư Thần vội vàng đi tới, đầu tiên chào hoàng hậu, sau đó thay mặt Tiêu Ngữ Phù làm chứng: “Mẫu hậu, hài tử vừa rồi đứng ở đằng kia có thể nhìn rõ, quả nhiên là công chúa Huệ Mẫn vô tình làm nagx, nếu không tin người có thể hỏi lính canh bên đó, họ đều nhìn thấy ”.

Kết quả, hoàng hậu báo thị vệ từng người một đến trả lời, đều nói Ninh Hoa tự mình ngã xuống, không liên quan gì đến Tiêu Ngữ Phù, hoàng hậu muốn nhân cơ hội dạy dỗ Tiêu Ngữ Phù một bài học. Nhưng đáng tiếc có quá nhiều người chứng kiến, bà cũng phải bó tay.

Thục phi cũng biết thái tử nhất định sẽ đứng về phía Tiêu Ngữ Phù, hoàng hậu cũng sẽ không truy cứu chuyện này nữa, đương nhiên tạm thời chỉ có thể nuốt nước bọt.

"Nếu tất cả chỉ là hiểu lầm, chúng ta hãy kết thúc chuyện này đi. Hôm nay mọi người vui vẻ tham dự tiệc hoa sen của ta. Đừng để niềm vui của mọi người bị phá hỏng bởi một chuyện nhỏ nhặt." Hoàng hậu cũng muốn chấm dứt chuyện này. Sự việc trở nên lớn đến mức đôi bên khó có thể giải quyết, nhưng cuối cùng bà vẫn liếc nhìn Tiêu Ngữ Phù một cái nhìn cảnh cáo.

Sau khi Tiền Tư Thần an ủi Tiêu Ngữ Phù, hắn bước về phía Tiêu Ngữ Ca và những người khác.

"Tư Thần ca..." Ninh Hoa tưởng rằng Tiền Tư Thần tới gặp nàng ta nên vội vàng ra tay làm nũng.

Không ngờ Tiền Tư Thần trực tiếp đi ngang qua nàng ta, đi tới trước mặt Tiêu Ngữ Ca, nhẹ giọng hỏi: "Ca Nhi, muội không sao chứ?"

"Không sao đâu." Tiêu Ngữ Ca lắc đầu, rũ bỏ ống tay áo ướt đẫm.

Ninh Hoa thấy vậy, không dám tin dậm chân: "Tư Thần ca, vừa rồi ta suýt chút nữa chết đuối..."

"Không phải vẫn chưa chết sao?" Tiền Tư Thần cau mày nhìn nàng ta: "Ngươi không biết bơi, sau này ít ra ngoài chơi với nước. Vừa rồi ngươi suýt làm thương Ca nhi. Nếu Ca nhi có chuyện gì xảy ra, ta cũng sẽ không buông tha cho ngươi!"

"Tư Thần ca, huynh..." Ninh Hoa vẻ mặt kinh ngạc, mọi người ở một bên cũng tỏ vẻ khó tin, Tiền Tư Thần chưa bao giờ bảo vệ Tiêu Ngữ Ca trong bất kỳ trường hợp nào, Ninh Hoa cho rằng nàng ta đã nghe nhầm.

Ngay cả Tiêu Ngữ Ca cũng cảm thấy kinh ngạc, chẳng phải tên khốn này luôn phớt lờ sự tồn tại của nàng sao? Kiếp trước nàng bị Tiêu Ngữ Phù lừa rơi xuống ao sen, mặc dù biết ao cũng khôgn sâu, nhưng Tiền Tư Thần rõ ràng cũng không thèm nhìn nàng, hôm nay hắn uống nhầm thuốc sao?

“Đến đây, dẫn Tuệ Mẫn công chúa và Tiêu nhị tiểu thư đi thay quần áo.” Hoàng hậu ra lệnh cho thị nữ bên cạnh.

"Ca nhi muội đi thay quần áo trước đi. Ta sẽ đợi muội ở Tử Thần điện." Tiền Tư Thần vừa nói vừa buộc chiếc áo choàng của mình quanh người Tiêu Ngữ Ca để che đi thân hình tuyệt đẹp của nàng.

Hành động của hắn lại một lần nữa chấn động tất cả mọi người có mặt, Thái tử điện hạ không phải luôn ghét bỏ Tiêu Nhị tiểu thư sao? Ngay cả Tiêu Ngữ Phù cũng nhìn cảnh này với vẻ khó hiểu, trên khuôn mặt bình tĩnh khó có thể đoán được nàng ta đang nghĩ gì, nhưng bàn tay nắm chặt trong tay áo đã phản bội nàng ta.

Tiêu Ngữ Ca vốn muốn từ chối, nhưng sau đó suy nghĩ lại vui vẻ nhận lấy, nếu không hưng phấn thì người trốn sau lưng làm sao có thể tự mình đi ra?

Tuy nhiên, nàng không ngờ rằng kiếp trước người bị rơi xuống nước là nàng mà ở kiếp này lại chính là Ninh Hoa.

Trong phòng thay đồ, Ninh Hoa rất xấu hổ, nàng ta muốn nói gì đó, nhưng nàng ta người luôn muốn tỏ ra mạnh mẽ, lại không nói được, hơn nữa, thái độ khác lạ của Tiền Tư Thần đối với hai người vừa rồi khiến nàng ta không khỏi cảm thấy khó chịu ghen tị. .

"Tiêu Ngữ Ca, đừng tưởng rằng ngươi cứu ta, ta sẽ cảm kích ngươi." Nàng ta cuối cùng nghẹn ngào nói ra câu này.

"Vừa rồi cho dù là người khác, ta cũng sẽ tới cứu! Cho nên, ngươi không cần cảm kích!" Tiêu Ngữ Ca sắc mặt lạnh lùng không có biểu tình gì nhiều, rốt cuộc là Ninh Hoa cùng Ninh Phong kiếp trước đã gây cho nàng rất nhiều rắc rối.. Nước thấm vào vết thương, dính vào quần áo của nàng khi nàng kéo nhẹ, nó đau đến mức nàng không khỏi rêи ɾỉ khe khẽ.