Chương 13: Mọi người đều ngạc nhiên

Ngày hôm sau.

"Tiểu thư, phu nhân đã dặn dò rồi, chẳng bao lâu nữa người sẽ được cắt tóc thành búi con gái. Em nhất định sẽ búi cho người tóc đẹp nhất hiện nay, kết hợp với chiếc váy hoa sen mà đại tiểu thư đã chuẩn bị cho ngươig. Người nhất định sẽ là người rực rỡ nhất trong bữa tiệc." Sáng sớm, Thanh Lạc bắt đầu bận rộn thay quần áo cho Tiêu Ngữ Ca.

Tiêu Ngữ Ca cười hắc hắc nói: “Hàng năm trong yến tiệc, người chói mắt nhất chính là tỷ tỷ của ta, ta chỉ là một cái giấy bạc mà thôi.”

"Đại tiểu thư đúng là rất xinh đẹp, nhưng trong mắt Thanh Lạc, tiểu thư là đẹp nhất." Thanh Lạc vẻ mặt nghiêm túc nói.

Tiêu Ngữ Ca chỉ cười, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhân tiện, Thanh Lạc, em đi lấy chiếc váy hồng trắng mà Hoàng hậu tặng cho ta ở lễ hội ngắm hoa năm ngoái và mặc vào cho ta." ."

“Tiểu thư, người không định mặc chiếc váy hoa sen mà đại tiểu thư đã chuẩn bị cho người sao? Trước đây người không muốn mặc nó, người nói phải đợi đến ngày yến tiệc mới mặc nó.” ."

“Vậy thì sao ta mặc cả hai cái và cho em xem, em sẽ biết tại sao ta lại chọn cái còn lại.”

Sau đó, Tiêu Ngữ Ca lần lượt mặc hai bộ váy và để Thanh Lạc lựa chọn.

Thanh Lạc nhìn xong cau mày: “Tiểu thư, em cũng thấy váy hồng trắng hợp với người hơn. Mặc dù váy hoa sen cũng rất đẹp, nhưng em luôn cảm thấy thiếu cái gì đó khi người mặc nó.”

Tiêu Ngữ Ca cười không nói, Tiêu Ngữ Phù chọn bộ váy này cho nàng giữa cây xanh có chút đỏ, chỉ để làm nổi bật mà thôi, buồn cười là kiếp trước nàng lại vui vẻ như vậy.

"Nhân tiện, tiểu thư, mặt dây chuyền ngọc bích trên người của người rất độc đáo, em luôn thấy người đeo nó, là lão gia phu nhân tặng ạ?" Thanh Lạc vừa hỏi vừa chỉnh lại trang phục cho tiểu thư.

Tiêu Ngữ Ca vô thức vuốt ve mặt dây chuyền ngọc, trong đầu hiện lên một số hình ảnh vụn vỡ, nàng lắc đầu: “Không, ta chỉ nhớ vào mùa đông năm ta tám tuổi, sau khi được một hoàng tử cứu, ta tỉnh lại với thứ gì đó trên tay. Cầm cái này, ta cảm thấy nó khá quan trọng, nhưng ta không thể nhớ nó đến từ đâu..."

Khi nàng tám tuổi, Tiền TƯ Thần đã bế nàng trở lại sau khi nàng rơi xuống nước và bị đóng băng, nàng hôn mê bảy ngày bảy đêm trước khi tỉnh dậy, tuy nhiên, nàng cũng mất rất nhiều ký ức trước khi lên tám. Cũng từ đó, nàng dần dần thích Tiền Tư Thần, luôn cảm thấy hắn đã cứu nàng nên nàng phải báo đáp hắn.

"Tiểu thư, chẳng lẽ nó là của Thái tử sao?"

Tiêu Ngữ Ca lắc đầu, lập tức phủ nhận: "Không phải, ta đã hỏi hắn. Đáng tiếc lúc đó ta không nhớ được chuyện gì đã xảy ra."

"Người đừng lo lắng, đại phu có nói là do người ngâm trong nước đá quá lâu, khiến người bị mất trí nhớ sau khi bị hạ thân nhiệt quá lâu, có lẽ sau này người sẽ chậm rãi nhớ lại. Chỉ là..." Kỳ quái nói: "Người từ nhỏ đã bơi giỏi, cho dù có rơi xuống nước cũng có thể nhanh chóng vào bờ. Làm sao có thể ở trong nước lâu như vậy?"

"Dù sao ký ức tuổi thơ của ta cũng không có gì đặc biệt, nếu không nhớ được thì hãy quên đi." Tiêu Ngữ Ca nhét lại mặt dây chuyền ngọc vào trong ngực, nàng không quan tâm đến quá khứ, nàng muốn tương lai.

Khi Tiêu Ngữ Ca thay đồ và đến sảnh trước, Tiêu Ngữ Phù vốn đã ăn mặc đẹp đẽ đang trò chuyện vui vẻ với Tiêu phu nhân, dù sao họ cũng là hai mẹ con, cho dù Tiêu Ngữ Phù có phạm lỗi Bà Tiêu phu nhân vẫn sẽ yêu thương như xưa.

“Nương!” Nàng bước về phía họ.

Khi bọn họ ngẩng đầu nhìn thấy Tiêu Ngữ Ca, vẻ mặt đều khác nhau.

"Ngữ Ca? Đây có thực sự là Ngữ Ca của chúng ta không? Ăn mặc như thế này, con trông giống như một nàng tiên nhỏ, khó có thể nhận ra nha. "Tiêu phu nhân vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, bà đứng dậy và nhìn Tiêu Ngữ Ca .

Chỉ vì Tiêu Ngữ Ca bình thường ngang ngược như nam nhân, sẽ không bao giờ ăn mặc như một tiểu thư chỉn chu như vậy, thoạt nhìn Tiêu phu nhân đã không thể tin vào mắt mình.

"Nương, sao nương có thể khen con gái mình nhiều như vậy?" Tiêu Ngữ Ca ngượng ngùng nói.

Khi Tiêu Ngữ Phù nhìn thấy Tiêu Ngữ Ca không mặc váy hoa sen do nàng ta chuẩn bị, biểu cảm trên khuôn mặt nàng ta cũng rất tò mò, tuy nhiên, nàng ta nhanh chóng bước tới phía Tiêu Ngữ Ca và mỉm cười, trìu mến nắm lấy tay nàng, lớn tiếng khen ngợi: " Nương nói đúng, Ngữ Ca của chúng ta đẹp như những nàng tiên nhỏ vậy”.

“So với tỷ tỷ , ta vẫn kém xa.” Tiêu Ngữ Ca rút tay lại không để lại dấu vết.

"Nương thật may mắn khi có được những cô nương xinh đẹp như hai con.”Tiêu phu nhân nhìn họ, cười đến nỗi vết chân chim dài ra.

"Phu nhân, xe ngựa đã chuẩn bị xong." Lúc này, quản gia Phúc Bá đi vào, nhìn thấy Tiêu Ngữ Ca, hắn không khỏi sửng sốt: "Nhị nhị, nhị tiểu thư!"

"Phúc thúc, chúng ta đi thôi." Tiêu Ngữ Ca cười vui vẻ.

"Ừ, ừ!" Phúc thúc vội vàng gật đầu, sao hắn lại cảm thấy nhị tiểu thư có chút khác thường.

“Ca Nhi, sau khi vào cung, con nên nghe lời tỷ tỷ nhiều hơn, đừng để xảy ra chuyện. Phù nhi mẫu thân đã giao Ca nhi cho con, con chỉ cần trông chừng nó và nhớ về sớm kẻo không lỡ mất thời gian rời khỏi cung.” Tiêu phu nhân liên tục cảnh cáo.

"Nương yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho muội muội mình." Trong mắt người ngoài, Tiểu Ngữ Phù không chỉ xinh đẹp mà còn rất dịu dàng, ngoan ngoãn và ân cần, rất hiếu thảo và có ý.

Trong khi đó, Tiêu Ngữ Ca, người từ khi còn nhỏ đã bắt chim trên núi, câu cá dưới sông và đánh nhau với chó, xanh xao rất nhiều, hơn nữa, nàng còn thường xuyên khiến hai trưởng lão Tiêu gia tức giận đến mức khiến họ bật cười họ không khỏi cảm thấy tiếc nuối, nếu Tiêu Ngữ Phù mà là đích nữ Tiêu gia thì tuyệt vời biết bao!

Xe ngựa dừng ở cổng cung, các tiểu thư các gia tộc lần lượt đến đó, gần như cùng một lúc, đều ăn mặc rực rỡ, dù là kẹp tóc hay váy thì đều xinh đẹp, thay vì ngắm hoa, Đúng hơn là họ đang tranh giành sắc đẹp.

"Tiêu tiểu thư không bao giờ làm ta thất vọng mỗi khi xuất hiện. Nàng vẫn bắt mắt như ngày nào".

Tiêu Ngữ Phù vừa xuống xe, bên cạnh liền vang lên một giọng nói kỳ lạ.

"Huệ Mẫn công chúa!" Tiêu Ngữ Phù khẽ gật đầu, giọng nói ôn hòa luôn khiến người ta có ảo tưởng nàng ta sẽ không bao giờ tức giận.

Huệ Mẫn công chúa, người mặc một bộ váy lộng lẫy, nhướng mày, liếc nhìn nàng ta một cách trịch thượng, khịt mũi khinh thường, sau đó nhìn xung quanh: “Sao hôm nay chỉ có ngươi đến đây? Tiểu Lục Diệp Tiểu Ngữ Ca của ta đâu? Tiêu gia chỉ cho phép ngươi, con gái nuôi, tham dự yến tiệc của Hoàng hậu, như vậy là quá thiếu tôn trọng Hoàng hậu.”

“Công chúa Huệ Mẫn có vấn đề về mắt à?” Tiêu Ngữ Ca duyên dáng bước ra ngoài.

"Ngươi!" Đôi mắt xinh đẹp của Ninh Hoa vừa nhìn thấy Tiêu Ngữ Ca đã mở to, sau khi xác nhận là Tiêu Ngữ Ca, nàng cong môi khịt mũi: "Này! Tiểu Lục Diệp hôm nay đã thay đổi diện mạo rồi."

Tiêu Ngữ Ca chỉ nhếch môi cười, không thèm nói chuyện với nàng nữa, Ninh Hoa là muội muộicủa Ninh Phong, có một người ca ca như Ninh Phong, muội muội sao có thể tốt hơn được? Kiếp trước, người phụ nữ này đã làm rất nhiều việc. những trở ngại cho nàng..