*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Artist: 鹿森Blacrist
"Tiết Dương!"
Hiểu Tinh Trần rốt cuộc không nhịn nổi nữa, đứng phắt dậy. Nếu y có Sương Hoa trong tay, nhất định phải hướng người trước mặt đâm một nhát.
"Thế nào, lại muốn nói ta ghê tởm sao?
Từ ngày Hiểu Tinh Trần đánh giá hắn như vậy, Tiết Dương vẫn chỉ bày ra bộ dáng không thèm để ý, nhưng lời vừa nói ra, lại như chạm đến tâm sự của hắn, giống một cây kim đâm ngang ngực, khiến hắn khó chịu dị thường.
"Ngươi..., ngươi đến cùng có mục đích gì, vì sao phải cứu sống ta, lợi dụng Tống đạo trưởng vây nhốt ta ở đây, vì sao ba năm qua một mực ở bên cạnh ta, ngươi rốt cuộc đang chơi cái trò hề gì?"
Vấn đề tích tụ trong lòng cuối cùng vỡ òa, Hiểu Tinh Trần không ngăn được nắm tay khẽ run rẩy.
Ngày ấy Hiểu Tinh Trần tâm thần đau đớn vỡ vụn, nhấc kiếm tự vẫn, đến khi y một lần nữa tỉnh lại, toàn thân chỉ còn là mờ mịt tuyệt vọng. Hai người có thể nói là hoàn toàn vạch mặt. Tiết Dương giày vò y thế nào, cũng là hợp với tình cách của hắn, nhưng không nghĩ tới, y còn bị ép phải sống chung với hắn dưới một mái hiên.
Hiểu Tinh Trần không thể chịu được việc phải sống chung với người này, xung quanh đều là hắn, ngẩng đầu lên liền cảm thấy hắn ở ngay bên cạnh, cúi đầu xuống liền nghe thấy thanh âm hắn ra vào. Hắn cưỡng bách y phải quan tâm cuộc sống hằng ngày của hai người, cưỡng bách y cùng hắn ăn chung một mâm cơm, lại còn mang một tư thái đầy hưởng thụ.
Hiểu Tinh Trần bắt buộc bản thân tận lực bỏ qua hắn, không cần để ý, y cảm thấy nếu mình nhẫn được, thì có thể bảo vệ... ít nhất trước khi Tiết Dương thay đổi chủ ý bảo vệ Tử Sâm.
Nhưng dù có thể ẩn nhẫn thì cuối cùng vẫn là con người, vẫn có những việc làm không tới, nhân vô thập toàn mà. Y chán ghét hắn như vậy, một kẻ tâm lý vặn vẹo độc ác, chỉ hận không thể vĩnh viễn cũng đừng gặp lại.
"Có thể là vì quá chán đi." Tiết Dương ngồi xuống ghế, trong mắt lóe hung tàn cùng ngoan lệ.
Tiết Dương nói: "Thế nào, đạo trưởng cuối cùng cũng chịu không nổi, bắt đầu muốn phản kháng?"
"Ngươi, ngươi thật là..." Hiểu Tinh Trần dù cực kỳ khó chịu, môi mấp máy mấy lần, nhưng một chữ cũng mắng không ta. "Ghê tởm" hai chữ, có thể chính là từ nặng nề nhất mà y từng dùng.
Tiết Dương cười ha hả: "Ngươi muốn nói ta là tạp chủng, là súc sinh, là tên hỗn đản heo chó không bằng chứ gì? Vậy ngươi là cái quái gì, ngươi xem ngươi bây giờ so với ta tốt hơn chút nào? Hiểu Tinh Trần, Hiểu đạo trưởng, ta không muốn dùng Tống Lam uy hϊếp ngươi, cũng không muốn thương tổn ngươi, nhưng ngươi vì sao không chịu giống như lúc trước, an an ổn ổn sống cùng ta ở chỗ này."
"Ngươi muốn ta như trước mà đối đãi với ngươi?" Hiểu Tinh Trần còn cho là chính mình nghe lầm, cả kinh, không thể tin vào lỗ tai bản thân. Y khi ấy và y bây giờ, sao có thể giống nhau, sao có thể đánh đồng.
Nghĩ tới mấy năm qua cùng Tiết Dương ngày ngày sớm tối ở chung, Hiểu Tinh Trần chỉ cảm thấy một cỗ cơn lạnh buốt từ lòng bàn chân chạy dọc khắp sống lưng.
Giờ khắc này, chỉ có bốn chữ có thể hình dung tâm tình Hiểu Tinh Trần.
Rợn cả tóc gáy.
Tiết Dương mắng y không hiểu thế gian sự tình thì đừng có bước vào đời, đừng nhúng tay vào chuyện người khác, hoàn toàn chính xác. Y thật sự không hiểu nổi Tiết Dương, một chút chút chút cũng không hiểu. Có lẽ người như Tiết Dương y vĩnh viễn chẳng thể thấu triệt.
"Không được sao?" Tiết Dương lại hỏi vô cùng chân thành. Có lẽ đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất hắn trực tiếp bày tỏ nghi vấn của mình.
Hiểu Tinh Trần kinh hãi lùi về sau một bước: "Thật sự không thể nói lý."
Gương mặt Tiết Dương lập tức sa sầm xuống, trầm giọng nói: "Loại người như ngươi ngay đến giả vờ thỏa hiệp cũng không thể chịu được, thi thể so với ngươi còn thú vị hơn."
Tiết Dương đẩy cái ghế ra, bước từng bước về phía Hiểu Tinh Trần, vừa đi vừa nói: "Không bằng ngươi cứ đi chết luôn đi? Ngươi với cái tên kia ở cùng một chỗ giúp ta gϊếŧ người luyện thi, lại còn có thể có thêm bạn. Thế nào, ta rất chu đáo phải không?"
"Bốp —" một tiếng.
Dường như toàn bộ thế giới đều an tĩnh.
Tiết Dương chạm vào bên má bị đánh nghiêng đi, không thể tin mà mở to hai mắt, tựa hồ đang suy nghĩ tại sao lại bị đánh. Chợt hắn quay đầu lại, khóe mắt nứt toác ra, dùng một loại thần sắc đầy hận độc chưa bao giờ có nhìn về Hiểu Tinh Trần.
Hiểu Tinh Trần còn chưa kịp thu hồi tư thế ra tay, ngực có chút phập phồng.
Nếu không phải y kim đan bị phong, linh lực không còn, thì lần này hẳn có thể đánh cho hàm răng của Tiết Dương rơi xuống.
Tiết Dương nửa ngày sau mới chậm rãi nói: "Ngươi rất ghê gớm a."" Tiết Dương vừa nói chuyện vừa giữ chặt lấy cổ tay còn treo trên không trung của Hiểu Tinh Trần, dùng đoạn tay áo kia tùy ý lau khóe miệng rướm máu.
Nếu Hiểu Tinh Trần có thể nhìn thấy, y sẽ phát hiện Tiết Dương giờ khắc này mang một biểu tình đáng sợ tới thế nào.
Tiết Dương như một tên điên đẩy Hiểu Tinh Trần áp sát tường, khiến lưng y đập mạnh tới đau nhức, nhưng y còn chưa kịp định hình một giây, lại bị quăng ngã xuống đất. Hiểu Tinh Trần giãy dụa muốn đứng lên, bị Tiết Dương lôi trở lại. Hắn tiện tay sờ trúng thanh đoản đao trên bàn, không chút nghĩ ngợi, hung hăng đâm xuống bàn tay y.
Một cơn đau đớn tê tâm phế liệt ập tới, bàn tay bị lưỡi đao sắc bén xuyên qua, hoàn toàn giữ chặt trên mặt đất, Hiểu Tinh Trần không nhịn được rên một tiếng, rồi lập tức không phát ra thanh âm nào nữa, bởi Tiết Dương đã bóp cổ y.
Tiết Dương điên cuồng dồn sức vào đầu ngón tay, phẫn nộ gào thét với Hiểu Tinh Trần, cực kỳ kích động, đến thanh âm cũng vặn vẹo. Hắn gào lên: "Trong tín niệm của ngươi, bằng hữu, thậm chí mấy kẻ qua đường cũng quan trọng vậy sao! Chỉ là gϊếŧ mấy người thôi mà, có cần phải tuyệt vọng đến vậy không hả! Bọn chúng quan trọng còn ta không quan trọng! Ba năm kia, đối với ta chính là những ba năm, đối với ngươi thì chẳng là cái gì sao! À, không đúng, ngươi chỉ cảm thấy bị lừa gạt, phải đó, ta lừa ngươi đó, thế nào, chơi cũng vui nhỉ! Ta bảo ta chơi chưa chán, lại chẳng có việc gì làm, mà ngươi không phải có rất nhiều lý tưởng rất nhiều khát vọng sao, vậy tra tấn ngươi giày vò ngươi chính là thú vui hiện tại của ta! Thế nào, lý do này, ngươi hài lòng chứ!"
Tiết Dương không cần thiết phải nói, nhưng hắn vẫn nói rất nhiều. Không biết hắn là đang phẫn nộ với việc Hiểu Tinh Trần tự sát, hay là phẫn nộ với việc Tống Lam khi không tới phá đám, khiến cho vở kịch hắn tạo dựng bấy lâu nay bị xé toạc. Hắn chính là đang phát tiết.
Hắn luôn bắt kẻ khác phải nhẫn nhịn, phải thỏa hiệp, nhưng hắn thì chưa bao giờ.
Có lẽ hắn thật sự không muốn tổn thương Hiểu Tinh Trần, vẫn luôn đối với người này bảo lưu một tia mong chờ thuần túy. Nhưng trải qua một lần Hiểu Tinh Trần "chết" đi, thái độ hắn đối với người này, vào thời điểm hắn còn chưa phát giác, cũng đã thay đổi, từ "yên ổn" biến thành "sở cầu"". Có "sở cầu", vậy liền có "chưa đủ", sẽ sinh ra "tham lam". Đáy lòng không biết lúc nào xuất hiện một cái động trống rỗng, càng lúc càng bành trướng, lấp bao nhiêu cũng không đủ, còn làm cho sự điên cuồng tàn nhẫn hắn dành cho Hiểu Tinh Trần nổ tung lên. Hoặc là cái động kia vẫn luôn tồn tại, chỉ là chưa có cơ hội để hắn phát hiện.
Tiết Dương hận vận mệnh bất công, tri ngộ bất đồng, gặp người bất hảo. Nếu số phận có thể đối hắn ôn nhu hơn một chút, nếu có người chịu quan tâm hắn lúc hắn còn ngây thơ, nếu viên kẹo đường kia sớm xuất hiện, sinh mệnh của hắn có phải cũng sẽ dục dục sinh huy*, những cái khát vọng bị xem là trò hề của hắn có phải cũng sẽ nhận được. Đâu có kẻ nào vừa ra đời đã là ác nhân.
Hắn càng hận Hiểu Tinh Trần.
Tiết Dương thông minh như vậy, cho tới bây giờ đều tùy ý, vô ưu, càn rỡ mà sống, cái gì cũng không để ý, cái gì cũng không thể tổn thương hắn, nhưng bây giờ lại biến thành cái dạng này, đều tại Hiểu Tinh Trần. Tiết Dương hận y vì sao mang đến cho hắn nhiều nghi hoặc cùng khó hiểu đến thế, như bị thiên la địa võng vô cùng vô tận bao phủ. Hận ngày đó tuyết rơi đầy trời, cõng Hiểu Tinh Trần hấp hối bôn ba hơn mười dặm, đến ngoại thành, vào từng nhà từng nhà tìm đại phu, chỉ mong có thể cứu sống y, đừng để y chết. Hận chính mình trở nên lo được lo mất như vậy, giống như trở về năm bảy tuổi ấy, hắn vẫn còn là thằng nhóc vô thố mờ mịt đáng thương kia. Hết thảy đều do người này hại.
Tiết Dương phẫn nộ điên cuồng, ngón tay như gọng kìm bóp chặt, làm Hiểu Tinh Trần l*иg ngực nghẹn khó thở, gương mặt trướng đến đỏ bừng. Cả người như bị ghìm trong nước, theo bản năng giãy dụa, nhưng lưỡi dao sắc bén cứ một mực giữ chặt tay y trên đất, giãy thế nào cũng không ra, gần như sắp ngộp thở. Đến tình trạng như vậy, Tiết Dương rốt cuộc buông y ra, không khí lập tức tràn vào, Hiểu Tinh Trần ho khan dữ dội.
Tiết Dương rút đoản đao, trong nháy mắt bàn tay chảy máu xối xả, Hiểu Tinh Trần đau đến gần như muốn hôn mê. Tiết Dương đương nhiên không cho phép y như vậy mà ngất đi, tiện tay cầm chén trà, hất hết lên mặt Hiểu Tinh Trần.
Hiểu Tinh Trần run rẩy tỉnh táo lại, bàn tay đầy thương tích bị Tiết Dương nắm chặt lấy, máu chảy dọc theo cổ tay trắng nõn.
Tiết Dương cả người đều vặn vẹo, dường như đã hóa thân thành lệ quỷ. Hắn túm tóc Hiểu Tinh Trần, buộc y phải ngẩng đầu: "Thế nào, có phải ngươi nghĩ là ta sẽ không làm gì ngươi? Mềm không ăn thì đừng trách ta mạnh bạo. Cái này đều do đạo trưởng ngươi bức ta...."
*Dục dục sinh huy: được chiếu sáng, rực rỡ, chói lòa.