*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Artist: 雾宝QWQ
Mũi kiếm kia chệch đi, vốn là chuyện xảy ra trong nháy mắt, lúc ấy trong đầu Hiểu Tinh Trần căn bản chưa ra được quyết định, tay đã đi trước một bước khẽ chếch sang. Y trước nay bất luận làm chuyện gì cũng luôn trầm ổn, suy nghĩ kĩ càng, không hiểu tại sao, một lần này lại thất thủ.
Hiểu Tinh Trần vốn rất hối hận việc này, giờ bị Tiết Dương nhắc lại, gương mặt không chút huyết sắc càng thêm tái nhợt.
Hiểu Tinh Trần quay đầu sang chỗ khác: "Ta chẳng qua là vì biết mình đã hiểu lầm ngươi mà thôi."
Tiết Dương liền nhớ tới chuyện lần trước Hiểu Tinh Trần nghĩ lầm Tống Lam gϊếŧ người là do hắn sai khiển, lúc ấy mặc cho Tiết Dương hết lời giải thích, nhưng y không tin.
Tiết Dương nói: "Ngươi nói vậy, tức là ngươi vẫn còn để ý ta đúng không? Ngươi hiểu lầm ta, nên trong lòng khó chịu?"
Hiểu Tinh Trần im lặng lắc đầu, nói: "Ta chỉ tùy việc mà xét. Huống hồ ngươi làm nhiều chuyện ác như vậy, chẳng lẽ chỉ vì tuân thủ một cái hứa hẹn, là có thể xóa sạch tất cả mọi thứ đi ư? Bản thân ngươi không phải dùng những cái này uy hϊếp ta sao."
Tiết Dương nói: "Ta uy hϊếp ngươi, là vì ta cũng không có biện pháp khác. Được thôi, như lời ngươi nói, ngươi hiểu lầm ta, còn nói không thể vì chút chuyện này mà xóa đi toàn bộ việc quá khứ. Vậy ngươi lại có thể vì "chút chuyện nhỏ này" mà không gϊếŧ ta, bỏ qua cho kẻ thù như ta ư?"
Hiểu Tinh Trần không nói nổi với hắn, xoa xoa huyệt thái dương, dường như rất mệt mỏi: "Tùy ngươi nghĩ thế nào, ta không muốn dây dưa những chuyện này với ngươi nữa, vô nghĩa. Nếu ngươi vẫn hận ta, cứ cho ta một kiếm, làm thành hung thi hay cái gì cũng được, tùy ngươi."
Tiết Dương trợn to hai mắt, sau đó lại nheo mắt lại, nói: "Hiểu Tinh Trần, ngươi là đang trốn tránh sao?"
Tiết Dương quỳ một chân trên giường, chống đỡ thân thể, hai tay áp lên gương mặt Hiểu Tinh Trần, nói: "Nhưng ngươi chạy không thoát, tại sao không chịu nhìn thẳng ta chứ."
Bàn tay Tiết Dương lành lạnh, toàn thân Hiểu Tinh Trần cũng căng lên, y cảm thấy Tiết Dương lại gần, thân nhiệt của hắn bao vây lấy y. Mộng cảnh trước kia tạo cho y một loại phản xạ gần như sợ hãi và chán ghét. Y không nhịn được dùng tay đẩy hắn ra, nhưng Tiết Dương làm sao cũng không chịu buông, Hiểu Tinh Trần liền nắm chặt cánh tay hắn, ngăn hắn lần nữa muốn tiến lại.
Hiểu Tinh Trần nói: "Ngươi muốn làm gì! Đừng đυ.ng vào ta!"
Hiểu Tinh Trần không nhịn được rụt về sau, vết thương trên cánh tay Tiết Dương vì quá dùng sức mà vỡ ra, máu thấm qua băng vải và y phục, ướt đẫm.
Tiết Dương không thèm để ý những vết thương này, một mực sát lại gần Hiểu Tinh Trần, ép y không thể lui được nữa.
Tiết Dương nói: "Trước kia ta chỉ nói ta hận ngươi oán ngươi, cho rằng ngươi cũng hận ta, nên mới trả thù ngươi. Nhưng thực sự ta không có ý đó, ta chỉ muốn ngươi ở bên cạnh ta. Ngươi nói bản thân thích thiếu niên ngày trước, vậy ngươi có nghĩ nếu ta sinh trưởng trong một gia đình bình thường, thân nhân bình thường, hoặc là không đυ.ng phải Thường thị, gặp được một người tốt, chịu vươn tay giúp đỡ khi ta còn ngây thơ, vậy ta hôm nay sẽ là hình dáng thiếu niên đó, thậm chí còn có thể có được tâm ý của ngươi!"
Rời xa máu tanh gϊếŧ chóc, đi theo Hiểu Tinh Trần, ở cùng một chỗ với y và tiểu cô nương nọ, mỗi ngày trôi qua bình bình đạm đạm nhưng cũng rất chân thực, Tiết Dương không hề cảm thấy cuộc sống như vậy nhàm chán, ngược lại còn đắm chìm trong đó.
Nếu không có nhiều bất công như vậy, hắn có phải sẽ như lời hắn nói, trở thành một thiếu niên bình thường.
Hiểu Tinh Trần nói: "Hoàn cảnh lớn lên mỗi người đều quan trọng, nhưng chưa từng nghe nói có ai giống ngươi, vặn vẹo tàn nhẫn tới như vậy."
Tiết Dương hít sâu một hơi: "Được rồi, cứ coi như vậy, nhưng ta cũng là thật tâm muốn ở chung với ngươi một chỗ."
Hiểu Tinh Trần có cảm giác như bị rút sạch toàn thân. Y nghe được trong thanh âm Tiết Dương có một thái độ tha thiết khác thường, thậm chí mang theo một tia khẩn cầu. Nhưng chẳng lẽ vì hắn yếu thế, người ngoài liền phải nhất định theo tâm ý của hắn sao.
Thông minh như Tiết Dương, có nhiều lúc lại như một đứa trẻ không lớn, luôn cảm giác đương nhiên rằng hết thảy trên cõi đời này đều phải theo ý hắn.
Trong cuộc đời hắn, thật sự thiếu sót quá nhiều điều.
Hiểu Tinh Trần nói: "Vậy thì sao."
Tiết Dương không đáp, không nói lời nào ôm Hiểu Tinh Trần, hắn cảm thấy toàn thân y cứng đờ, bàn tay lần nữa bóp cánh tay hắn. Máu tươi tha thiết như nước chảy, hắn không thèm để ý chút nào, cúi đầu hôn đôi môi y, không giống những ngày qua thô bạo cương quyết, nụ hôn này với hắn mà nói, có chút triền miên.
Tiết Dương nói: "Ngươi cưỡng ép đột phá quỷ đạo phong chế, lục mạch đều tổn thương , muốn biết làm sao sống lại không?"
Hiểu Tinh Trần quay đầu đi, nói: "Không muốn!"
Tiết Dương cau mày cười một tiếng, nói: "Nhưng ta càng muốn nói! Ta truyền toàn bộ linh lực cho ngươi, trăm cay nghìn đắng vô cùng vất vả mới lấy được giải dược, trên đường trở về không chỉ gặp A Tinh, còn gặp một tên khốn kiếp, ta vì chừa cho A Tinh thời gian quay về cứu ngươi, dây dưa với tên đó tới mười ngày. Mười ngày trời đó, ngươi biết ta phải trải qua những gì không?"
Hiểu Tinh Trần chạm tới máu trên người Tiết Dương, nghe hắn nói như vậy, cũng đoán ra tám chín phần.
Y cười ảm đạm, nói: "Ngươi nhắc đến những chuyện này, là muốn ta đồng tình với ngươi sao?"
Tiết Dương nói: "Ngươi nghĩ thế nào ta không không điều khiển được, ta chỉ muốn nói cho ngươi, ta, Tiết Dương, cũng có thể vì một người mà liều, liều đến ngay cả mạng cũng không cần nữa!"
Quá quỷ dị, tất cả mọi thứ đều quá quỷ dị, Hiểu Tinh Trần chỉ cảm thấy một loại cảm giác khác thường bao lấy y. Y nói: "Đừng nói nữa."
"Ta phải nói____"
"Ngươi đừng nói nữa!"
Hiểu Tinh Trần hét lên, y sợ rằng cả đời này bản thân cũng chưa từng dùng qua thanh âm lớn tới vậy mà nói chuyện, y không nhịn được lắc đầu, y cảm thấy cái vòng xoáy này càng lúc càng lớn, càng lúc càng sâu, y không muốn tiếp tục nữa!
Tiết Dương trở tay cầm cổ tay Hiểu Tinh Trần, mặc cho y dùng hết sức kháng cự, lớn tiếng nói: "Tâm duyệt quân hề, ta biết! Vậy ta cũng tâm duyệt ngươi như thế, thích ngươi, ái mộ ngươi, những cái này Hiểu Tinh Trần ngươi có biết hay không?!"
"Ngươi____"
Hiểu Tinh Trần bỗng cười váng lên, dừng toàn bộ động tác lại. Hiểu Tinh Trần bị Tiết Dương chế trụ hai tay, không nhúc nhích được, buông bỏ phản kháng, cúi đầu.
Hết thảy xung quanh tựa như ngưng lại, không có thanh âm, không gian tĩnh mịch, sắc trời ảm đạm u ám, ngay cả hoàng hôn cũng sắp tàn.
Hiểu Tinh Trần nói từng chữ từng chữ, thanh âm yếu ớt nhưng vô cùng rõ ràng: "Người ta cảm mến là thiếu niên kia, mà đối với Tiết Dương ngươi, ta căm hận chán ghét tới thấu xương, ta vĩnh viễn cũng sẽ không chấp nhận ngươi."
Tiết Dương không nhúc nhích áp sát Hiểu Tinh Trần. Tay áo của hắn đã bị máu tươi thấm ướt, bên hông vì xoay người nên cũng có máu chảy ra.
Hắn cứ vậy, ngơ ngác đứng đó.
Hắn đột nhiên cảm giác trước ngực nhói đau.
Tiết Dương buông Hiểu Tinh Trần ra, lui về sau hai bước, người gần như ngã nhào xuống.
Hắn từ trước đến giờ cực kỳ giỏi chịu đựng, từ nhỏ đến lớn, có nỗi đau nào chưa từng trải qua, nhưng chưa từng có loại đau đớn khiến hắn cảm thấy tê tâm phế liệt đến vậy, tựa như muốn moi móc cả trái tim của hắn ra khỏi ngực. Ném xuống đất băm thành bùn, lăng trì e là so với cái này còn muốn nhẹ nhàng hơn.
Làm sao lại đau như vậy, đau đến mức khiến hắn chịu không nổi.
Tay Tiết Dương run rẩy che ngực, lúc này mới ý thức mọi chuyện không ổn. Hắn vịn theo mép giường từ từ quỳ xuống, toàn thân đều run rẩy. Tay túm chặt chăn nệm, dĩ nhiên không có hiệu quả gì. Trên trán và lưng hắn toát ra một lớp mồ hôi lạnh, sắc mặt nhợt hẳn đi.
Hiểu Tinh Trần không biết Tiết Dương vì sao đột nhiên như vậy, trong ấn tượng của y người này luôn luôn điềm tĩnh nói cười. Trong lòng kỳ quái, lại không muốn hỏi hắn, nhất thời im lặng.
Tiết Dương cuộn người lại, run giọng nói: "Hiểu Tinh Trần... Bất luận ta biến thành hình dạng gì, ngươi một chút cũng sẽ không thương tiếc ta... đúng không..."
Hiểu Tinh Trần thê lương nói: "Ngươi không cần."
Tiết Dương trong lòng điên cuồng gào thét: Ta cần, ta cần ngươi! Muốn ngươi nhìn chăm chú ta để ý ta, thương ta xót ta yêu ta, nếu ngươi bằng lòng, muốn ta làm gì cũng được!
"Ư..."
Nhưng hắn đau tới không nói lên lời, toàn bộ kêu gào đều biến thành tiếng rêи ɾỉ tràn khỏi cổ họng, yết hầu tanh ngọt, dường như vì quá sức chịu đựng, sắp nôn ra máu.
Hiểu Tinh Trần quả thực không chịu nổi cái thanh âm này, toàn thân đều khó chịu cả lên, y nói: "Ngươi đừng diễn trò trước mặt ta nữa, sẽ chẳng ai tin ngươi đâu."
Tiết Dương muốn bật cười, nhưng lại động tới thanh quản, không ngừng ho khan.
Hắn nói: "Hiểu Tinh Trần... Hiểu Tinh Trần..."
Hắn cho tới giờ cũng chưa từng vô năng bất lực như vậy, hắn luôn có trăm vạn loại phương pháp hành sự, dường như trên đời này chưa từng có chuyện hắn không làm được, du tẩu giữa nhân thế, sống liều lĩnh tùy ý, phong sinh thủy khởi, khuấy cho đảo lộn nơi nơi.
Nhưng hắn bây giờ phải làm sao, đối với loại chuyện "yêu" này, hắn không hiểu, sống gần hai mươi năm, lần đầu tiên cái chữ này hiện ra trước mắt hắn. Hắn bỗng chốc bị ghìm trong vòng xoáy này, giống như một đứa trẻ xông ngang đánh thẳng, khắp người thương tích, kết quả đổi lấy một câu không đáng cùng không bao giờ chấp nhận.
Người không phải cỏ cây, luôn có du͙© vọиɠ, cầu mà không được, sẽ đau đến không muốn sống.
Cầu mà không được, hay cho một câu cầu mà không được!
Thời điểm kiếm kia cắm vào trong thân thể, Tiết Dương vẫn mặt không đổi sắc, nhưng giờ phút này cả người hắn lại co ro, đau đến ánh mắt gần như tan rã.