*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Artist: Tiểu Tiểu Tác Văn
Nghe Tiết Dương nói vậy, Hiểu Tinh Trần hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Hiểu Tinh Trần không để ý sống chết của mình, mặc cho Tiết Dương giày vò thế nào cũng không chịu mở miệng, nhưng không phải cái gì cũng không quan tâm, quả nhiên vừa nhắc tới Tống Lam liền có phản ứng. Tiết Dương đã đoán đúng.
Tiết Dương nói: "Ta cũng không muốn làm gì, chỉ định kêu hắn đi gϊếŧ người, đem thi thể về để ta luyện hóa, khỏi mất công ta phải tự ra tay. Nhưng mà cái Nghĩa thành này người cũng chẳng nhiều, dùng được lại càng ít, chỉ sợ không đủ, có lẽ còn phải sang thành khác tìm thêm."
"Ngươi..."
Hiểu Tinh Trần biết rõ Tiết Dương nhân phẩm như thế nào, nhưng y theo Bão Sơn Tán Nhân từ nhỏ, lớn lên trong lễ giáo nghiêm ngặt, nói chuyện phải hữu lễ, làm việc phải chính trực, trước 17 tuổi lại chưa từng xuống núi, đối với những việc xấu xa thâm độc trên thế gian tuy biết, nhưng hiểu rõ lại rất ít, giống như suối nước trong veo, như thanh phong cao thượng, đối với người khác cực kỳ khoan dung đoan chính, người khác đối với y cũng như vậy. Cho nên, y chưa từng nghe qua lời nói ác độc đến thế, huống hồ lại là tùy ý nói ra, không khỏi nghẹn họng trân trối.
Lần này không phải là không muốn nói chuyện, mà là nhất thời không phản bác được.
Phản ứng này nằm trong dự liệu của Tiết Dương. Nhìn bộ dạng y bị mình hù dọa tới bất lực mờ mịt, Tiết Dương thập phần đắc ý. Nhưng Tiết Dương cũng thật không hiểu nổi dù đến tận bây giờ người này vẫn cố chấp một lòng muốn cứu thế, giống như điều đó đã ăn sâu vào cốt tủy vậy.
Rõ ràng chuyện của mình còn lo chưa xong, còn đi quan tâm đến việc của kẻ khác, nực cười.
Hiểu Tinh Trần với Tiết Dương thực chẳng có lời nào để nói, cả buổi không phản bác được, chán ghét quay đầu đi, lại bị kéo trở về.
Tiết Dương cầm vỏ kiếm nâng mặt Hiểu Tinh Trần lên, đắc ý nói: "Hắn làm việc ta rất yên tâm, dù sao hiện tại cũng là tác phẩm đắc ý nhất của ta, ha ha."
Mọi đau đớn đều đã tê dại, nghe Tiết Dương cười, Hiểu Tinh Trần cả người phát lạnh: "Ngươi không thể làm như vậy."
Tiết Dương nghiêng đầu, khóe mắt chân mày đều là thần sắc hung lệ quái đản: "Hửm, vì sao chứ... , lão tử làm việc còn chưa tới phiên người khác xen vào, huống chi là ngươi."
Ký ức đều là hình ảnh Tống Lam như trúc như tùng, bạn tri kỷ của y lưng đeo Phất Tuyết, tay mang phất trần, là người thanh lãnh, cao thượng, cương quyết cùng cố chấp. Vậy mà chớp mắt như đã qua cả nghìn năm, qua biết bao kiếp luân hồi.
Đã từng tràn ngập khát vọng, không muốn cùng một giuộc với cái gọi là danh môn chính phái, ước nguyện thành lập một đạo quán không coi trọng huyết thống, chỉ xem có cùng chí hướng hay không.
Hai người vốn có thể sóng vai mà bước, phong hoa tuyệt đại.
Thế nhưng, thế nhưng hết thảy chỉ là...
Hết thảy chỉ là...
Hiểu Tinh Trần đẩy Tiết Dương ra, vạn phần thống khổ ôm lấy đầu: "Không, không được, không được..."
Tiết Dương bị đẩy một cái lảo đảo, cũng không tức giận, hứng thú nhìn Hiểu Tinh Trần cuộn người trên đất không biết làm sao, nói: "Sao lại không được?"
"Không được, Tiết Dương ngươi không thể!"
Tên của mình được Hiểu Tinh Trần gọi lên, Tiết Dương nội tâm toát ra một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu. Hắn hỏi: ""Tại sao không thể?"
Máu trên vai vẫn cứ chảy ròng ròng xuống, Hiểu Tinh Trần ôm đầu, đè nén cơn chua xót đang cuồn cuộn dâng lên: "Dân chúng vô tội, ngươi dùng người sống luyện thi, chính là độc ác vô cùng, còn đâu nhân tính. Mà Tử Sâm, Tử Sâm hắn tính cách thuần lương cao thượng, hắn sẽ không, ngươi không thể lợi dụng hắn, ngươi không thể..."
Hiểu Tinh Trần đúng là giải thích đâu ra đấy.
Cứ như nghe được câu chuyện nực cười nhất thế gian, Tiết Dương liền phát ra một tràng cười to, cười tới điên dại. Cũng không biết hắn là đang cười Hiểu Tinh Trần hồ đồ, đần độn, ngu xuẩn hay là cười vì chính mình từ trước đến nay đều đại thắng.
Cười suồng sã đủ rồi, Tiết Dương lại khôi phục bộ dáng âm tàn như trước, ung dung khoanh hai tay trước ngực, kéo dài âm điệu lười biếng nói: "Này, Hiểu Tinh Trần, ngươi là đang cầu ta sao?"
Hiểu Tinh Trần bỗng ngẩng mặt lên, nếu như y còn đôi mắt, giờ phút này hẳn là thành khẩn mà nhìn Tiết Dương.
Cho dù có trăm vạn không cam lòng, trăm vạn lần chán ghét, Hiểu Tinh Trần cũng bất chấp, giống như con người ở trong tuyệt vọng mà bám víu lấy một tia hy vọng, y nói từng chữ từng chữ: "Nếu ta cầu ngươi, ngươi sẽ đáp ứng?"
Tiết Dương nói: "Ngươi có thể thử xem.""
Cử động làm toàn thân đau xót, Hiểu Tinh Trần mò mẫm vịn vào vách tường đứng lên, y vừa nôn ra máu, thân thể hư nhược, khẽ thở hổn hển vài cái, nói: "Ta cầu ngươi tha cho người vô tội, cũng buông tha Tử... buông tha Tống đạo trưởng. Ta sẽ không tự sát, cũng sẽ không động thủ với ngươi, chỉ cần ngươi tuân thủ ước hẹn."
Tên ngu này.
Tiết Dương trong lòng thầm mắng một câu, cái cảm giác kỳ diệu quái dị giờ khẽ biến mất khỏi người hắn.
Tiết Dương khinh miệt hừ một tiếng, chế nhạo nói: "Chỉ vậy thôi?"
"Ngươi còn muốn thế nào nữa?"
"Cái này thực quá qua loa."" Tiết Dương liếc nhìn Hiểu Tinh Trần, thanh âm vẫn lười biếng như cũ, nhưng lại mang theo mười phần mỉa mai cùng ác ý. Hắn nói: "Hiểu đạo trưởng, ngươi không quỳ xuống cầu ta, ta sao biết được thành ý của ngươi."
Hiểu Tinh Trần cô độc một mình đứng ở đó, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng.
Bi phẫn hầu như phá tan cả l*иg ngực.
Quỳ thiên địa, quỳ phụ mẫu, quỳ ân sư, sao có thể quỳ ác ma này. Hiểu Tinh Trần biết rõ Tiết Dương cố ý làm nhục mình, nhưng lại chẳng có biến pháp gì. Bàn tay bên dưới tay áo đã phát run, răng cắn chặt.
Tiết Dương thấy Hiểu Tinh Trần bất sở vi động, quay người phất tay chuẩn bị rời đi, hời hợt nói: "Ta bây giờ sẽ ra lệnh cho Tống Lam gϊếŧ sạch người trong Nghĩa thành, bộ dạng Phất Tuyết dính đầy máu nhất càng ""thuần lương cao thượng"", không bằng đổi tên thành "Phất Huyết" đi, ha ha ha ha!""
Băng vải trên hốc mắt trống rỗng lờ mờ xuất hiện màu đỏ tươi. Hiểu Tinh Trần nói: "Được."
Tiết Dương dừng bước lại, quay đầu: "Hả?"
Liền nhìn thấy Hiểu Tinh Trần chỉnh lại vạt áo rộng thùng thình, tuy cả người suy yếu vô lực, chỉ toàn vết thương cũng vệt máu loang lổ, động ác vẫn cứ đoan chính nhã nhặn, trước mặt Tiết Dương chậm rãi quỳ xuống.
Tươi cười đắc ý trên mặt Tiết Dương không còn sót lại chút gì, nhiều ngày như vậy đây là lần đầu tiên nó bị che lấp. Tại thời điểm đầu gối Hiểu Tinh Trần sắp chạm xuống đất, Tiết Dương vọt đến bên cạnh y, đối với gương mặt không chút huyết sắc kia hung hăng quăng một cái tát!
Lần này gần như khiến Hiểu Tinh Trần ngã vật xuống, đầu choáng váng trì trệ mất mấy giây, màng nhĩ trong ngoài cứ ong ong vang lên, lại giống như hết thảy đều im ắng.
Tiết Dương túm lấy cổ áo Hiểu Tinh Trần, kéo y lại, chửi ầm lên: "Con mẹ nó ngươi lại vì người khác, vì cái tên đó mà cam tâm làm tới cái trình độ này!!!""
Máu theo khóe miệng Hiểu Tinh Trần chảy xuống, y đưa tay lau một chút, thế nhưng đang cười.
Hiểu Tinh Trần cười đến không thở nổi, cầm cổ tay Tiết Dương, vừa cười vừa nói: "Có gì không thể? Ta luân lạc tới tình cảnh như vậy, ta tin sai người, bị lừa gạt mấy năm, hai tay dính máu, gϊếŧ cả bạn tốt, còn có gì không thể chứ. Ngươi nói rất đúng, ta ngay đến tự bảo vệ mình cũng không xong, tư cách gì nói chuyện cứu thế, càng không có tư cách làm bạn Tử Sâm. Nhưng mà, dù sao cũng một hồi quen biết, nhiều lần hội ngộ, ít ra cũng phải giúp hắn yên nghỉ sau khi chết, không bị ngươi làm nhục!"
Tiết Dương mở to hai mắt, lời nói của Hiểu Tinh Trần làm khóe mắt hắn như muốn nứt ra.
Cái này là do hắn ban tặng, hắn vốn nên vô cùng đắc ý. Thực sự thì hắn cũng rất đắc ý, đem kẻ mình chán ghét cực điểm tra tấn đến tình trạng này, thật là đại khoái nhân tâm. Minh Nguyệt Thanh Phong cái gì chứ, tự xưng là nhân sĩ chính nghĩa, còn không phải ở trước mặt hắn cầu xin tha thứ.
Nhưng giờ đây, Tiết Dương lại biểu lộ khủng bố, trong mắt bò đầy tơ máu.
Cực giận cực hận.
Hắn cũng không biết chính mình giận cái gì, hận cái gì, đến giờ vẫn chưa rõ. Trong đầu hiện tại hỗn loạn đến cực điểm, giống như một cơn cuồng phong ở phía sau gào thét muốn cắn nuốt hắn.
Rõ ràng là Hiểu Tinh Trần nhận thua, vì sao hắn ngược lại cảm thấy mình thất bại.
Tiết Dương bỗng vung tay lên lần nữa, chưởng phong hung lệ ác liệt, Hiểu Tinh Trần không thể không biết, nhưng y không nhúc nhích, khóe miệng rướm máu vẫn đang treo nụ cười.
Không phải cười vận mệnh bất công, mà là cười chính mình bất lực cùng bi ai.
Tiết Dương đột nhiên cái gì cũng không muốn làm nữa.
Một câu kia, đem toàn bộ lửa giận cùng hận ý đang chuẩn bị bạo phát của hắn dập tắt, hoặc cũng có thể là vùi sâu vào trong lòng, không biết bao giờ sẽ phun trào.
Hắn chính là hỉ nộ vô thường, làm bậy tùy ý, mặc dù hắn trước sau luôn cảm thấy chính mình không sai, bi kịch hồi nhỏ cùng tất cả đau đớn đều do người khác tạo ra, nhưng hắn làm ác nhân trong miệng người ta nhiều năm như vậy, chính hắn cũng chấp nhận. Có những việc hắn cố chấp đến đáng sợ, cũng có những việc hắn thấy không sao cả, nếu đã là ác nhân, vậy không cần quan tâm ánh nhìn của bất luận kẻ nào, không cần ra vẻ giả bộ đoan chính, không cần che dấu ham muốn cùng hành vi của mình. Miệng là của người khác, cảm thụ là của chính mình, ngôn luận người khác sao so được với chính mình khoái hoạt.
Cho nên Tiết Dương nắm tay hạ xuống, không phải đối với Hiểu Tinh Trần thỏa hiệp, càng không phải bận tâm Hiểu Tinh Trần tuyệt vọng đau đớn.
Hắn chẳng qua trong lòng vô cùng không thoải mái, hắn ghét cảm giác này, cho nên hắn không muốn tiếp tục.
Ít nhất bây giờ để Hiểu Tinh Trần thở một chút, đừng có chết thật, sẽ chẳng hay gì. Cứ giữ y lại, về sau còn lo buồn chán không tìm được thú vui ư.
"Không chơi nữa, hôm nay ta tạm tha cho ngươi." Tiết Dương bỏ Hiểu Tinh Trần ra, cư cao lâm hạ, lạnh lùng nói: "Hiểu Tinh Trần, lời do ngươi nói thì ngươi nhớ cho kĩ, đừng có tiếp tục cái bộ dáng thừa sống thiếu chết kia, bằng không ngươi tự biết hậu quả."