🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Artist: Zaneri
Hiểu Tinh Trần chỉ nói: "Chơi chán rồi à?"
Tiết Dương sững sờ, vô thức hỏi: "Cái gì?"
Hiểu Tinh Trần lặp lại: "Thời gian lâu như vậy, ngươi cũng chơi chán rồi à?"
Tiết Dương ngẫm nghĩ cả buổi, mới nhớ đó là những lời trước kia hắn từng nói với y.
Đối mặt với Hiểu Tinh Trần đầy vướng mắc, Tiết Dương nói, ta chán ghét ngươi như vậy, sao có thể buông tha ngươi.
Nói, ở cùng ngươi ba năm hay kể cả việc cứu ngươi, là bởi vì ta rất buồn chán.
Còn nói, tra tấn ngươi như vậy, là vì chơi rất vui, còn chưa có chơi đủ.
Chuyện cũ rõ rành rành trước mắt, Tiết Dương nhớ lại những cái này, hai mắt trợn to, đứng không vững mà lùi về sau một bước.
Đó đều là lời chính miệng hắn nói ra, khi ấy Tiết Dương có bao nhiêu đắc ý chứ. Hoặc có lẽ bởi hắn quá phẫn nộ, nên mới đem toàn bộ cơn giận dữ biến thành những lời độc ác cay nghiệt, phát tiết lên người Hiểu Tinh Trần.
Cực độ hẹp hòi như Tiết Dương, sao có thể nuốt trôi cục nghẹn này.
Sau Ngụy Vô Tiện, hắn chính là kẻ có thành tích cao nhất trên con đường tu quỷ đạo. Cực kỳ thông minh, thiên tư hơn người, không thầy tự hiểu, huống chi hắn còn rất trẻ, cũng từng mặc kim tinh tuyết lãng, cùng vị tiên đốc nọ đứng trên Kim Lân đài, tựa như gió xuân rạng rỡ, một bộ dáng thiếu niên phong lưu.
Hắn luôn nghĩ, nếu không phải khi ấy Hiểu Tinh Trần tọc mạch xen vào việc người khác, con đường của hắn đã thẳng bước mà lên, sao có thể xuống dốc không phanh, ngã nơi đáy cùng, lại càng không chấp niệm thành ma, hận sự bất bình, cực giận cực phẫn.
Nhưng hắn chung quy vẫn là người, chẳng phải không biết ấm lạnh. Hắn cũng biết, dù xuân phong đắc ý*, con đường phía trước cũng là huyết đồ mênh mông. Tận sâu đáy lòng, hắn vẫn có cái cảm giác gọi là quyến luyến.
Viên kẹo kia thật sự rất ngọt, hắn không nỡ buông tay. Làm sao có thể buông tay chứ, hắn sợ mất đi, lại càng sợ bản thân quyến luyến viên kẹo này mà trở nên yếu đuối, cho nên mới không ngừng tổn thương.
Hại người hại mình.
Lúc ấy những lời đó với Tiết Dương mà nói có thể chỉ là phát tiết, nhưng hắn không biết rằng đối với Hiểu Tinh Trần chỉ muốn đáp án, thì chính là sự thật trần trụi tàn khốc.
Tiết Dương lắc đầu: "Không phải, ta không có ý đó."
Hiểu Tinh Trần nói: "Vậy ngươi có ý gì."
"Ta ___"
Tiết Dương nghẹn họng không trả lời được. Trên thực tế, hắn hiện vẫn có hàng trăm hàng ngàn câu phản bác Hiểu Tinh Trần, nhưng hắn một câu cũng nói không lên, vì hắn thực sự đã làm như những gì hắn nói. Chẳng những nói mà còn đã làm rồi.
Hắn luôn có rất nhiều biện pháp hóa giải quyết vấn đề, làm việc quả quyết lại thô bạo, đây chính là lần đầu tiên hắn không biết nên thế nào cho phải.
Tiết Dương bật cười, đó luôn là lớp ngụy trang trước nay của hắn. Cao hứng phải cười, đắc ý phải cười, tức giận phẫn nộ bi thương cũng phải cười. Hắn đặt tay lên trán, cười đến cả người run lên.
Hiểu Tinh Trần không nhìn được, chỉ nghe thấy thanh âm đầy vặn vẹo của hắn.
Tiết Dương cười, Hiểu Tinh Trần nhẹ nói: "Ta hiện giờ thành cái dạng này, ngươi cảm thấy ta rốt cuộc còn là người không hả."
Tiết Dương cau mày cười, thanh âm gần như là gào lên: "Sao lại không phải! Ngươi chẳng phải ở đây rất tốt sao, rõ rành rành đó!"
Hiểu Tinh Trần đáp: "Vậy à."
Mỗi một câu Hiểu Tinh Trần nói, không phải nghi vấn mà là trần thuật. Y căn bản không mong đợi Tiết Dương trả lời.
Kẻ vô tích sự, gieo gió gặt bão, thất bại thảm hại, không cần người khác giảng, Hiểu Tinh Trần có thể tự mình hiểu lấy.
Tiết Dương hao hết ngàn công phu, cuối cùng đem người này kéo xuống vực thẳm, giẫm lên như bùn đất, vạn kiếp bất phục. Nhưng Tiết Dương không biết, vì sao chính mình lại mất hứng, thậm chí lại còn thấy bi ai.
...
Nửa đêm canh ba, Hiểu Tinh Trần không ngủ được, dứt khoát đứng dậy đi ra ngoài sân.
Gió đêm rười rượi, thổi đi hơi nóng ban ngày. Hiểu Tinh Trần cả người thanh tỉnh, gió quét qua bên người, cuốn lấy tóc cùng tay áo, đồng thời mang theo một chút vị đạo bất thường gì đó.
Là mùi máu.
Hiểu Tinh Trần trong lòng trầm xuống, theo mùi máu tanh mà đi tới, qua vài tòa phòng nhỏ của nghĩa trang, cuối cùng dừng bước trước một địa phương hẻo lánh nhỏ hẹp.
Hiểu Tinh Trần vươn tay sờ soạng, liền đυ.ng tới cái gì đó mềm mềm, giống như bánh bao. Y vươn lên trên, dựa vào bề ngoài biết được đó là cánh tay một người. Hướng lên trên nữa, y chạm đến cổ cùng đầu.
Hiểu Tinh Trần đưa hai ngón tay đến trước mũi người này kiểm tra.
Không có hơi thở.
Người này hẳn chết đã lâu. Thân thể còn mềm, là vì sắp bị làm thành hung thi.
Hiểu Tinh Trần âm trầm tiếp tục quờ quạng trên người này, y muốn xem xem người nọ vì sao mà chết, là vì tổn thương hay do bệnh.
Lúc đυ.ng đến vết thương chí mạng, Hiểu Tinh Trần trong đầu ong lên một tiếng, toàn thân như bị đông cứng sững sờ tại đó, không nhúc nhích nổi.
Tiết Dương nhìn thấy Hiểu Tinh Trần đứng ở kia, biết chính mình đã đến muộn một bước.
Hắn vốn định tối nay đem thi thể dời đi, nhưng hắn biết, không còn kịp rồi.
Nghe được tiếng bước chân của hắn, cả người Hiểu Tinh Trần bỗng run lên.
Y muốn nói gì đó, tận lực bình ổn thanh âm, vì kiềm chế quá mức móng tay cơ hồ cắm sâu vào da thịt, nhưng chẳng ăn thua.
Tiết Dương vừa định nói, đã nghe thấy giọng nói có phần khác thường của Hiểu Tinh Trần.
Y hỏi rất nhỏ, cực kỳ mờ mịt: "Ngươi không phải, không phải nói, nếu ta làm theo yêu cầu của ngươi, toàn bộ đều nghe theo lời ngươi, ngươi sẽ không gϊếŧ người nữa sao..."
"Phải, ta đã nói như vậy." Tiết Dương vội vàng đáp.
Hiểu Tinh Trần hỏi: "Thế kia là..."
Tiết Dương nói: "Đúng là người này đã chết, nhưng sự tình cũng không phải như ngươi nghĩ!"
Hiểu Tinh Trần hai tay run rẩy chậm rãi ôm lấy đầu, cực lực suy nghĩ, hồ nghi nói: "Là tại ta sao? Là ta hiểu sai ý của ngươi... Hay là, hay là ta làm chưa đủ... Là ta chưa đủ nghe lời, ta không đạt tới đúng ý của ngươi... Là do gần đây ư, ta, ta, ta..."
Tiết Dương nhịn không được, xông tới kéo hai tay Hiểu Tinh Trần xuống nói: "Không phải! Không phải! Ngươi yên lặng nghe ta nói! Không phải như những gì ngươi nghĩ đâu!"
"Vậy là nguyên nhân gì!" Hai tay bị Tiết Dương nắm giữ chặt chẽ, Hiểu Tinh Trần giống như điên rồi, giãy giụa gào lên: "Ngươi chẳng phải nói chỉ cần ta nghe lời, ngươi sẽ không làm hại Tử Sâm ư! Chẳng phải nói nếu ta ngoan ngoãn làm theo sẽ không kêu hắn đi gϊếŧ người à! Vậy thì vì sao hình dạng vết thương kia ___ lại là Phất Tuyết hả?!"
Phất Tuyết, bội kiếm của Tống Lam Tống Tử Sâm. Kiếm kia chỉ để lại vết thương, nhưng Hiểu Tinh Trần vẫn rõ.
Y không cần nhìn, chỉ vừa sờ, lập tức biết được.
Hiểu Tinh Trần chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy, lắc đầu sụp đổ nói: "Ngươi lừa ta! Ngươi lại lừa ta!"
"Ta không có!" Tiết Dương ôm cổ Hiểu Tinh Trần, y run tới lợi hại, Tiết Dương có phần chống đỡ không nổi, chỉ có thể dùng sức siết chặt cánh tay.
Tiết Dương gắt gao ôm lấy y, ghé vào tai y gắng sức giải thích: "Ta cũng không biết vì sao đêm đó Tống Lam lại đến, ta rõ ràng không ra chỉ thị, thậm chí còn không mang theo hắn, ta căn bản không biết gì cả!"
"Ngươi không làm, ngươi không biết?" Hiểu Tinh Trần đẩy Tiết Dương ra, lui về sau từng bước, cười ha hả: "Ai sẽ tin chứ, ngươi cảm thấy, ta sẽ tin sao?" Hiểu Tinh Trần chỉ vào Tiết Dương: "Ta sẽ tin ____ ngươi?"
Hiểu Tinh Trần cảm giác chính mình như một trò hề.
Bị người lừa gạt, bị người khống chế, nếu không phải vì hảo hữu, y sao có thể cam chịu kẻ thù không đội trời chung đùa bỡn lăng nhục. Y có thể sống đến giờ cũng chỉ dựa vào mấy chữ "bảo hộ Tống Lam bình an". Chút việc này, y còn có thể, còn đáng giá để làm.
Kẻ thù của y giẫm đạp y như vậy, y đều nhẫn, nhẫn thật lâu, kết quả là đổi lấy kết cục này, hảo hữu của y vẫn chẳng được an ổn. Nực cười nhất chính là, y vậy mà còn tin tưởng hắn, chịu một lần giáo huấn còn chưa đủ, y vậy mà, một lần nữa tin tưởng Tiết Dương!
Bi phẫn cực độ dẫn tới khí huyết công tâm, Hiểu Tinh Trần thân thể khẽ lung lay, máu tươi tràn ra khóe miệng.
Ngón tay chỉ vào Tiết Dương run rẩy, chậm rãi, hung hăng nắm thành quyền. Y phải làm sao mới có thể đem tên ác ma khoác da người này băm thây vạn đoạn!
Hiểu Tinh Trần xông lên, tay không hướng Tiết Dương chém ra một chưởng, cổ tay hắn khẽ động, dễ dàng đỡ được. Hiểu Tinh Trần cảm thụ được hướng gió, cánh tay còn lại lần nữa ra chiêu. Y không có linh lực, nhưng vẫn còn công phu bên người, ổn mà lại nhanh, Tiết Dương gặp chiêu phá chiêu, vậy mà cũng đấu mấy hiệp. Nhưng dù sao khí lực không đủ, Hiểu Tinh Trần vẫn bị Tiết Dương vững vàng chế trụ hai tay.
Tiết Dương gắt gao kiềm chế Hiểu Tinh Trần, nói: "Ta biết ngươi không tin ta, ngươi có thể không tin, nhưng sự thật chính là như vậy, ít nhất ta không thẹn với lương tâm."
Hay lắm, không thẹn với lương tâm. Lời như vậy mà cũng nghe được từ miệng của hắn, Hiểu Tinh Trần thật muốn cười phá lên.
Hiểu Tinh Trần nói: "Được thôi, lui một vạn bước, cho dù ngươi không biết, người không biết vô tội, nhưng ngươi gϊếŧ người, điều này hoàn toàn là sự thật."
Y lại nói, gần như đem hết thảy những gì lâu nay không muốn nói, không thể nói, toàn bộ xả hết ra: "Ngoài miệng nói muốn cùng ta tiếp tục lưu lại nghĩa thành, nhưng thực tế vẫn làm mấy trò trước kia. Gạt ta chơi vui lắm, nhìn ta bị đùa giỡn tới xoay mòng mòng, ngươi hẳn rất vui nhỉ! Ngươi rốt cuộc còn muốn gϊếŧ bao nhiêu người nữa mới bằng lòng bỏ qua!"
Không phải, sai rồi, hết thảy đều sai rồi.
Tiết Dương hung hăng nhắm chặt mắt lại.
Căn bản không phải như Hiểu Tinh Trần nói, hắn không phải vì hận thù thiệt hơn mà suy tính gϊếŧ người. Một lần nữa dính máu tanh, là vì hắn vẫn muốn có thể tiếp tục cuộc sống với y, điểm này, ít nhất điểm này hắn chưa bao giờ dối lừa.
Nhưng là dù có hàng nghìn hàng vạn lý do, Hiểu Tinh Trần e là cũng sẽ không tin tưởng, ngay đến chính Tiết Dương cũng biết rõ, Hiểu Tinh Trần sao có thể tin tưởng hắn được nữa.
Hiểu Tinh Trần giãy giụa kịch liệt, giống như điên rồi, đến mũi cùng lỗ tai cũng bắt đầu chảy máu. Tiết Dương tay tạo thế đao, hung hăng bổ vào sau gáy y.
Tiết Dương tiếp lấy cơ thể ngã xuống của Hiểu Tinh Trần, quỳ xuống một chỗ với y.
Hết thảy đều im lặng, đêm cô tịnh, đen kịt vô biên, chỉ có mùi máu loãng lởn vởn trong không khí.
Tiết Dương gắt gao ôm y, một lát sau vùi đầu vào hõm cổ Hiểu Tinh Trần, tựa như khẩn cầu một tia ấm áp.
Bả vai Tiết Dương run run, há miệng, giống như nức nở, nhưng không có thanh âm.
Hắn run rẩy nói: "Xin lỗi..."
*Xuân phong đắc ý: xuất phát từ bài thơ Đăng khoa hậu của Mạnh Giao thời Đường, vốn chỉ tâm tình vui mừng khi đỗ đạt, sau còn để hình dung về con đường làm làm quan rộng mở, thăng quan tiến chức thuận lợi.
=> Ở đây là nói đến việc Tiết Dương biết dù con đường tu quỷ đạo của hắn có "tương lai xán lạn" thì vẫn cứ đầy rẫy chông gai, chữ không phải tại một mình đạo trưởng mà hắn sụp hố.