🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc....
Hiểu Tinh Trần đối với Tiết Dương tránh còn không kịp, Tiết Dương lại hoàn toàn trái ngược. Có lẽ bởi vì đã tiếp xúc nhục thể, đồng sàng triền miên, thậm chí càng thêm "say đắm" hơn bình thường, dù Hiểu Tinh Trần lặng im bất động ngồi một chỗ, Tiết Dương cũng có thể nhìn ngắm nửa ngày trời.
Đương nhiên hắn sẽ không chỉ thành thành thật thật nhìn là thỏa mãn.
Tiết Dương chính là gϊếŧ người không chớp mắt, là một kẻ lưu manh cả ngày đắm chìm trong tà môn ngoại đạo, coi luyện thi là nhiệm vụ, song công phu dính người của hắn vẫn cực cao.
Hắn bám chặt trên người Hiểu Tinh Trần, giống như tiểu hài tử ôm món đồ chơi mình thích nhất, chân mày đáy mắt đều là ý cười.
Hiểu Tinh Trần cả người cứng ngắc, đẩy Tiết Dương ra định trốn, Tiết Dương cũng không túm y lại, dạt dào hứng thú nhìn bộ dáng Hiểu Tinh Trần hoảng loạn.
Hiểu Tinh Trần mắt mù, nhưng sống ở nghĩa trang đã lâu, đối với bài trí nơi đây đều có chút quen thuộc, đẩy Tiết Dương ra liền chạy tới phía cửa.
Tiết Dương lách mình đi trước một bước đóng cửa lại, rồi xoay người, Hiểu Tinh Trần cảm nhận được động tĩnh, cứng rắn dừng bước, bằng không suýt nữa sẽ đυ.ng trúng Tiết Dương.
Tiết Dương cười nói: "Đạo trưởng thật là nhiệt tình, lại còn muốn nhào vào trong ngực ta. Dừng lại làm gì vậy, tới thì tới đi chứ."
Không để ý tới mấy lời ô ngôn uế ngữ kia, Hiểu Tinh Trần lập tức thay đổi phương hướng, chạy ra phía cửa sổ.
Hiểu Tinh Trần linh mạch bị phong bế, nhưng động tác trên người vẫn gọn gàng lanh lẹ vô cùng. Cửa sổ nghĩa trang mở thấp, mắt thấy Hiểu Tinh Trần muốn nhảy ra ngoài, Tiết Dương liền vận linh lực, so với y nhanh hơn một bước, tới đó trước, mặt đối mặt ôm y vào lòng.
Tiết Dương cười nói: "Thế này mới đúng nha."
Da đầu Hiểu Tinh Trần tê rần, đẩy mạnh hắn ra, lui từng bước về phía sau, giận dữ nói: "Ta không muốn cùng ngươi chơi loại trò chơi này!"
Tiết Dương nói: "Ai muốn chơi đùa với ngươi, là ngươi tự mình nhào vào ngực ta mà."
Hiểu Tinh Trần cắn răng: "Vô sỉ..."
Tiết Dương nói: "Đạo trưởng, ngươi mắng đi mắng lại cũng chỉ toàn mấy từ này, chẳng có chút lực sát thương nào, ta nghe tới chán rồi, không bằng đổi thành cái ta thích nghe đi."
Hiểu Tinh Trần chậm rãi lùi từng bước về sau , Tiết Dương lại từng bước từ từ tiến lên trước, gắt gao áp sát y, giống như mèo vờn chuột, hung hăng đùa giỡn bỡn cợt rồi mới nuốt vào bụng. Tiết Dương quả thực yêu chết bộ dáng bất lực này của Hiểu Tinh Trần, giống như cái gì cũng bị hắn khống chế, bị hắn áp bức, bị hắn chiếm đoạt, tâm tình vô cùng sảng khoái dễ chịu, cực kỳ mỹ mãn.
Cửa sổ đóng, cả phòng đều là khí tức cùng tiếng bước chân áp sát của Tiết Dương, chân Hiểu Tinh Trần va phải bàn, không lùi được nữa, suýt ngã sấp xuống, liền được hắn giữ chặt lấy vòng eo.
Tiết Dương nói: "Không bằng kêu là quan nhân đi."
Hiểu Tinh Trần không thể nhịn được nữa, hung hăng đánh ra một chưởng về phía Tiết Dương. Tiết Dương nhẹ nhàng tiếp chiêu, giữ cổ tay y kéo y lại gần, nói: "Với công lực bây giờ của ngươi, đánh ta chẳng khác nào tán tỉnh."
Hiểu Tinh Trần ở đâu nghe qua lời nói chợ búa vô lại như vậy. Trước đây Tiết Dương bên y giả ngu khoe mẽ, tuy cũng là tác phong tiểu lưu manh nơi đường phố, nhưng dù sao cũng không đối với y làm ra cái gì quá đáng, trái lại ở chung rất hài hòa. Bây giờ dùng bộ mặt thật đối diện với y, muốn nói gì thì nói cái đấy, chẳng còn cố kỵ gì cả.
Hiểu Tinh Trần tuy phẫn nộ, nhưng lấy tính cách của y, sẽ không thật sự cùng Tiết Dương đấu võ mồm, chỉ thầm muốn mau mau tránh xa, thế nhưng hiện giờ lại dùng tư thế bán nằm mà bị Tiết Dương ôm vào ngực, vô luận thế nào cũng không chịu nổi.
Hiểu Tinh Trần giãy giụa tới lợi hại, thật đúng là thoát khỏi Tiết Dương, lách qua cái bàn, lập tức bị Tiết Dương đè chặt lên tường.
Tiết Dương một mực giữ cổ tay y đặt ở hai bên đầu, chân chen vào giữa hai chân y, giam cầm cả người y trong vách tường cùng chính mình.
Tiết Dương cười ác liệt, nói: "Những kẻ bị ta thượng, đều kêu quan nhân rất bình thường nha."
"Câm miệng! Câm miệng!"
Hiểu Tinh Trần cả người phát run, y không muốn nhớ tới ký ức đáng sợ kia, thật sự chịu đủ rồi. Tiết Dương lại cứ nhắc tới, còn mang theo bộ dáng có phần đắc ý.
Nhìn bộ dạng Hiểu Tinh Trần, thanh âm Tiết Dương vậy mà có phần ủy khuất: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
"Ngươi, tên điên này!" Hiểu Tinh Trần nói: "Tiết Dương, ngươi dùng thủ đoạn hạ lưu như vậy trả thù ta, không nói ta, chính ngươi cũng không cảm thấy buồn nôn sao!"
Vẻ tươi cười ban đầu nháy mắt sa sầm xuống. Tiết Dương nói: "Ta buồn nôn cái quái gì chứ, ta không giống ngươi cứ phải mang cái bộ dạng có giáo dưỡng luôn giữ mình trong sạch, ta chính là cảm thấy rất thoải mái."
Quả thực không thể nói lý.
Y một câu cũng không nói lên lời, một câu cũng không muốn nói nữa. Hiểu Tinh Trần ngậm miệng quay đầu sang một bên, không chịu nổi việc Tiết Dương lại gần y như vậy, hô hấp đều phả vào cổ y.
Tiết Dương trong mắt hiện lên tia tàn bạo, co gối va chạm vào hạ thể Hiểu Tinh Trần, y kêu lên rồi quỳ gập xuống. Tiết Dương ngồi xổm trước người y, đẩy vai y áp lên tường, một tay nắm cằm Hiểu Tinh Trần cưỡng ép y quay mặt về.
Tiết Dương nhướn mi, vẫn là ý cười dạt dào, nhưng lại là loại ý cười đầy vặn vẹo méo mó cùng đáng sợ.
Tiết Dương nói: "Hiểu Tinh Trần, giây phút Sương Hoa nhuốm máu ngươi đã trở thành loại người giống ta rồi, còn giả bộ thanh cao cái gì chứ! À, không đúng, hẳn là so với ta còn không bằng, nếu không cũng chẳng bị ta đặt dưới thân tùy ý bỡn cợt. Cái gì mà Minh Nguyệt Thanh Phong, truyền ra ngoài thì ngươi còn có thể như thế nào ___"
Tiết Dương từ trước đến nay lời nhả ra cực nhanh, lại còn ác ngữ bức người, hoàn toàn không để tâm tới đối phương mà giành lấy chiến thắng.
Nhưng giờ khắc này hắn mang theo loại ngạo mạn cùng ác ý trào phúng Hiểu Tinh Trần, lại không có được cái khoái ý của kẻ thắng khi đè đầu kẻ khác, mà trong lòng ngược lại cảm thấy khó chịu, hắn ngậm miệng, không nói tiếp nữa.
Tiết Dương buông tay Hiểu Tinh Trần ra, đứng dậy, có phần hoảng hốt lui về sau hai bước.
"Không phải, ta muốn nói, ta..."
Hiểu Tinh Trần một lần nữa bịt kín tai, không muốn nghe nữa. Y thật sự sợ những lời tàn nhẫn bén nhọn của Tiết Dương, tựa như lưỡi dao đem tín niệm, chấp nhất, nhân sinh của y, toàn bộ cắt thành từng vệt máu, khiến cho y vạn kiếp bất phục.
Mờ mịt vô thố trong nháy mắt, Tiết Dương như một tiểu hài tử làm sai đứng chôn chân tại chỗ.
Hắn muốn kéo tay Hiểu Tinh Trần, nói cho y biết không phải vậy, đây không phải điều hắn muốn nói.
Kỳ thật là hắn muốn nói cái khác với y.
Nhưng hắn không làm như vậy, bởi đến tột cùng thứ hắn muốn, hắn cũng không biết.
Hắn còn có thể nói gì đây?
...
Tiết Dương lần đầu tiên chủ động tới thanh lâu.
Đối mặt với những thiếu nữ xinh đẹp đang nườm nượp đi tới, Tiết Dương nói với tú bà: "Có nam không?"
Nghĩa thành không lớn, thanh lâu chỉ có mấy nhà như vậy, nơi Tiết Dương tìm cũng tương đối, nhưng quả thực không làm cho hắn thất vọng, đem ra cho hắn mấy nam kỹ.
Thật sự là có nha.
Tiết Dương dù sao tuổi còn trẻ, đối với việc này cảm thấy ngoài ý muốn, nghĩ thầm, khẩu vị con người đúng là đa dạng, lại quên rằng hắn đối với Hiểu Tinh Trần dây dưa cố chấp tới thế nào.
Hắn thật muốn thử một lần, xem xem đối với nam nhân khác hắn có thể hay không...
Trong noãn phòng huân hương mờ mịt, sương khói cuộn bay, màn vải buông xuống tầng tầng lớp lớp, có ba nam tử.
Những người này đều còn trẻ, có lạnh lùng anh tuấn, có quyến rũ xinh đẹp, cũng có kẻ còn ngây thơ. Nhìn thấy Tiết Dương đi tới, hai người sau đều xông lên, chỉ có nam tử lạnh lùng kia vì bảo trì vai diễn của mình, tạm thời án binh bất động.
Nam tử vẻ mặt tràn đầy ngây thơ kia cũng chỉ là thiếu niên, thoạt nhìn so với Tiết Dương còn nhỏ hơn chút, vô cùng chủ động, gần như dán lên người Tiết Dương, kêu lên từng tiếng ngọt ngào, thực làm cho người ta tâm thể đều mềm nhũn.
Nam tử xinh đẹp quyến rũ, đôi môi đỏ mọng ướŧ áŧ, cặp mắt đào hoa, bàn tay cũng không biết bảo dưỡng như thế nào, mười ngón thon dài, so với nữ nhân còn muốn nữ tính hơn. Y bám vào bờ vai Tiết Dương, hơi thở phả quanh cổ hắn, nói: "Đêm nay một khắc giá nghìn vàng, không biết ngài thích tư thế nào, ta đều có thể thỏa mãn ngài nha."
Tiết Dương trong nháy mắt toàn thân nổi đầy da gà.
Nam tử lạnh lùng cũng không ngồi yên, đi đến trước người Tiết Dương, đưa tay nắm cằm hắn.
Trong mắt Tiết Dương lóe lên tinh quang, nam tử lạnh lùng kia cũng là kẻ từng trải việc đời, biết rõ nên ứng đối với khách nhân kiểu này thế nào, lập tức tùy cơ ứng biến mà quỳ xuống, cũng không dám kéo tay Tiết Dương, quỳ như vậy cọ cọ bàn tay đặt trên thành ghế của hắn, rồi cúi đầu hôn xuống.
Hai người bên kia đã bắt đầu giúp hắn cởi y phục, đai lưng, tay luồn vào trong vạt áo của hắn, ở trên người hắn khẽ thăm dò.
Tiết Dương nhịn rồi lại nhịn, nhưng không thể nhịn được nữa, tay run lên, Hàng Tai suýt chút rời vỏ, hét lên một câu cút hết ngay cho ta, rồi bỏ lại ba nam tử không biết đã làm sai cái gì, chạy trối chết.
Tiết Dương gần như chết khϊếp, đến tận lúc trở về nghĩa trang trong dạ dày vẫn còn cuồn cuộn nước chua. Nếu không phải một giây cũng chẳng muốn ở lại chỗ đó, Tiết Dương gần nữa đã làm cho cái thanh lâu kia ngay cả giun mọt cũng không còn.
Mẹ nó, thật sự là con mẹ nó ghê tởm, Tiết Dương thực muốn ói ra.
Xem ra hắn không phải là đoạn tụ. Tốt, không phải kẻ đoạn tụ, nam nhân muốn làm nam nhân, thật con mẹ nó dọa người.
Tiết Dương nghĩ lại mà sợ.
Nhưng vì sao...
Hắn ngồi tại chỗ một hồi lâu, cái cảm giác buồn nôn kia mới chậm rãi lắng xuống.
Tiết Dương muốn đi tìm Hiểu Tinh Trần, hắn cực kỳ muốn nói chuyện với y, cho dù Hiểu Tinh Trần không để ý tới hắn, hắn vẫn muốn trêu chọc y, chạm vào y, tới gần y.
Kẻ khác không thể, nam hay nữ cũng đều không thể, dường như chỉ duy Hiểu Tinh Trần mới khiến hắn có loại kí©h thí©ɧ cùng hướng về này. Giới tính không quan hệ, giống như chỉ có Hiểu Tinh Trần là ngoại lệ.
Nhưng Tiết Dương lại không hề cử động.
Trong đầu hắn hiện lên bộ dáng Hiểu Tinh Trần nôn khan.
Tiết Dương không nhịn được nghĩ, thời điểm Hiểu Tinh Trần bị hắn cưỡng bức, có phải cũng giống lúc hắn đối mặt với mấy nam kỹ kia, đều cảm thấy chán ghét cùng ghê tởm tới không chịu được.
...
Hôm nay Tiết Dương đi ra ngoài lêu lổng trở về, vừa vào sân, đã bị một cái bóng hồng nhạt nhào tới ôm chân.
Tiết Dương cả kinh, trong mắt hiện lên tia sắc lạnh, theo quán tính rút bội kiếm ra, định chém xuống ——
Lại nghe được một thanh âm ngọt ngào trong trẻo nói: "Phụ thân anh tuấn đang tức giận này."
Tiết Dương thế kiếm đang vung lên liền miễn cưỡng dừng lại, nhìn chăm chú, kinh ngạc nói: "Trẻ con?"
Tiếp theo hắn liền thấy Hiểu Tinh Trần từ trong phòng bước nhanh ra. Y cảm nhận được kiếm khí của Hàng Tai, nghĩ Tiết Dương định chém chết đứa nhỏ này, lo lắng quát: "Tiết Dương!"
Tiết Dương cảm thấy quái lạ: "Sao lại có trẻ con? Từ đâu tới?"
Tiết Dương thiết lập trận pháp phòng trong không phòng ngoài. Nơi nghĩa trang hẻo lánh, chẳng có dân cư, bốn phía một mảnh hoang vu, lại do âm khí quá nặng, trừ bỏ ngẫu nhiên có vài con mèo ban đêm ở gần đó hay lui tới, thì ngay cả dã thú cũng chẳng dám tới gần, có phòng cũng chẳng để làm gì. Nhưng không hiểu sao bữa nay lại có tiểu hài tử chạy tới.
Tiểu cô nương này thoạt nhìn chỉ có sáu bảy tuổi, mặc một thân xiêm y phấn hồng, tóc búi thành hai đoàn bánh bao trên đầu, dùng dây buộc tóc màu hồng thắt lại. Đôi mắt long lanh trong veo như nước mở to nhìn Tiết Dương, đáng yêu vô cùng, quả thực thiên chân vô tà.
Tiểu cô nương chắc chỉ cao tới đầu gối Tiết Dương là cùng, nhưng một chút cũng không sợ hắn, ôm chân hắn không chịu buông, giống như rất thân thiết mà làm nũng nói: "Phụ thân đi đâu, sao giờ mới về vậy?"
Tiết Dương túm lấy áo sau của tiểu cô nương, xách nàng lên nói: "Ngươi gọi ta là gì hả?"