Chương 101: Phiên ngoại bốn

Edit: Tử Lam

Beta: A Cảnh

Liễu Nhi quyết định mang tro cốt của Liễu Nghị trở về cố hương, trở về là tâm nguyện của hắn, đến chết cũng không thể quên được cố hương.

Hai mươi năm trước, vẫn luôn là ca ca bảo vệ nàng, những ngày sau này, sẽ đến lượt nàng thủ hộ ca ca.

Tiết Tĩnh Xu thấy nàng kiên quyết, cũng không giữ lại, chuẩn bị cho nàng vật phẩm với số lượng lớn, lại phái thị vệ một đường hộ tống nàng hồi hương.

Nàng ở trong trấn nhỏ thượng mua một tòa sân yên tĩnh, Liễu Nghị thì chôn ở sau núi.

Sau khi xong xuôi mọi chuyện, nàng mới biết được, ngọn núi cao tận mây xanh ở phía sau cái trấn nhỏ kia, lại chính là Thượng Thanh Tông.

Cái môn phái thần bí uy danh hiển hách nhất ở Đại Diễn triều này lại tọa lạc ở một trấn nhỏ như vậy.

Lúc này nàng mới mơ hồ nhớ lại, khi còn nhỏ các lão nhân hình như có một câu nói, ngọn núi cao kia là nơi ở của tiên nhân.

Chỉ là lúc ấy nàng quá nhỏ, không biết chuyện sự cũng không nhớ chuyện. Thậm chí sau khi trưởng thành gặp qua người Thượng Thanh tông, lại từ trong miệng Liễu Nghị biết được vị trí cụ thể của cố hương, nhưng nàng vẫn không liên kết hai vấn đề lại.

Tuy nói nơi này là quê hương của nàng, nhưng nàng không có nhiều ký ức, nơi này lại không có thân thích, đối với nàng mà nói. Kỳ thật cũng chỉ là một nơi xa lạ, một chỗ chôn cất người thân duy nhất, nhưng đột nhiên biết được cố nhân ở nơi đây, tâm trạng liền trở nên bất thường.

Thượng Thanh tông.... Nàng nhớ tới hai người, Lệ Tướng Quân và Phan Thần y.

Thần võ Đại Tướng quân Đại Diễn triều xuất thân từ Thượng Thanh tông.

Thời điểm nàng và tiểu thư vừa hồi kinh, đúng là Lệ Đông Quân đảm nhiệm chức Đại Tướng quân.

Mà sở dĩ lúc ấy hắn té xỉu ở trước cửa am ni cô, nghe nói chính là lúc xuất chinh ở Nam Cương bị cổ độc trong người phát tác. Cũng may từ nhỏ hắn dùng qua rất nhiều kỳ dược, thân thể tự phát giải độc, bệnh trạng duy nhất chính là hôn mê cả ngày.

Kỳ thật Liễu Nhi và hắn không có giao tình nhiều, nhưng lại gặp rất nhiều. Gặp được hắn không phải là ở trên cây, thì chính là ngồi xổm ở trên nóc nhà, giống như là đang nhìn tiểu thư, chờ tiểu thư vào cung, hắn lại chạy đến trong cung ngồi trước cửa. (Tử Lam: Bạn ý canh cửa, "giữ" người thương ấy mà.)

Sau đó sư nương hắn mất, hắn vội trở về tông môn chịu tang, đến giờ vẫn chưa hồi kinh.

Nghe Phan Thần Y kế nhiệm chức Đại Tướng quân nói, sư phụ Lệ Tướng quân không chịu nổi đả kích mất bạn già, đi vân du tứ hải[1], hắn thân là đệ tử chân truyền, đành phải ở lại tông môn kế thừa địa vị sư phụ, không thể rời đi.

[1] Vân du tứ hải: Đi khắp nơi.

Nguyên bản "vân du tứ phương" nhưng mình thấy không hay nên đổi thành "vân du tứ hải".

Phan Thần y sau khi mãn hạn chức, vẫn cứ ở tại kinh thành, sau đó người đảm nhiệm chức Đại Tướng quân thay đổi vài lần, Liễu Nhi cũng chưa gặp lại Lệ Đông Quân.

Nghĩ đến vậy, nếu hắn là người của tông môn, vậy hẳn là cách chỗ của nàng không xa mấy. Có lẽ có một ngày nào đó hai người sẽ gặp nhau trên phố cũng không chừng, chỉ là không biết người nàng quen biết duy nhất ở chỗ này có còn nhớ nàng hay không.

Thời điểm đầu Xuân, nàng bày một quán nhỏ ở trên trấn. Cũng không phải là thiếu tiền, lúc rời kinh tiểu thư chuẩn bị cho nàng rất nhiều của cải. Là do nàng cả ngày rảnh rỗi không gì làm, một mình ở trong phòng, nên dễ dàng nghĩ Đông tưởng Tây, không bằng đi ra cửa tìm chút chuyện làm.

Nàng lần nữa sử dụng cái tên Liễu Phiêu Nhứ này để giới thiệu với thực khách. Nửa thật nửa giả mà nói chính mình nguyên bản là người địa phương, sau đó cùng người nhà đi cậy nhờ thân thích, hiện giờ lớn tuổi nên trở về cố hương.

Tính tình những người trên trấn cũng khá tốt, tuy rằng thấy nàng một nữ tử độc thân bày quán, có vài người bàn tán, nhưng đại bộ phận người đều có ý chiếu cố nàng.

Nàng thường xuyên nghe khách nhân nhắc tới Thượng Thanh tông, nhưng cho đến hiện tại, một người của Thượng Thanh tông cũng chưa gặp qua.

Thẳng đến sáng sớm ngày nọ, nàng đang ở phía sau quầy hàng bận rộn nấu mì, trên bàn sạp trước lại có thêm một vị khách nữa, gọi một chén mì nước.

Nàng bận đến mức thời gian ngẩng đầu cũng không có, chỉ bảo khách nhân chờ một lát. Chờ đến lúc mang cho mấy vị khách trước mặt xong, nàng bưng tô mì nước đi tới trước mặt vị khách đó, lại ngẩng người một chút.

Tuy rằng khuôn mặt thiếu niên này có vài phần năm tháng, nhưng rõ ràng chính là Lệ Đông Quân nhiều năm không gặp.

Trên mặt Lệ Đông Quân không có biểu tình gì, điều này này làm cho Liễu Phiêu Nhứ ngăn chặn cảm xúc kích động, chần chờ không dám tùy tiện đi nhận.

Đúng lúc có khách nhân khác đến, nàng đành phải vội vàng trở lại phía sau quầy hàng. Chỉ là nhịn không được mà lâu lâu ngẩng đầu lên, liếc liếc mắt một cái.

Lệ Đông Quân ăn rất chậm, không giống với những người khác há miệng to gắp ăn. Hắn ăn mì, từng đũa từng đũa chậm rãi mà gắp, rồi sau đó ở trên chiếc đũa chuyển vài vòng, cuối cùng mới đưa vào trong miệng.

Liễu Phiêu Nhứ nhìn vừa cảm thấy mới lạ lại cảm thấy có ý tứ. Nàng cũng không biết, vị Đại Tướng quân tuỳ tiện cười này, lúc ăn mì lại trẻ con như vậy.

Sáng sớm là thời điểm nàng bận rộn nhất, mãi cho đến khi Lệ Đông quân ăn xong, nàng cũng chưa tìm được cơ hội chào hỏi với hắn.

Lệ Đông Quân để lại mấy đồng tiền trên bàn, đứng dậy đi rồi.

Liễu Phiêu Nhứ nhìn hắn không quay đầu lại mà rời đi, trong lòng có chút mất mát, Đại Tướng quân quả nhiên không còn nhớ nàng.

Nàng lại không biết, khi Lệ Đông Quân rời đi, thiếu chút nữa cùng tay cùng chân.

Trở lại trên núi, hắn lôi cái gương ra ở một gốc soi, nghi hoặc mà lầm bầm lầu bầu: "Rất già rồi sao? Tại sao nàng không nhận ra? Hmm... Có phải nên đi tìm một chút dược làm chậm lão hoá không?"

Đúng lúc tiểu đồ đệ hắn đi ngang cửa, thấy sư phụ đang soi gương, kinh sợ mà lui một bước trốn đến phía sau cửa. Chờ khi nghe rõ sư phụ nói, hắn lập tức ngừng thở, rón ra rón rén mà tránh ra. Sau khi xác định mình đã rời khỏi phạm vi phát hiện của sư phụ, lập tức chạy như bay đi tìm mấy cái sư huynh: "Sư huynh không tốt rồi... Sư phụ tư xuân rồi!"

Lần thứ hai Liễu Phiêu Nhứ gặp Lệ Đông Quân là buổi chiều của năm ngày sau,

hắn theo thường lệ gọi một chén mì nước, chậm rì rì ăn.

Lúc ấy trên quán không có khách nhân gì, là thời điểm tốt để nói chuyện. Nhưng lại nàng cho rằng người ta không còn nhớ nàng, lại ngượng ngùng đi ôn chuyện, sợ người ta cho là ảo giác, nói nàng không quen biết.

Lệ Đông Quân kéo căng khôn mặt, trừ bỏ hắn cố tình kéo căng ra, còn có công hiệu từ thảo dược của sư đệ hắn.

Sư đệ rõ ràng là chỉ tay lên trời mà thề với hắn, là có thể hồi phục thanh xuân. Hiện tại xem ra đều là nói xạo, nếu hắn khôi phục bộ dạng trước kia rồi, vậy tại sao nàng còn chưa nhận ra?

À, xem ra là lâu lắm rồi hắn không ra tay, làm sư đệ đã quên mất tính tình của hắn, dám lừa hắn.

Lệ Đông Quân ngầm nghiến răng, nếp gấp trên mặt càng thêm căng chặt.

Liễu Phiêu Nhứ ở sau quán âm thầm nhìn hắn rất nhiều lần, cuối cùng hạ quyết tâm, chuẩn bị thử một lần. Khó có cơ hội gặp được một vị cố nhân, nàng không muốn cứ như vậy trở thành người lạ.

Nàng vừa mới chuẩn bị đứng dậy, quầy hàng lại có thêm một vị khách mới tới, là người bán thịt heo trên trấn, gọi một chén mì xương heo. Nàng đành phải tạm thời kiềm chế xuống, thuần thục trụng chén mì, thêm xương lớn.

Người bán thịt heo kia họ Trương, ba mươi mấy tuổi, lớn lên to lớn béo tốt. Nghe nói nương hắn đã mất mấy năm rồi, hắn và mấy cái quả phụ ở trên đường có quan hệ không sạch sẽ.

Liễu Phiêu Nhứ không muốn làm hắn nảy sinh ý, nhưng người đến lại không thể đuổi đi, đành phải mang ra cho hắn, sau đó lập tức xoay người đi.

Nhưng hôm nay không biết tên bán thịt heo phát điên gì, lại duỗi tay ra muốn kéo nàng.

Liễu Phiêu Nhứ cũng không biết hắn đã xảy ra chuyện gì, chỉ đột nhiên nghe hắn phát ra một tiếng thét thảm thiết như gϊếŧ heo, làm nàng hoảng sợ.

Nàng kinh hồn tán đảm quay đầu lại nhìn, lại thấy trên bàn tay tên bán thịt heo họ Trương, thình lình bị một chiếc đũa đăm vào, chiếc đũa hoàn toàn xuyên qua lòng bàn tay hắn.

Tên bán thịt heo họ Trương kêu la như quỷ khóc sói gào.

Trên quán hiện tại chỉ có hai người khách, lúc này ra tay, chỉ có...

Liễu Phiêu Nhứ lập tức quay đầu nhìn Lệ Đông Quân, lại thấy hắn thong thả ung dung mà cầm một đôi đũa mới, tiếp tục ăn mì.

Thấy hắn làm bộ dạng giống như vô tội, nhất thời nàng không biết nên nói gì.

Tên bán thịt heo họ Trương cũng phản ứng lại, giơ cánh tay nổi gân xanh lên, một chân đá bay ghế dựa trước mặt Lệ Đông Quân: "Ngươi dám ám toán lão tử, có biết lão tử là ai không?!"

Lệ Đông Quân cũng không thèm nhìn tới hắn, chỉ lạnh lùng nói: "Cút."

"Ngươi... " Tên bán thịt heo họ Trương đau đến gân xanh nổi lên, chạy về quầy bán thịt của mình, lấy ra con dao gϊếŧ heo hùng hổ mà vọt tới, cười dữ tợn nói: "Đại gia tiễn ngươi về Tây thiên!"

Vừa dứt lời, lại là một tiếng hét thảm thiết, bàn tay hắn cầm dao cũng bị đâm xuyên qua.

Chỉ trong giây lát hai tay đều bị người ta phế bỏ, hung ác như tên bán thịt heo họ Trương cuối cùng cũng cảm thấy sợ.

Lệ Đông Quân lại lấy thêm hai chiếc đũa mới, thuận tiện thưởng hắn một cái khóe mắt: "Đây là địa bàn của Thượng Thanh tông, cút."

Tên bán thịt heo họ Trương đỏ mặt tía tai, cắn răng tựa hồ còn chuẩn bị nói gì đó, nhưng ái ngại uy danh của Thượng Thanh tông, cuối cùng vẫn là xám xịt bỏ đi.

Chuyện này hết thảy chỉ phát sinh ở mấy bàn, Liễu Phiêu nhứ thần sắc phức tạp nhìn Lệ Đông Quân. Đỡ cái ghế dựa bị ngã lên, đổ những cái xương lớn dính máu của tên bán thịt heo họ Trương, lại lau sạch cái bàn, cuối cùng mới chậm rãi đi tới, ngồi ở đối diện Lệ Đông Quân.

Lệ Đông Quân giống như không biết, vẫn như cũ từng đũa từng đũa mà ăn mì sợi. Chỉ là một bàn tay khác đặt xuống bàn, bàn tay nắm lại, lại chậm rãi buông ra, rồi lại nắm lại...

Liễu Phiêu Nhứ cũng mặc kệ hắn có nhớ mình hay không, chậm rãi mở miệng nói: "Lệ Tướng quân, đã lâu không gặp. Không biết ngươi còn có nhớ ta hay không, năm đó... "

Nàng phảng phất giống như gặp gỡ một vị lão hữu, lải nhải nói rất nhiều, kể lại lúc mới quen năm đó, và những năm sau đó. Kỳ thật hai người cũng không có nhiều giao tình, nhưng nhiều năm như vậy, từng chút từng chút tích lại, cũng đủ cho nàng nói trong chốc lát.

Lệ Đông Quân vẫn luôn im lặng, thẳng đến khi Liễu Phiêu Nhứ nói xong, cũng đúng lúc hắn ăn xong sợi mì cuối cùng. Buông đũa, nhìn nàng, trịnh trọng nói: "Đã lâu không gặp."

Đã lâu không gặp, thật là nhớ.

****

A Cảnh: Móe, sao không cho thêm cặp này chút đường đi, (*"Д`)=з