Lam Chiêu Nghi, kiêu căng tự mãn, ung dung ngồi xuống, ánh mắt chua chát và đố kỵ của những người xung quanh khiến nàng vô cùng thích thú. Nửa tháng qua, nàng đã quen với những ánh mắt như vậy, đối với nàng, đây chính là minh chứng cho sự sủng ái của Hoàng Thượng dành cho nàng.
Trần Cô Cô đích thân mang trà nóng đến dâng cho nàng.
Lam Chiêu Nghi ra hiệu cho Đại Cung Nữ bên cạnh thay nàng tiếp nhận, bản thân nàng chỉ dè dặt gật đầu ra hiệu.
Trên mặt Trần Cô Cô nụ cười không đổi, sau khi cung kính dâng trà xong liền lui về chỗ cũ.
Biết Hoàng Hậu Nương Nương vẫn chưa ra, các phi tần đang ngồi đều nín thở chờ đợi. Có thể khác với thường ngày, giờ đây có thể có người không còn cố kỵ Quý Phi Nương Nương ở đây, có chút tự tại cùng nhau cười nói chuyện trò. Tiếng nói chuyện ồn ào vang vọng khắp điện, thỉnh thoảng lại vang vọng theo một hướng nào đó.
An Tuyển Thị, khuôn mặt trắng bệch, bị Lam Chiêu Nghi kéo vào trò đùa giỡn, cánh lưng của nàng run rẩy.
Lam Chiêu Nghi vô cùng khoái ý, như vui đùa véo vặn An Tuyển Thị, hờn dỗi hỏi nàng mi y phục của nàng nhuộm thật là không đẹp.
Ánh mắt của một nửa số người trong điện Khôn Ninh Cung gần như đều tập trung vào hai nhân vật chính, nhìn họ đùa cợt ồn ào. Đương nhiên, chủ yếu là Lam Chiêu Nghi đang nói giỡn.
Trang Phi cầm khăn che miệng, khóe môi cong lên. Bất quá chỉ được ba phần nhan sắc, vậy mà đã vội vàng muốn mở phường nhuộm, quả thật là không biết trời cao đất rộng. Cùng xem, “tính tốt” của Quý Phi Nương Nương có thể dung thứ cho nàng mở phường nhuộm này hay không.
Có thể Trang Phi không ngờ đến là, đối phương lại đúng như nàng suy nghĩ như vậy, đại náo lên.
“Quý Phi tỷ tỷ.”
Một tiếng gọi thỏ thẻ, thanh tao, đột ngột vang lên trong đại điện vốn đang yên tĩnh.
Tiếng gọi này như một tiếng sét đánh ngang tai, khiến tất cả mọi người trong điện đồng loạt nhìn sang.
Ngay cả Trang Phi cũng đầy mắt thán phục nhìn . Nàng biết rõ con gà trời này có thể làm gì, nhưng không ngờ đối phương lại dám liều mạng làm đến cùng.
Văn Nhân phản ứng một hồi, dù sao xưng hô này đối với nàng mà nói cũng có chút xa lạ.
“Quý Phi tỷ tỷ đang nghĩ gì mà nhập thần như vậy, muội muội gọi mà không nghe thấy.”
Lam Chiêu Nghi che miệng cười khanh khách, cằm ngẩng cao, mắt nhìn thẳng vào mặt Văn Nhân.
Nàng cũng không hoàn toàn không lo lắng, nhưng một loại nóng lòng muốn thử kích động hoàn toàn che lấp đi sự lo lắng này. Nàng tự nhủ với bản thân, trước đây nàng là tài tử, nhưng giờ đây đã là Chiêu Nghi rồi, chỉ còn cách một bậc so với vị trí Hoàng Hậu, cũng là phi tần có thể diện. Huống hồ, như những gì các phi tần xu nịnh nàng đã nói, thứ tự trong cung phần lớn là dựa vào sự sủng ái, phi tần địa vị cao thường không được sủng ái, khi thấy phi tần địa vị thấp được sủng ái, lại muốn né tránh ba phần.
Mà mức độ sủng ái của Quý Phi Nương Nương có thể không bằng nàng.
Đại khái những suy nghĩ như vậy khiến nàng đủ dũng khí, vì vậy lần này nàng dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào hướng cấm kỵ của các phi tần kia.
Vì vậy, nàng cũng rốt cục được nhìn rõ dung nhan tuyệt mỹ của đối phương, đẹp đến mức khiến người ta tự ti về nhan sắc của mình.
Lam Chiêu Nghi cố gắng kìm nén sự đố kỵ, nói với đối phương rằng bản thân đã qua tuổi hai mươi, vài năm nữa sẽ già nua sắc suy, mà bản thân lại thanh lịch, hào hoa, vừa bước sang tuổi thanh xuân, hoàn toàn có thể áp đảo đối phương một đầu.
Văn Nhân ngồi im lặng, hồi lâu sau mới theo làn khói trà lơ lửng từ từ nâng mắt lên.
"Có chuyện gì sao?”
“Quý Phi tỷ tỷ,” Lam Chiêu Nghi lại gọi một tiếng, cắn chữ rõ ràng, dung nhan kiều diễm rực rỡ như hoa mùa hè, nàng cười dịu dàng nhìn về phía Văn Nhân, bộ dáng yêu kiều xinh xắn lại ngây ngô, “Muội nghe nói trong cung, vườn mai của Quý Phi tỷ tỷ lúc này đang nở rộ rực rỡ, tuyết trắng mai hồng đua sắc, cảnh đẹp vô cùng, muội muội từ trước đến nay yêu thích hoa mai, không biết liệu có thể cùng tỷ tỷ đến Cung Trường Tín quấy rầy một phen?”
Cả điện im bặt như tờ.
Đột ngột im lặng khiến Lam Chiêu Nghicũng hoảng hốt trong lòng.
Kỳ thật, ngay khi vừa nhập Trữ Tú Cung, nàng đã biết Cung Trường Tín đã phái người cố ý dặn dò họ về ba điều kiêng kỵ của Quý Phi Nương Nương. Chủ yếu là ba điểm: một, không được xưng hô tỷ muội với Quý Phi Nương Nương, hai, không được đến Cung Trường Tín quấy rầy thanh tịnh của Quý Phi Nương Nương, ba, không được tự ý đi vào Cung Trường Tín, càng không được coi người của Cung Trường Tín như bè. Ba điều kiêng kỵ, điều nào cũng là điều nương nương lớn kiêng kỵ, không thể xúc phạm. Nhưng mà ai bảo nàng không tin tà nhất định phải lấy thân thử nghiệm, thử xem sao.
Nàng hoảng hốt trong chớp mắt, nhưng lập tức lại cưỡng chế sự bất an đó xuống.
Sợ gì, nàng thầm nghĩ. Nàng đã nói rồi, nếu giờ đây muốn rút lui, quay đầu lại còn bị người ta chê cười, vậy sau này nàng còn làm sao ngẩng mặt lên nhìn người khác?
Lại nói, nàng còn không tin Quý Phi Nương Nương có thể bất chấp thánh ý mà trừng phạt nàng.
Bầu không khí trong điện trở nên căng thẳng chưa từng có.
Mắt Trần Cô Cô đảo qua tình hình, thực sự mồ hôi lạnh toát. Nàng nóng ruột liên tục nhìn về phía nội điện, mong chờ Hoàng Hậu Nương Nương có thể nhanh chóng ra mặt giải quyết.
Bên ngoài động tĩnh của điện lớn như vậy, nàng không tin Hoàng Hậu không nghe thấy.
Nhưng mà phía nội điện vẫn yên tĩnh như thuở ban đầu, rèm che vẫn rủ xuống, không có dấu hiệu gì cho thấy Hoàng Hậu muốn ra ngoài.
Trần Cô Cô không thể chờ đợi được nữa, đang muốn tự mình đi vào nội điện mời người, thì đột nhiên nghe thấy tiếng hỏi êm dịu nhẹ nhàng của Quý Phi.
“Ngươi xác định?”
Lam Chiêu Nghi cứng cổ: “Xác định.”
Văn Nhân hiểu rõ, nàng đây là đang phiêu lưu rồi.
“Thứ nhất, ta chỉ có một nữ lang dưới gối, ngày sau tỷ muội lời nói hãy chớ lại kêu rồi. Thứ hai, Cung Trường Tín không tiếp đón phi tần khác, đây là chuyện ai trong cung đều biết, Lam Chiêu Nghi sau này ngàn vạn nhớ kỹ rồi.”
Không đợi Lam Chiêu Nghi kịp phản ứng, Văn Nhân liền nghiêng mắt hỏi Vu Mama: “Quy củ của bản cung đã dặn dò các nàng chưa?”
Giọng nói nhu mì, không nặng cũng không nhẹ, khiến Trần Cô Cô rùng mình.
Nhiều phi tần đang ngồi bỗng dưng ngồi nghiêm chỉnh, có người dạn dĩ nhìn về phía Lam Chiêu Nghi, trong mắt có sự đồng tình, cũng có kẻ xem trò vui trên nỗi đau của người khác. Còn có phi tần mới vào cung, ngơ ngác nhìn nhau.
Vu Mama lớn tiếng nói: "Hồi nương nương, ngay từ khi các tú nữ nhập Trữ Tú Cung ngày đầu tiên, lão nô đã cố ý dặn dò quy củ của nương nương, nhiều lần nhắc nhở qua, không thể vi phạm!"
Văn Nhân vuốt ve lò sưởi trong tay, bình tĩnh gật đầu.Vậy thì xử lý theo quy củ."
Những phi tần đang ngồi nghiêm chỉnh có cảm giác như tảng đá lớn rơi xuống, mọi chuyện đã kết thúc.
Chỉ có những phi tần mới vào cung còn không hiểu lời nói này có nghĩa là gì. Nhưng rất nhanh, họ đã kinh sợ và thấu hiểu ý nghĩa của câu nói này.
Giọng nói ôn nhu của Quý Phi Nương Nương vừa dứt, Vu Mama hung dữ đã trực tiếp xông đến, tóm lấy Lam Chiêu Nghi đang sợ hãi, giơ tay tát mạnh.
"Á!"Tiếng kêu sợ hãi này không chỉ của Lam Chiêu Nghi, mà còn của các phi tần mới vào cung.
Những phi tần đã vào cung lâu năm có chút kinh nghiệm, nên còn có thể giữ thể diện, nhưng cũng phải rít vào một tiếng.
Lam Chiêu Nghi ngây người một lúc, rồi hét lên giãy dụa: "Ngươi dám, con tì già này của ngươi..."
Vu Mama lại tát thêm một cái. Lam Chiêu Nghi khóc nức nở.
"Được rồi. Mama về nghỉ đi."
Một câu nói nhẹ nhàng của Quý Phi Nương Nương khiến Vu Mama ngừng tay.
Vu Mama cũng hả giận, nàng đã sớm không ưa Lam Chiêu Nghi, người nhiều lần gây hấn ở Cung Trường Tín này.
"Quý Phi Văn đây là làm gì vậy!"
Nghe tiếng Hoàng Hậu trách móc, Lam Chiêu Nghi khóc lóc nỉ non.
Các phi tần nhìn theo tiếng nói, thấy Hoàng Hậu uy nghi trang trọng, vịn tay cung nữ bước ra từ nội điện, vẻ mặt bất mãn và nghiêm khắc.
"Hoàng Hậu Nương Nương thay thϊếp tần làm chủ..."
Lam Chiêu Nghi khóc nức nở.
Hoàng Hậu dừng lại trước mặt Lam Chiêu Nghi, thương hại nâng Lam Chiêu Nghi đang quỳ trên đất dậy, ánh mắt trách móc trực tiếp rơi xuống người phụ nữ có vẻ đẹp yểu điệu, mi mục như tranh vẽ.
" Văn quý phi, chẳng phải xưa nay ngươi luôn đề cao quy củ nhất sao! Vậy mà vào lúc quốc gia có đại sự vui mừng, ngươi lại không biết giữ gìn thân phận, ở Khôn Ninh Cung la hét ầm ĩ, làm ảnh hưởng đến ý chỉ vui vẻ của Hoàng Thượng cùng hậu cung! Ngươi có biết lỗi không!"
Văn Nhân từ từ đứng dậy, vịn tay Vu Mama đi đến trước mặt Hoàng Hậu, cúi đầu nhận tội.
"Thần thϊếp biết tội, xin Hoàng Hậu Nương Nương trách phạt."
Người trước mặt nói năng nhẹ nhàng, thái độ nhận tội rất thành khẩn và dứt khoát. Hoàng Hậu lại nghẹn lời, không biết nên đáp lại thế nào.
"Vậy thì... cấm túc một tháng."
"Thần thϊếp lĩnh phạt."
Đối phương vui vẻ nhận phạt khiến Hoàng Hậu càng thêm bực bội. Nàng mím môi nhìn người phụ nữ trước mặt. Mi mục như tranh vẽ, xương cốt yểu điệu, cử chỉ đoan trang thanh lịch, lời nói nhẹ nhàng êm ái, thư thái, giống như nước chảy qua lòng người. Ngay cả khi nhận tội, nàng cũng vẫn giữ vẻ ung dung, không hề tức giận hay uất ức, như thể hình phạt kia không hề ảnh hưởng gì đến nàng.
Hoàng Hậu nhíu mày, một lần nữa cảm thấy ông trời ất công.
Hoàng Hậu nhíu mày, một lần nữa cảm thấy ông trời bất công.
Nói sau hoàng vừa ra, Trần cô cô lại trước gấp rồi, liều mạng cho hoàng hậu đánh ánh mắt.
Hoàng hậu lại làm như không thấy. Phi tần khác đưa mắt nhìn nhau.
‘Thần thϊếp nhận phạt.’
văn nhân đứng dậy, lần nữa nhẹ dựng tại cánh tay ma ma, thản nhiên chạy bộ hồi toà.
Nàng như trước vẫn là phó bộ dáng dịu dàng an tĩnh kia, không thấy tức giận, cũng không thấy uỷ khuất, tựa như xử phạt kia vừa vặn tạo với nàng không thành ảnh hưởng mảy may cùng đả kích.
Trần cô cô dư quang nhìn thấy hoàng hậu vẽ lông mày vẽ vậy của môi trương trên mặt tầm thường bất mãn thần sắc không khoái, ngầm hạ thở dài.
Hoàng hậu muốn "sơn quan hổ đấu", có lẽ không nghĩ rằng, với vị trí chủ quản lục cung, mà dung túng cho các phi tần tranh cãi, ắt sẽ khiến Thánh thượng không hài lòng, ảnh hưởng đến việc triều chính. Đừng nói đến Văn quý phi, chỉ cần Thánh thượng không hài lòng, ắt sẽ ảnh hưởng đến vị thế của Hoàng hậu.
Huống chi, cho xử phạt văn quý phi …… nàng lần nữa thở dài, cảm giác vô lực có loại nản lòng thoái chí.
‘Quý phi nương nương, nghe nói i hoa mai của cung Trường Tín mở đến đang thịnh.’
Liền tại hậu phi mỗi rụng toà, chính hơi có một ít thời khắc tẻ ngắt, âm thanh của nhàn phi đột nhiên vang lên.
Chúng phi tần giật mình ngẩng đầu, đã kinh ngạc tại phi nhàn đột ngột tìm quý phi văn nói chuyện, lại chấn kinh tại phi nhàn nội dung của lời này.
Câu nói này có thể tương đối quen tai ah, liền tại vừa không lâu, các nàng tựa như vừa vặn nghe qua
nhàn phi vẫn tựa chưa thấy hoàng hậu tại kinh ngạc nhìn nàng , ánh mắt nhìn về phía phương hướng của văn quý phi, cung kính đạo: ‘Đại hoàng tử rất thích hoa mai , tuy trong cung của tần thϊếp hoa mai mở uể oải, quả thực không đáng giá thưởng, thấy đại hoàng tử thất vọng thϊếp tần vậy không đành lòng. Hoa mai nghe đến cung Trường Tín mở đẹp không sao tả xiết, cho nên thϊếp tần liền nghĩ mặt dày hướng ngài đòi cái tình.’
đại hoàng tử nài nỉ văn nhân : ‘Văn Mẫu phi , nhi thần có thể đi cung của mẫu phi xem ? Nhi thần cam đoan chỉ ngoan ngoãn xem, cam đoan không làm hư rừng mai của mẫu phi, cũng cam đoan không quấy rầy mẫu phi.’
Văn Nhân vuốt phẳng lò sưởi tay ấm, xem bọn hắn hai mẹ con nhu uyển hồi đáp: ‘Được nha.’
Đang lúc âm thầm suy nghĩ, có hoàng hậu nương nương tại trường, quý phi nương nương khả năng sẽ không đối với nhàn phi và chúng các phi tần rất quá phận, nghe câu này trả lời có chút dứt khoát, nhiều người ngây người.
‘Bất quá được đợi tháng sau rồi.’
văn nhân đã biết mục đích nhàn phi cũng không tại chỗ của nàng ngắm hoa, chống án đứng dậy
Vu ma ma cẩn thận khoác áo choàng cho nàng, thật mảnh .
Nhàn phi mang theo đại hoàng tử cũng vội đứng dậy, hướng văn nhân cảm ơn.
‘Chuyện nhỏ.’ văn nhân cười khẽ.
Chúng phi tần đủ hít, không nhịn được đi xem lam chiêu nghi mặt đã sưng lên tới kia. Xác định cái này thật là chuyện nhỏ?
Lam chiêu nghi khí nhanh nổ rồi, nàng cảm thấy so với đằng trước đánh nàng, cái này không đánh nhàn phi lại càng khiến nàng phẫn nộ! Bằng cái gì chỉ riêng đánh nàng, không đánh nhàn phi!
Nàng muốn chất vấn, có thể dư quang thoáng nhìn đôi bàn tay lớn chắc chắn kia của vu ma ma, không dám lên lời
Văn Nhân mượn cớ hướng hoàng hậu cáo lui hồi cung. Đợi nàng rời đi sau, nhàn phi cùng
Lam chiêu nghi tức giận đến phát hỏa, nàng cảm thấy so với việc bị đánh trước đó, việc Phi nhàn không bị phạt khiến nàng càng thêm phẫn nộ! Tại sao chỉ đánh mình mà không đánh Phi nhàn!
Nàng muốn chất vấn, nhưng nhìn thấy đôi bàn tay to lớn của vu ma ma, lập tức im bặt.
Văn quý phi lấy cớ cáo lui với Hoàng hậu để trở về tẩm cung. Sau khi nàng rời đi, Phi nhàn và Trang phi cũng tìm cớ cáo từ, rời đi..
**