- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Hoàng Quý Phi
- Chuong 43
Hoàng Quý Phi
Chuong 43
Chu Tĩnh từ sau bình phong bước ra, khoác hờ chiếc áo ngủ tơ lụa, giọng điềm đạm gọi nhị phi Nhàn và Trang tới tạ ơn.
“Đều ngồi xuống.” Khi ngồi lên ngự tòa màu đỏ thắm, hắn phân phó.
Nhị phi ngồi lên ghế cung thêu hoa khảm ngọc mà Phùng Bảo đã chuẩn bị.
“Thánh Thượng phái người đưa chồn nước da, thần thϊếp rất thích.”
Trang phi nói khô khan. Trên ngự tòa, Thánh Thượng xõa tóc, hơi nước còn vương trên người, lưng tựa ghế tòa, so với thường ngày thiếu vài phần uy nghiêm, nhiều thêm chút lười biếng, thực sự làm nàng trong lòng run rẩy.
Nếu là trước đây, giờ phút này nàng nói lời nhất định đầy kiều mị, nhưng lúc này, một nửa lực chú ý của nàng đều đặt ở cửa trướng, trong lòng sợ hãi Quý phi nương nương sẽ đột nhiên trở về.
Nàng nửa phần kinh sợ, nửa phần hối hận. Nàng không biết chính mình vì sao lại bị Nhàn phi kí©h thí©ɧ mà theo tới đây.
“Thích là tốt.” Chu Tĩnh rời ánh mắt từ nàng, tùy tay lấy chén rượu mã não trên bàn đen bên cạnh, “Các ngươi lại đây nhưng có chuyện gì khác?”
Trang phi phản xạ liền nhìn về phía Nhàn phi.
Chu Tĩnh động tác cầm ly dừng lại, cũng nhàn nhạt nhìn Nhàn phi.
Nhàn phi không mở miệng, chỉ lộ vẻ chần chờ nhìn các cung nhân xung quanh.
Chu Tĩnh phất tay, làm cung nhân trong trướng lui ra.
Khi trướng môn một lần nữa khép lại, Nhàn phi vẻ mặt khó xử, khó mở miệng nói: “Thánh Thượng thứ tội, sự tình liên quan đến danh dự của Quý phi nương nương, thần thϊếp không dám vọng ngôn. Nhưng nếu không thẳng thắn với Thánh Thượng, thần thϊếp trong lòng lại không yên.”
Chu Tĩnh nghe nàng nhắc đến Quý phi, ánh mắt trầm xuống.
“Có chuyện gì, ngươi nói thẳng.”
Nhàn phi cắn răng, quyết tâm nói: “Hôm nay thần thϊếp mang đại hoàng tử vào rừng giải sầu, không ngờ gặp Quý phi nương nương… cùng cố nhân ôn chuyện.”
Nói xong vội quỳ xuống cáo tội: “Thánh Thượng thứ tội, có lẽ thần thϊếp cách quá xa, nhìn lầm cũng không chừng.”
“Nga, vậy ngươi thật là nhìn lầm, hôm nay là Quý phi ngựa đυ.ng vào người.”
Thánh Thượng nhẹ nhàng nói, làm Nhàn phi ngón tay căng thẳng, bất quá trên mặt vẫn một bộ thẹn thùng, “Kia thật là thần thϊếp hiểu lầm, lúc ấy thấy Quý phi nương nương đối mã đại nhân quan tâm hỏi han, hai người nhìn nhau, còn nghĩ lầm… Thần thϊếp có tội, chưa rõ chân tướng liền vọng ngôn, mong Thánh Thượng trách phạt.”
Nàng nói không hết, toàn lời mập mờ, nhưng cố tình như vậy lại làm người mơ màng.
Nhàn phi dư quang thoáng nhìn ngự tòa người không nói một lời ngửa cổ uống rượu, che ánh mắt, lại thẹn thùng nói: “Việc này thần thϊếp lộng thị phi. Bất quá Thánh Thượng, lúc ấy có nhiều cung nhân, không khỏi có lời đồn truyền ra, mong Thánh Thượng làm người cảnh giới bọn họ nói năng thận trọng, đỡ phải tổn hại danh dự nương nương, tổn hại hoàng gia mặt mũi. Rốt cuộc… năm đó Văn gia cùng Mã gia có truyền ra hôn ước. Việc này Trang phi muội muội cũng biết, phải không?”
Trang phi suýt chút nữa nghẹn thở.
Nàng cố nói: “Là… hình như có đồn đãi… lúc đó hai nhà đi lại gần, mọi người đều âm thầm suy đoán, cũng không rõ từ đâu ra tin này.”
Nói xong lời này, nàng theo bản năng nhìn trướng môn, hồi hộp quá độ làm nàng lỡ lời: “Bất quá cũng có thể là đồn đãi, rốt cuộc ngày xưa Văn nguyên phụ có nói, hắn muốn chọn rể.”
Lời này qua đi, Trang phi ngậm miệng, Nhàn phi cũng không nói gì thêm.
Trong trướng lập tức trở nên yên tĩnh.Trên ngự tòa, Chu Tĩnh đặt ly rượu xuống bàn sơn đen, mắt nhắm lại, đầu tựa vào ghế tòa, hầu kết còn nuốt động.
Hồi lâu, hắn mở mắt, ánh nhìn lạnh lùng dừng trên Nhàn phi đang quỳ dưới đất.
“Chớ để trẫm nghe các ngươi vọng nghị Quý phi.”
Nhàn phi rùng mình, vội vàng thỉnh tội, Trang phi cũng từ ghế xuống, kinh hoảng thỉnh tội theo.
Chu Tĩnh lấy khăn chậm chà lau khóe môi, hỏi Nhàn phi: “Mã thị lang là trưởng tử của mã các lão, ngươi đương biết không?”
Nhàn phi cảm thấy câu hỏi này mang ý sâu xa, nhưng vẫn cố nén lòng phanh nhảy nói: “Thần thϊếp biết, nhưng sự tình liên quan đến danh dự của Quý phi nương nương, thần thϊếp không thể thiên tư.”
Chu Tĩnh gật đầu, không tỏ rõ phản ứng gì, nhưng Trang phi quỳ bên cạnh không khỏi lạnh sống lưng, liếc nhìn Nhàn phi, cảm thấy nàng như con rắn độc phun tin.
“Được rồi, không có việc gì thì đi xuống.”
Nhàn phi và Trang phi cáo lui, bước ra ngoài trướng. Chu Tĩnh đột nhiên gọi lại Trang phi.
Nhàn phi dừng chân, rồi tiếp tục bước ra trướng môn.
Trang phi bất an đứng lại, Chu Tĩnh nhìn nàng, giọng không phập phồng: “Nhị hoàng tử còn nhỏ, trẫm cảm thấy dưỡng ở mẹ đẻ dưới gối tương đối tốt. Trang phi ngươi thấy sao?”
Một câu, đủ làm Trang phi lông tơ dựng ngược. Thánh Thượng nhắc nhở nàng đừng bước vào vết xe đổ của khang tần.
Ra khỏi ngự trướng hồi lâu, Trang phi khớp hàm vẫn run rẩy, thấy Nhàn phi muốn lại gần nói chuyện, không khỏi hung hăng trừng mắt, rồi tránh như rắn rết mà đi.
Nhàn phi lặng lẽ nhìn, rồi tiếp tục về chỗ ở của mình.
Hôm nay mục đích đã đạt, dù những lời kia không tạo hiệu quả tức thời, nhưng sau này khó bảo đảm không có tác dụng lúc mấu chốt. Sớm trước khi Thánh Thượng vô cớ phong tỏa Trường Tín Cung, nàng đã suy đoán Quý phi phạm sai, có lẽ liên quan đến chuyện này. Thả còn canh phòng nghiêm ngặt, việc Quý phi phạm không ra nửa điểm tiếng gió.
Hoàng hậu có ngu ngốc chút, nhưng có câu nói nàng thấy đúng, rằng Quý phi có lẽ thật đã làm việc xin lỗi Thánh Thượng.
Vào chỗ ở, thấy đại hoàng tử ôn tập công khóa, nàng không khỏi mặt lộ vẻ kiên định.
Không có mã các lão, còn có Trần các lão, vương các lão, nhưng nếu Quý phi luôn thịnh sủng, e rằng sớm sẽ có long tự. Một khi Quý phi sinh hạ con vua, đại hoàng tử sẽ không còn hy vọng.
Muốn nàng làm sao cam tâm, Ngô gia đã hy sinh nhiều, đại hoàng tử ngày đêm vất vả, kết quả lại phải làm người khác đá kê chân?Trang phi trở về chỗ ở, thấy nhị hoàng tử khóc đỏ mắt, ngồi ở án thư, trước mặt là quyển sách bị xé nát. Thấy nàng tiến vào, hắn rụt cổ lại, dường như biết mình phạm sai lầm nên sợ nàng mắng.
Nhưng Trang phi không mắng hắn. Giờ khắc này nàng đột nhiên hiểu ra, làm hoàng đế hay không hoàng đế, làm một vương gia nhàn tản cũng không kém, chẳng lẽ không thể sống tốt như Bình Vương?
Nàng tiến lại gần, xé nát quyển sách trước mặt hắn rồi ôm nhị hoàng tử đang sợ hãi trợn tròn mắt lên.
“Về sau mẫu phi không bức ngươi nữa.”
Nói xong lời này, nàng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Nàng cần gì phải mạo hiểm đối đầu với Quý phi, sống yên ổn không tốt hơn sao? Huống chi nàng còn có hoàng tử bên cạnh, tương lai sẽ trở thành lão thái phi, cuộc sống hoà thuận vui vẻ, nàng việc gì phải tự làm khó mình?
Nghĩ đến kết cục của Bình Vương, nàng không khỏi rùng mình sợ hãi.
Bình Vương rơi vào kết cục như ngày hôm nay, có lẽ vì Thánh Thái Hậu quá kỳ vọng vào việc vọng tử thành long. Kết quả là không chỉ tự hại mình, mà còn hại cả con trai.
Trong ngự trướng, Phùng Bảo bưng khay trà đến gần, Chu Tĩnh uống trà xong, ngồi tựa vào ghế nghỉ ngơi.
Ánh sáng trong trướng rất sáng, nhưng lại mang đến cảm giác tịch mịch, làm người ta thấy u buồn.
Bên ngoài trướng vang lên tiếng cung nhân vấn an, Chu Tĩnh mở mắt, thấy trướng môn bị đẩy ra, một bóng dáng đỏ rực từ bên ngoài tiến vào. Nàng mang giỏ tre, trên tóc cài một đóa hoa dại, bước chân nhẹ nhàng như hoa trà tươi mát buổi sáng, ngay lập tức xua tan không khí u buồn trong trướng.
“Nhân Nhân.” Hắn không kìm được gọi nhỏ, ngay sau đó thần sắc nhanh chóng trở lại bình thường, cười từ ngự tòa đứng dậy, “Quý phi sao về muộn thế này, vui đến quên cả trời đất sao?”
Nàng dừng lại trước mặt hắn, ánh mắt hắn liếc qua giỏ tre rất có hứng thú, thậm chí còn khẽ động tay chạm vào. “Phùng Bảo, ngươi còn không mau lại xem, xem trong giỏ có món gì lạ không.”
Phùng Bảo bước tới, duỗi cổ nhìn qua, rồi giả vờ nhẹ nhàng thở phào, “May quá, Thánh Thượng, món này không phải do nô tài chuẩn bị.”
Thấy Quý phi ngạc nhiên, Phùng Bảo cười giải thích nguyên do, cuối cùng nói: “May mà nương nương có lòng, nếu không Thánh Thượng đã xem nô tài ăn cỏ làm trò cười rồi.”
“Ba hoa.” Chu Tĩnh nhẹ mắng hắn một câu, đưa giỏ đi, “Còn không mau đi chuẩn bị bữa tối.”
Văn Nhân thấy hắn nhìn Niệm Hạ hơi lâu, lập tức cảm thấy cảnh giác, không khỏi liền ra tiếng đánh lạc hướng hắn.
Chu Tĩnh muốn ôm nàng, nhưng nàng né tránh.
“Thần thϊếp vừa ở bên ngoài, trên người dơ lắm.” Văn Nhân tùy tay vén tóc qua tai, cánh hoa rung rinh, để lộ chút bùn trên mặt, “Thánh Thượng vừa tắm xong, chớ làm dơ người. Niệm Hạ, ngươi đi chuẩn bị nước.”
Chu Tĩnh cánh tay cương lại. Hắn cười nhìn nàng, tay chạm nhẹ vào chỗ bùn trên mặt nàng, giễu cợt: “Giống như bùn hầu.”
Niệm Hạ lui ra, Chu Tĩnh ánh mắt lướt qua hoa dại trên tóc nàng. Hoa dại giống hệt, cùng vị trí trên đầu Quý phi, chỉ khác một bên trái một bên phải.
“Thánh Thượng hôm nay thu hoạch thế nào?”
Văn Nhân thấy hắn nhìn Niệm Hạ hơi lâu, lập tức cảm thấy cảnh giác, không khỏi liền ra tiếng đánh lạc hướng hắn.
Chu Tĩnh thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua môi và cằm Niệm Hạ với một cảm giác quen thuộc thoáng qua. Nhưng không đợi suy nghĩ nhiều, Quý phi lại lên tiếng.
“Nghe nói Thánh Thượng săn được toàn thân tuyết trắng chồn nước?”
Chu Tĩnh nghe vậy liền cười: “Ngươi muốn sao?”
Văn Nhân xoa tóc mai, phẩy tay hắn rồi bước về phía bình phong: “Người khác đồ vật ta không muốn.”
Chu Tĩnh nhìn theo nàng, cười nhẹ: “Nghe nói trẫm săn được chồn nước, không nghe nói trẫm săn được hồ ly đỏ sao? So với màu trắng, trẫm thấy ngươi càng hợp với màu đỏ.”
Lúc này, Niệm Hạ đã chỉ huy cung nhân mang nước ấm vào, xôn xao tiếng đổ nước vang lên, nhanh chóng tạo nên làn hơi sương mù phía sau bình phong.
Sau khi chuẩn bị xong nước ấm, Niệm Hạ cùng các cung nhân che lại bình phong bằng lụa mỏng, tạo thành một không gian kín đáo.
Làm xong, Niệm Hạ định vòng qua bình phong để hầu hạ nương nương tắm gội, nhưng bất ngờ thấy Thánh Thượng ra hiệu lặng lẽ gọi nàng lại.
Niệm Hạ trong lòng lộp bộp một chút, không rõ nguyên do nhưng vẫn cúi đầu tiến lại gần. Trước khi đứng vững, nàng kinh hoàng thấy Thánh Thượng duỗi tay về phía hoa dại trên tóc mình.
Trong phút chốc, nàng cứng đờ người lại.
Cả chủ và tớ đều nghĩ đến sự kiện năm xưa, làm nàng hoảng sợ muốn quỳ xuống, run rẩy định từ chối, nhưng lại thấy hắn ra hiệu bảo nàng ra ngoài.
Niệm Hạ như sống sót sau tai nạn, lập tức chạy trối chết.
“Niệm Hạ?”
Bên kia bình phong, Văn Nhân không nghe thấy động tĩnh của Niệm Hạ, không khỏi nghi ngờ gọi.
Chu Tĩnh vẫy lui cung nhân trong trướng, ánh mắt hướng về phía bình phong.
Phía sau bình phong, thân ảnh yểu điệu chiếu mờ mờ qua màn sương. Nàng đang cởϊ qυầи áo, từ từ tháo khuy áo từ trên xuống dưới, rồi gác quần áo lên bình phong.
Nàng gọi Niệm Hạ lần nữa nhưng không ai trả lời, nàng tiếp tục cởϊ qυầи áo bên trong, giơ tay cởi bỏ dây cổ.
Làn da trắng ngọc hiện ra, tóc đen phủ vai lưng tinh tế, theo bước chân nhẹ nhàng tiến về phía thau tắm.
Chu Tĩnh nhìn chăm chú vào bình phong, hoa dại trên tay hắn bị nghiền nát thành nước.
“Nghe nói Quý phi đâm mã?”
Tiếng nước vang lên phía sau bình phong, giọng nàng truyền đến: “Không phải đâm mã, là đυ.ng vào họ Mã thị lang.”
Chu Tĩnh cười thấp, tâm tình tốt lên ba phần.
“Quý phi đâm người không nhẹ, thái y nói, không hai ba tháng tĩnh dưỡng không khỏi, chân cốt hắn gãy không khôi phục kịp.”
“Kia thật là đáng tiếc. Việc này là lỗi của ta, cưỡi ngựa không chú ý người, mong Thánh Thượng phái người đưa chút đồ bồi tội.”
Chu Tĩnh bước tới gần bình phong, mắt chưa từng rời, “Không cần chú trọng, ngươi phái người đưa là được. Dù sao cũng là cố nhân.”
Tiếng nước lại vang lên, “Thánh Thượng nói cố nhân làm thần thϊếp sợ. Cung nhân không nói sao, hắn không báo danh, ta không nhận ra.”
Chu Tĩnh cười khẽ, bước chân dừng lại trước bình phong, nụ cười chậm rãi thu hồi.
“Trẫm nghe nói hắn trẻ tuổi có tài, Quý phi có nghe không?”
“Hiện giờ trong triều ai có vị trí mà không có tài danh.”
“Trẫm nghe nói, phụ thân ngươi từng muốn kết thân với Mã gia, có đúng không?”
Hắn nghe được việc này từ lâu, nhưng chưa từng hỏi nàng.
“Lời đồn phố phường.” Giọng nàng thản nhiên, “Vì ta chướng mắt hắn.”
Người ngoài bình phong trầm xuống, mi cốt giãn ra.
Hắn không hỏi nữa, cười khẽ rồi bước qua bình phong, vén màn che cúi người tiến vào.
Không lâu sau, bên trong truyền ra tiếng nước bọt.
Màn sương mờ mịt, nước bắn tung tóe ướt đẫm lụa mỏng, thấm vào bình phong vân mẫu.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Hoàng Quý Phi
- Chuong 43