Chương 10

**Trời tháng Chạp rét buốt, may mắn là không có gió tuyết, chỉ có ánh dương ấm áp của ngày đông chiếu rọi, khiến cho khí hậu bên ngoài cũng khá dễ chịu.**

Văn nhân giữa đường xuống kiệu, dọc theo con đường nhỏ trong cung đi một đoạn.

Bốn bề tĩnh lặng, cả toà hoàng cung trang nghiêm toát lên vẻ uy nghiêm. Tuyết đọng từ sớm vẫn phủ trên tường đỏ, ngói vàng, lan can, yên ắng tĩnh mịch. Thành cung son rực rỡ kéo dài ra ngoài, như đứng trên tường cao nhìn quanh, có thể nhìn thấy những con phố san sát nhau, tường nhà nối tiếp nhau vô tận, mà hướng lên nhìn, là những cung điện chồng chất lên nhau, ngói xanh mái vàng, tầng tầng lớp lớp, vô số.

**"Nương nương đang nghĩ gì vậy?"**

Văn nhân nhìn về phía xa, nơi núi non trùng điệp ẩn hiện trong sương mù, rồi nói: **"Ta vừa nghĩ về những gì mình đã làm khi còn mười sáu mười bảy tuổi."**

Câu nói ấy cũng khiến vu ma ma nhớ về những ngày tháng đã qua.

**"Nương nương khi ấy không chịu ngồi yên một khắc nào, xuân đạp thanh, hạ du hồ, thu săn bắn, đông thưởng mai."** Nói đến chuyện cũ, nếp nhăn trên mặt vu ma ma cũng giãn ra rất nhiều, **"Các quý nữ khác đều tranh nhau noi theo nương nương, khiến phu nhân không ít lần nghe các phu nhân khác oán trách, từ khi nương nương theo Lũng Tây đến kinh thành, kinh thành này đã bị nương nương khuấy đảo rồi."

Văn nhân bật cười, nhưng trong lòng lại thở dài.

Kỳ thực, nàng không chỉ nghĩ về kiếp này, mà còn nghĩ về kiếp trước nhiều hơn.

Kiếp trước nàng không biết vì sao lại xuyên qua, khi ấy nàng mới mười sáu mười bảy tuổi, nàng đã làm gì? Khi ấy nàng còn học cấp 3, giống như hầu hết học sinh cấp 3, ngoài áp lực học tập còn có những phiền não khác, nhưng cũng không có chuyện gì quá phiền muộn. Mỗi ngày nàng mong chờ nhất là ngày nghỉ lễ, để có thể thoát khỏi áp lực học tập, đi chơi cùng bạn bè hoặc ở nhà ăn vặt xem phim, tóm lại là có thể tận hưởng những ngày nghỉ vui vẻ và tự do.

Mười sáu mười bảy tuổi của kiếp trước, các cô nương mơ về tương lai, phấn đấu cho ước mơ.

Họ được cha mẹ che chở, cuộc sống đầy đủ màu sắc, lại đơn giản và hạnh phúc.

"Cùng là mười sáu mười bảy tuổi ah..."

Nàng thầm thì. Tuổi tác giống nhau, nhưng nữ giới nơi này lại sớm mất đi sự non trẻ và ngây thơ, bắt đầu học cách mưu mô, đấu đá, tranh giành nam nhân, tranh giành quyền lực.

Thiếu thời thanh xuân tươi đẹp, lại phải chôn vùi trong thành cung này.

**"Nương nương, hoàng hậu cấm túc ngài một tháng, yến tiệc trừ tịch năm nay e rằng ngài sẽ phải bỏ lỡ." Sợ Văn nhân quá đắm chìm trong suy nghĩ và buồn bã, vu ma ma chuyển hướng chủ đề.

Văn nhân hồi thần, cúi đầu mỉm cười: *"Chính là mục đích của nàng ta."

Vu ma ma nhếch miệng, lộ vẻ mỉa mai. Hàng năm trên yến trừ tịch, các phi tần đều muốn trang phục lộng lẫy dự họp, mà nương nương của nhà họ càng thêm chút trang điểm lại diễm áp quần phương, vì vậy liền chọc giận hoàng hậu mỗi lần không vui, đại khái là cảm thấy nương nương của nhà họ đoạt danh tiếng của nàng ta.

Hoàng hậu giờ đây mượn cơ hội phạt nương nương của họ cấm túc, không nhiều không ít vừa vặn tháng một, đúng lúc bỏ lỡ yến trừ tịch, không khó đoán ý đồ thực sự của hoàng hậu.

"Cũng không biết là theo lời đồn nào trong cung đình truyền lại, trên khuôn mặt hiền hậu nhất định phải dán cái điền châu, chếch hoàng hậu nương nương trả cái tình yêu không thành."Vu ma ma lại gần Văn nhân, thì thầm bí mật:

"Mỗi lần nhìn hoàng hậu dán điền châu, ta liền cảm thấy, sống thoát giống hạt gạo kia dán ở trên nắp nồi."

Văn nhân không kịp phòng bị bị chọc cười, cười đến run cả vai vu ma ma.

*"Lời của ma ma có thể ngàn vạn đừng nói ra ngoài." Nàng nâng tay lau nước mắt cười ra, "Bằng không hoàng hậu nương nương nổi giận đánh bản phiến của ngươi, ta có thể giúp không được ngươi."

Vu ma ma ôm Văn nhân âu yếm. Từ lúc nương nương của họ tiến cung đến nay, nàng hầu như không thấy nương nương cười rạng rỡ như lúc này.

"Đúng rồi nương nương, nhàn phi muốn mang đại hoàng tử đến trong cung chúng ta, nhưng là có ý gì?"

**"Đúng là có chút ý đồ."Văn nhân hồi tưởng lại tình hình lúc nãy ở Khôn Ninh Cung, khẽ cười một tiếng:

**"Đại hoàng tử đã đầy năm tuổi rồi, lại còn không được giáo dục học vấn như cái thái phó đứng đắn."

Mùa năm đó nhà hoh Ngô ham sống sợ chết, thất tín bội nghĩa khiến thanh danh của hắn quét rác, hầu như tự tuyệt trong hàng ngũ văn thần. Tuy là nhiều năm qua, có thể những văn nhân xưa nay lấy khí khái lấy khí tiết làm trọng vẫn cảm thấy hành động của Ngô gia năm đó đáng xấu hổ khiến người khó quên, nên hết sức coi thường và không muốn giao du.

Mà hậu quả của văn thần vậy rõ ràng hiển hiện, liên quan đến việc học hành của đại hoàng tử, cũng không được các văn thần chào đón. Cho nên việc mời thái phó dạy học cho đại hoàng tử đã trở thành nan đề.

Vu ma ma khó hiểu: "Thánh thượng há sẽ ngồi nhìn mặc kệ"

Văn nhân lắc đầu, kiên nhẫn giải thích: "Mời thầy giáo dục học vấn, trước tiên một chữ là "mời", không thể cưỡng bức dạy học. Huống hồ càng là đại nho học vấn cao thâm lòng dạ càng cao, người họ không ưa, dù chết cũng sẽ không dạy. Thánh thượng cũng không thể vì chuyện này mà ép buộc những danh sư đại nho uyên thâm trong văn đàn hết sức quan trọng chứ?"

Vu ma ma lè lưỡi: " nhàn phi kia không phải gấp chết rồi?"*

Lại không phải gấp. Văn nhân thong thả vuốt ve tay áo trong tay.

Thầy giáo dạy dỗ hoàng tử rất quan trọng, còn chưa nói đến sự khác biệt giữa ngôn truyền thân giáo, chỉ nói về quan hệ nhân mạch trong triều đình, những học giả uyên thâm đại sư kia đều là thái phó khác không thể sánh bằng. Từ xưa đến nay những hoàng tử cuối cùng lên ngôi vua, trên con đường lên ngôi, những thầy giáo trợ lực ắt hẳn không thể thiếu.

Bây giờ tạm thời dạy học cho đại hoàng tử là một Hàn Lâm nhỏ của Hàn Lâm Viện, không có danh tiếng gì, nếu tình trạng này tiếp tục, đại hoàng tử kia chỉ sợ sẽ bị loại bỏ sớm. Mắt thấy tuổi tác của đại hoàng tử dần lớn, nhàn phi làm sao có thể không gấp?

"Nhưng là nương nương, nàng đến tìm chúng ta có ý gì? Chúng ta cũng không có bản lĩnh phi thường, có thể mời được những thái phó học vấn cao thâm kia đồng ý làm thầy giáo của đại hoàng tử."

**"Kia là bởi vì...phụ thân của nàng ah". Văn nhân lời nói nghẹn ngào trong cổ họng, không thể nói thành lời

---

Việc này tách nhập tung hoành, đưa toàn bộ quan văn lêи đỉиɦ cao của văn chương. Mặc dù đã qua nhiều năm, bóng dáng của hắn vẫn còn tồn tại ít nhiều trong lòng các văn nhân. Họ kính trọng và ngưỡng mộ hắn, đối với hậu nhân của hắn cũng dành ít nhiều tình cảm đặc biệt.

Điều này cũng bao gồm nàng. Dù phụ thân đã loại nàng ra khỏi gia phả, dù họ từng mong nàng chết, dù hiện tại họ vẫn coi nàng là yêu phi.

Nghe thì thật đáng cười, nhưng thực tế lại chính là như thế.

Văn nhân cảm thấy, các văn thần này thực sự là một tập hợp của mâu thuẫn. Đôi khi nàng nghĩ, có lẽ trong mắt họ, việc đấu tranh quang minh chính đại để hạ bệ nàng sẽ khiến họ hài lòng. Nhưng nếu nàng bị làm nhục trong cung đình, chết thảm dưới tay một phụ nữ khác, họ có lẽ cảm thấy điều đó sẽ làm tổn hại đến mặt mũi của phụ thân nàng.

Vì vậy, trong những năm này ở trong cung, nàng cũng nhận được ít nhiều sự che chở.

Nàng không thể không thừa nhận, cuối cùng, nàng vẫn hưởng phần nào dư ấm từ phụ thân.

"Nương nương, khi nhàn phi cùng đại hoàng tử đến, chúng ta có cần chuẩn bị gì trong cung không?"

"Không cần." Văn nhân bình thản đáp, "Chỉ cần thay lò sưởi tay ấm, đừng để đại hoàng tử bị lạnh là được."

Dù sao, nhàn phi chỉ là một biểu tượng thân cận của cung Trường Tín, muốn dùng việc này để tiêu trừ chút ác cảm của các văn thần, tiện đà hoà hoãn mối quan hệ với họ, cũng như để chọn danh sư khác cho đại hoàng tử.

Trong Khôn Ninh Cung, giờ đây tĩnh lặng, tựa như có thể nghe thấy tiếng tuyết tan ngoài cửa sổ.

Thánh thượng vuốt nhẹ chén trà, mắt nửa khép ngồi ngay ngắn trên chủ vị, hoàng hậu nửa thân ngồi nghiêm chỉnh ở dưới.

Người trên chủ vị từ xưa đến nay không nói một lời, bầu không khí trong Khôn Ninh Cung dường như đóng băng.

Trần ma ma đứng phía sau hoàng hậu, khi nhận ra ánh mắt nhạy bén của người chủ vị hướng về phía mình, nàng cúi đầu xuống, run rẩy.

"Ngươi còn nhớ, năm đó trẫm đã dặn dò ngươi thế nào không?"

Trần ma ma gần như ngay lập tức quỳ xuống, cúi đầu run giọng: "Nô tì nhớ rõ."

---

‘Thần thϊếp không biết mình đã sai ở đâu.’ Hoàng hậu cứng rắn nói, ‘Xin thánh thượng chỉ rõ.’

Thánh thượng đặt chén trà lên bàn.

‘Cuối tháng là yến tiệc trừ tịch.’ Hắn gõ tay vịn, nhấc mí mắt nhìn sang, ‘Khi hoàng thân quốc thích không thấy quý phi, hỏi đến, ngươi sẽ nói gì?’

‘Thần thϊếp...’

‘Nói rằng quý phi tìm cớ gây sự, bị phạt cấm túc. Hoàng hậu, ngươi nghĩ họ sẽ nghĩ ai là kẻ đùa giỡn?’

Hoàng hậu im lặng, thánh thượng cười lạnh một tiếng: ‘Họ sẽ nghĩ, kẻ đùa giỡn là trẫm.’

‘ hoàng hậu quản thúc của trẫm hậu cung bất lực, là trẫm đã dùng người không đúng.’

‘Hoàng hậu, ngươi khiến trẫm quá thất vọng.’

Thánh thượng đẩy bàn đứng dậy, bước đi.

Hoàng hậu run rẩy trước những lời nói đầy thâm ý, vội vàng bước theo hai bước.

‘Thánh thượng! Quý phi ỷ thế hϊếp người, đánh đập tần phi, chẳng lẽ không nên phạt sao? Thần thϊếp đều dựa theo cung quy xử lý, làm gì sai?’

Thánh thượng tạm dừng bước, nhưng không quay đầu: ‘Ngươi luôn miệng nói quy củ, vậy trẫm cùng ngươi bàn về quy củ. Lam chiêu nghi dĩ hạ phạm thượng, ngươi bỏ qua không xử lý, đó là xử sự bất công, ngươi sai thứ nhất. Quý phi xử trí kẻ phạm thượng, theo cung quy không sai, ngươi lại vì tư tình mà phạt nặng, đó là lấy tư hại công, ngươi sai thứ hai. Sai phạm chồng chất, không biết tự xét lại, còn hỏi có sai gì, thật là bất tri sở vị.’

Mặt hoàng hậu trắng bệch như tờ giấy.

Thánh thượng khoác áo cừu hạc màu đen, giọng nói nhàn nhạt: ‘Trẫm đã cho ngươi một ngày tôn nghiêm và thể diện, sáng mai ngươi phải rút lại lệnh cấm túc quý phi. Tự nghĩ cách bào chữa như thế nào, ngươi có cả đêm để suy nghĩ.’

Nói xong, hắn nâng bước rời đi.