Quyển 1 - Chương 8: Máu nhuộm đại môn

Cạnh miệng giếng lộ thiên bên dưới mái hiên phải cách đại môn tiền viện khoảng 3 thước, tiếng kêu thảm thiết của nữ không ngừng hòa lẫn tiếng đại bản đánh xuống da thịt không ngừng truyền ra khắp tiền viện phủ Gia Cát. Đám tôi tớ không khỏi ghé mắt kiễng chân muốn nhìn xem đến tột cùng là ai được hưởng vinh hạnh đặc biệt như thế.

Đám đông dần dần tụ lại, Sở Kiều tần ngần đứng trước cửa lớn, chỉ thêm một bước là nàng sẽ có thể đi ra khỏi địa phương ăn thịt người này, thế nhưng tiếng kêu thảm thiết kia không ngừng đánh thẳng vào tai nàng. Đôi mày thanh tú chíu chặt, nàng rốt cuộc thu chân, xoay người nhanh chóng chạy về phía mái hiên bên phải.

Vận mệnh thường xuyên cho con người cơ hội chọn lựa, nhưng đi một bước sai sẽ có thể dẫn đến rất nhiều thay đổi.

Gia Cát Nguyệt một thân hoa phục bằng gấm màu xanh nhạt, vạt áo thêu hoa sen xanh thẫm, mái tóc đen như mực xõa trên vai, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, tròng mắt đen như mực, môi đỏ thẫm dị thường, mặc dù chỉ khoảng mười ba mười bốn tuổi nhưng dáng đứng lại vô cùng tà mị phóng túng. Hắn đang chống đầu nghiêng người nằm trên ghế mềm bằng gỗ tử đàn mạ vàng, hai bên có thị nữ tướng mạo thanh tú cầm lò xông hương thượng hạng, thỉnh thoảng đút vào miệng hắn trái vải được thiên lý mã cấp tốc vận chuyển về từ Biện Đường.

Khoảng hai mươi bước trước mặt hắn, một đứa trẻ mặc y phục vải bố đã bị đánh đến da bong thịt tróc, ngay cả tiếng kêu cũng đã bắt đầu yếu dần. Một tiểu nữ nô tầm sáu bảy tuổi quỳ bên cạnh không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ, trán nữ hài tử đã rách da, máu tươi giàn giụa chảy xuống trên khuôn mặt đầy nước mắt của cô bé.

Mặt trời dần dần lên cao, hoàng thành nằm ở thượng nguồn sông Hồng Xuyên, khí hậu tuy lạnh giá nhưng ánh mặt trời vẫn rất mãnh liệt. Gia Cát Nguyệt ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày nheo mắt, thị nữ hai bên thấy thế liền khẩn trương giơ quạt che trên đầu hắn. Gia Cát Nguyệt phiền muộn đẩy ra, ngồi thẳng người lên dựa vào lưng ghế rồi phất phất tay với hạ nhân ở hai bên.

Hai đại hán vạm vỡ lập tức cung kính tiến lên, một trước một sau nâng chiếc ghế dựa Gia Cát Nguyệt đang ngồi lên khiêng vào trong phòng.

Nữ hài tử đang quỳ gối dập đầu thấy thế thì nhất thời kinh hãi, thất kinh kêu lên một tiếng, lập tức bò đến kéo góc áo Gia Cát Nguyệt, vừa khóc vừa nói: “Tứ thiếu gia, van cầu người thả Lâm Tích, tiếp tục đánh nữa thì huynh ấy sẽ chết mất!”

Gia Cát Nguyệt nhăn trán, hạ mắt nhìn xuống bàn tay nhỏ bé còn dính máu đen kia. Nữ hài tử lập tức cảm thấy một cỗ rét lạnh xông lên tận ót, trên mũi giày trắng muốt của Gia Cát Nguyệt là năm dấu tay máu đen, thoạt nhìn vô cùng chói mắt.

Cô bé kinh hãi, cứng lưỡi há hốc mồm, thật lâu sau mới giật mình ra sức dùng tay áo lau giày của Gia Cát Nguyệt, khóc ròng nói: “Thật xin lỗi Tứ thiếu gia, Tiểu Thất lập tức lau sạch sẽ cho người.”

*Bốp* một tiếng, Gia Cát Nguyệt đã một cước đá Tiểu Thất ngã lăn ra trên mặt đất, thị nữ hai bên liền tiến lên quỳ xuống giúp hắn cởi chiếc giày bị bẩn ra. Gia Cát Nguyệt chán ghét liếc nhìn cô bé một cái, âm trầm thản nhiên nói: “Chặt tay nó cho ta!”

Nữ hài tử nhất thời quên cả khóc, trợn mắt há hốc mồm ngồi bệch dưới đất, gã thị vệ hung hăng nhanh chóng chạy đến, trong nháy mắt rút trường đao bên hông ra khỏi vỏ chém xuống một nhát, bàn tay nhỏ bé liền rơi rụng ra trên đất, một tiếng kêu thảm thiết thấu tận trời xanh vang lên ngay sau đó.

Sở Kiều đứng yên như một pho tượng đá ở cửa, cước bộ vốn đang chạy như điên liền dừng phắt lại, nàng mở to mắt đưa tay bụm chặt miệng, không thể nhúc chích dù chỉ một chút.

“Tứ thiếu gia, tiểu tử này đã không còn thở.”

Gia Cát Nguyệt thản nhiên nhìn lướt qua thi thể nho nhỏ của Lâm Tích, vươn ngón tay thon dài xoa xoa thái dương, nhàn nhạt nói: “Ném vào hồ ở núi phía sau hậu viện cho cá ăn đi.”

“Dạ.”

Hai gã đại hán nâng ghế dựa lên, chậm rãi đi về phía trước. Đoàn người đi đến đâu, đám hạ nhân ở đó liền cuống quít quỳ xuống, cũng không dám ngẩng đầu lên.

“Chậm lại.”

Lúc đi ngang qua cửa mái hiên, Gia Cát Nguyệt đột nhiên nhẹ giọng ra lệnh dừng lại. Hắn khẽ quay đầu về phía Sở Kiều đứng trước cửa viện đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm, nhíu mày trầm giọng hỏi: “Ngươi là nô ɭệ của viện nào? Vì sao thấy ta mà không quỳ?

Sở Kiều hít một hơi thật sâu, cắn chặt môi cố gắng nuốt xuống nỗi kinh sợ trong lòng rồi quỳ bịch xuống trên mặt đất, hai mắt mở to nhìn chằm chằm viên gạch trước mặt, dùng âm thanh trẻ con thất kinh nói: “Nguyệt Nhi là tạp dịch ở hậu viện, xin Tứ thiếu gia tha thứ cho Nguyệt Nhi không có mắt. Nguyệt Nhi lần đầu nhìn thấy thiếu gia, còn tưởng rằng mình đã thấy thần tiên.”

Gia Cát Nguyệt khẽ cười một tiếng, nhìn thấy nàng bộ dạng tuyết ngọc đáng yêu, tuổi còn nhỏ nhưng miệng mồm lại lanh lợi thì cười nói: “Tiểu nha đầu lanh lợi, ngươi mấy tuổi rồi, tên là gì?”

“Hồi Tứ thiếu gia, Nguyệt Nhi năm nay bảy tuổi, họ Kinh.”

“Vậy đi.” Gia Cát Nguyệt nói: “Ngươi sau này đi theo ta, tên đổi thành… ừ, gọi là Tinh Nhi đi.”

Sở Kiều nhất thời dập đầu, lớn tiếng nói: “Tinh Nhi tạ ơn Tứ thiếu gia chọn.”

Gia Cát Nguyệt cười nhạt rồi không nói gì nữa, bọn hạ nhân nâng ghế lên tiếp tục đi, rẽ qua hành lang gấp khúc liền không thấy bóng dáng.

Náo nhiệt tàn cuộc, bất quá chỉ chết một nô ɭệ cấp thấp, hạ nhân trong phủ cũng không lấy làm lạ, tụ lại một chút nữa rồi rối rít tản ra. Đám hạ nhân nhấc thi thể bé nhỏ của đứa trẻ lên, dùng vải bố quấn lại rồi kéo lê trên đất đi về phía hồ nước ở hậu viện.

Đứa trẻ còn rất nhỏ, bị đánh đến máu thịt toàn thân, máu tươi thấm ra khỏi vải bố, kéo dài thành vệt nên mặt đất. Sở Kiều vẫn còn quỳ trên mặt đất, bóng lưng khẽ run rẩy, môi dưới bị răng cắn chặt, nắm tay nho nhỏ siết chặt lại, nàng mở to hai mắt đăm đăm nhìn cuộn vải bố chậm rãi bị kéo đi, nhìn theo vệt máu tươi chói mắt trên mặt đất, một giọt nước lớn đảo quanh hốc mắt, *bộp* một tiếng rơi xuống trên mu bàn tay nàng.

“Nguyệt Nhi đừng sợ, Ngũ ca tới rồi.”

“Tối nay chúng ta có đồ ăn ngon lắm, Tứ thiếu gia cho thêm món ăn, thịt kho tàu, cá chép hấp, sườn xào chua ngọt, vịt chần, rất nhiều món. Ta ăn đến muốn nôn, bây giờ cái gì cũng ăn không vô.”

“Có Ngũ ca bảo vệ muội, ta sẽ ở đây với muội, đừng sợ.”

Nỗi bi thương cùng cừu hận giống như thủy triều mãnh liệt đánh úp vào đại não, nhưng nàng biết mình không thể khóc, không thể ở nơi này lộ ra bất kỳ chút oán hận nào.

Sở Kiều lấy tay chùi mặt, nhanh chóng đứng dậy đi đến bên cạnh miệng giếng, Tiểu Thất bị chặt tay đã sớm hôn mê từ lâu, máu tươi không ngừng chảy ra giàn giụa từ chỗ cổ tay bị đứt, nhưng không một người để ý đến cô bé.

Sở Kiều nhanh chóng xé xiêm y trên người, linh hoạt điểm huyệt cầm máu cho Tiểu Thất, sau đó cõng cô bé lên lưng, cắn răng đi về phía hậu viện. Nàng vừa mới ra khỏi cửa, sau lưng liền vang lên một thanh âm rét lạnh, “Đứng lại! Ai cho ngươi khiêng nó đi?”

Sở Kiều ngẩng đầu lên, nhận ra chính là gã Chu Thuận đã bỏ mặc nàng tự sinh tự diệt trong ba ngày đó, nàng khẽ chau mày, bình tĩnh nói: “Tứ thiếu gia chưa nói muốn gϊếŧ nàng.”

“Chủ tử cũng không nói muốn thả nó!” Chu Thuận lạnh lùng nhìn Sở Kiều.

Chẳng biết vì sao, một màn ở tại đường lớn Cửu Uy ngày đó luôn xuất hiện trong giấc mộng của hắn, hình ảnh đứa trẻ sau khi bị đánh vẫn bình tĩnh hỏi thăm tên mình luôn khiến hắn bất an. Chính bản thân hắn cũng thấy buồn cười vì lại kiêng kỵ một tiểu nô ɭệ nhỏ tuổi có thân phận thấp như vậy. Nhưng đáy lòng hắn lại không ngừng vang lên tiếng nhắc nhở ‘Nếu không sớm diệt trừ, đứa trẻ này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đại họa của hắn.’

“Tự mình đoán bừa tâm tư chủ nhân, đúng là không biết sống chết. Người đâu, bắt hai tên tiểu nô ɭệ này lại cho ta!”

Hai gã gia đinh nhất thời tiến lên kéo tay Sở Kiều, nàng vội vàng né tránh. Trong lúc lôi kéo, miếng vải băng trên cánh tay Tiểu Thất lại bị xé toạt, máu vừa ngừng lại tiếp tục chảy ra xối xả.

“Các ngươi dám? Ta là người bên cạnh Tứ thiếu gia, các ngươi không muốn sống nữa?”

Chu Thuận cười lạnh một tiếng, nói: “Chưa thu được lông gà mà đã muốn làm tên lông vũ? Tứ thiếu gia đến sáng mai còn nhớ đến ngươi hay không còn chưa chắc mà ngươi đã dám dùng cái này để dọa ta? Nhanh lên, bắt hai con nhóc này lại dạy dỗ chúng một trận cho ta!”

Sở Kiều nhíu mày, thân hình đang cõng Tiểu Thất liền như một con báo linh hoạt đi ngược về, xoay đầu chuẩn bị chạy…

Ngay lúc đó, sau lưng Chu Thuận đột nhiên vang lên một thanh âm, thiếu niên cao thẳng như ngọc, người mặc mãng bào màu lục đang đứng đưa lưng về phía cửa, bốn gã tùy tùng theo bên cạnh, tùy tùng dẫn đầu chỉ khoảng mười một mười hai tuổi, đang bày vẻ mặt khó chịu nói: “Chu quản gia, không phải ngươi đi thông báo cho Hoài thiếu gia có thế tử nhà ta đến sao? Vì sao còn dây dưa ở chỗ này? Nhàn rỗi quá sao?”

Chu Thuận sửng sốt, vội vàng quay đầu khom lưng thấp đến tận đũng quần, nói: “Yến thế tử, là hạ nhân không chịu quản giáo, để Yến thế tử chê cười rồi.”

“Rốt cuộc là ngươi quản giao hạ nhân quan trọng hay là thế tử nhà ta quan trọng? Chu Thuận, ta thấy ngươi là váng đầu nên gan to ra rồi.”

Chu Thuận kinh hãi, ngay lập tức dập đầu nói: “Tiểu nhân không dám, tiểu nhân không dám, tiểu nhân biết sai.”

“Biết sai mà còn đứng đây?”

Chu Thuận nghe vậy liền đứng dậy, ngoáy mông chạy về phía thư phòng của Gia Cát Hoài, bọn hạ nhân còn lại nhanh chóng lui sang một bên, một người trong đám cẩn thận nói: “Mời Yến thế tử vào đại sảnh chờ.”

Thiếu niên mặc cẩm bào gật đầu, chậm rãi xoay người lại, đôi mắt đen như mực quét qua tiền viện, nhìn thấy Sở Kiều thì tựa hồ như nhớ ra cái gì đó, liền híp mắt mỉm cười đi về phía nàng.

Sở Kiều vẫn trầm tĩnh, cẩn thận lui về phía sau hai bước. Yến Tuân thấy nàng lui lại thì dừng bước, im lặng suy nghĩ hồi lâu, sau đó móc trong tay áo ra một bình sứ khắc hoa lan trắng tinh xảo đưa về phía nàng, khẽ hất cằm, ra hiệu bảo nàng nhận lấy.

Sở Kiều đánh giá trên dưới Yến Tuân một lượt, một màn trên bãi săn ngày đó lại thoảng qua trước mặt khiến nàng có chút hoảng hốt mà không dám tiến lên.

Yến Tuân sửng sốt, khóe miệng ngay lập tức khẽ cong lên lộ nụ cười nhạt, hắn cúi người khẽ khàng đặt bình sứ xuống trên mặt đất, sau đó mới xoay người mang tùy tùng đi vào đại sảnh.

“Ưm…”

Một tiếng rêи ɾỉ rất nhỏ vang lên sau lưng, Tiểu Thất mơ màng nhìn thấy khuôn mặt của Sở Kiều, cô bé nói giọng nhỏ như muỗi, vừa khóc vừa nói: “Nguyệt Nhi tỷ… Tiểu Thất… Tiểu Thất sắp chết phải không…?”

Sở Kiều ngồi xổm xuống cầm lấy bình sứ kia lên nắm chặt trong tay, đưa ánh mắt thâm trầm nhìn về phía chỗ ở của chủ nhân trong phủ, chậm rãi nhưng kiên định đáp: “Tiểu Thất, tỷ tỷ cam đoan muội sẽ không sao, muội sẽ không bao giờ xảy ra chuyện nữa.”