Lời nói của Tiết Tịnh Kỳ giống như có phép thuật, không ngờ lại dẫn Doãn Tiêu La vào nơi sâu thẳm trong trí nhớ, trong đầu nàng liên tục hiện lên gương mặt đầy máu kia, mỗi khi đêm khuya tỉnh mộng đều sẽ đến lấy mạng.
“Đừng nói nữa! Vương gia là của một mình ta, các ngươi xuất hiện ở bên cạnh hắn, đều là sai, chỉ có gϊếŧ chết các ngươi, gϊếŧ chết hết!” Doãn Tiêu La nắm dao, bước đến gần Tiết Tịnh Kỳ.
Nhìn lưỡi dao sắc bén của cô, Tiết Tịnh Kỳ nhịn không được muốn lui ra sau, nhưng cô không thể làm thế, nếu mất đi cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.
“Ngươi đã từng gϊếŧ người, Vương gia sẽ còn thích ngươi sao? Nếu Vương gia biết được chuyện này, chắc chắn sẽ bắt ngươi đưa đến quan phủ, để ngươi đền mạng cho người ngươi đã gϊếŧ!” Tiết Tịnh Kỳ đè chặt l*иg ngực, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cây dao găm trong tay Doãn Tiêu La.
“Ha ha, nếu Vương gia biết thì còn có thể để ta ở lại trong Vương Phủ sao? Nếu tra ra được thì trong một năm này Minh Vương có thể không đến tìm ta báo thù sao? Những chuyện lúc trước không xảy ra thì bây giờ cũng sẽ không xảy ra.”
Doãn Tiêu La ngửa mặt lên trời cười dài, đột nhiên cúi đầu xuống, giọng nói lạnh lẽo đến có chút quỷ dị: “Cho dù bây giờ ta gϊếŧ ngươi thì cũng sẽ không có ai biết, người định trông chờ Vương gia sẽ báo thù cho người sao?”
Minh Vương? Lúc nãy nàng mới nhắc đến Minh Vương sao?
Tiết Tịnh Kỳ từ từ cong môi cười, giả vờ hoảng sợ nói: “Minh Vương? Ngươi nói đến Minh Vương Phi đột nhiên chết vào năm trước sao? Ngươi gϊếŧ chết Minh Vương Phi? Tiết Tịnh Kỳ?”
Nhắc đến tên Tiết Tịnh Kỳ, đồng tử Doãn Tiêu La đột nhiên phóng đại, lại từ từ thả lỏng lại, trừng mắt nhìn chằm chằm cô.
“Không! Sai! Chính là Tiết Tịnh Kỳ, ngươi cũng đáng chết giống hệt nàng ta! Gϊếŧ nàng ta là chuyện sung sướиɠ nhất mà ta từng làm trong bao năm qua. Bây giờ gϊếŧ ngươi cũng sẽ là chuyện sung sướиɠ nhất mà ta từng làm, ngoan ngoãn chịu chết đi.” Giọng điệu Doãn Tiêu La đột nhiên trở nên hung ác, cây dao đột nhiên đâm lên người Tiết Tịnh Kỳ.
Thấy nàng ta cầm dao đâm thẳng về phía cô, chỉ thiếu chút nữa đã đâm vào ngực của chính mình, Tiết Tịnh Kỳ vội vàng tránh đi, ngã ngồi lên ghế.
Chén trà ấm trà đều rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ choang chói tai.
Ngoài cửa, Ôn Vương tung chân đá bước vào.
Bên trong đang cực kỳ rối loạn, trang sức trên tóc Doãn Tiêu La hỗn độn, hai mắt đỏ bừng, giống như đang thiêu đốt hận ý dữ dội nhắm về phía Tiết Tịnh Kỳ.
Đặc biệt là cây dao găm trong tay nàng cực kỳ chói mắt, mắt Ôn Vương lạnh lùng, cơn lửa giận đang cố kềm nén trong lòng ngực lập tức bùng nổ.
Túm lấy cơ thể Doãn Tiêu La, kéo nàng quăng sang một bên, dùng sức rất mạnh.
Một tiếng “Ầm” thật lớn, Doãn Tiêu La không biết vì sao nàng lại ngã xuống, cây dao găm đang cầm trong tay cũng rớt xuống đất.
Xương cốt cả cơ thể đều đau nhức, lại nhìn thấy bóng người Ôn Vương.
Ôn Vương hít thở sâu, từ trên cao nhìn xuống nàng, dẫm chân lên cánh tay nàng, giọng nói lạnh lùng giống như không phải là hắn.
“Những gì ngươi nói lúc nãy là thật sao? Ngươi gϊếŧ, Tiết Tịnh Kỳ?”
Doãn Tiêu La nằm dưới đất hoảng sợ run lập cập, trợn tròn hai mắt, nhìn chằm chằm vào Ôn Vương.
Nàng lắc đầu điên cuồng: “Không, không phải, không phải...”
“Gϊếŧ nàng là chuyện sung sướиɠ nhất mà ngươi từng làm trong cuộc đời này đúng không?” Chân đang dẫm lên cánh tay của Doãn Tiêu La lại càng dùng sức hơn.
Tiết Tịnh Kỳ đứng bên cạnh có ánh mắt vô cùng lạnh nhạt, cơ thể nằm nghiêng trên đất, không biết Ôn Vương sẽ làm gì với nàng.
Doãn Tiêu La chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Ôn Vương, hai mắt đỏ ngầu, mặt đầy tức giận, cơ thể run rẩy, giống như chỉ cần duỗi tay ra là có thể bóp chết nàng ngay lập tức.
“Không, không phải...” Doãn Tiêu La lập tức tỉnh táo lại, lắc đầu điên cuồng.
Cánh tay còn lại đẩy mắt cá chân của hắn ra, định làm hắn dời chân sang chỗ khác, nhưng hắn đã dùng sức của cả cơ thể, nàng có làm thế nào cũng không thể nhúc nhích được.
Bất đắc dĩ lắc đầu, đột nhiên lướt mắt sang nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ, cô đang ngồi ở bên cạnh, liếc mắt bễ nghễ nhìn nàng, ánh mắt lạnh như băng.
Thì ra là cô, tất cả đều là do cô giở trò... Những lời nói khi nãy đều là do cô dụ nàng nói ra.
“Cái đồ nữ nhân ác độc nhà ngươi, ngươi không xứng làm ngươi! Lúc trước người gϊếŧ nàng như thế nào, bây giờ ta muốn đòi lại hết tất cả.” Ôn Vương tàn bạo lạnh lùng nhặt cây dao găm nàng làm rơi dưới đất lên, ánh đao lóe sáng.
“A!” Tiếng kêu sợ hãi xông thẳng lên trời cao, đánh vỡ buổi tối yên ắng này.
Máu liên tục chảy xuống từ trên mặt Doãn Tiêu La, Tiết Tịnh Kỳ trơ mắt nhìn Ôn Vương rạch lên mặt nàng hai đường, một dấu X thật to rơi xuống trên mặt nàng, trở thành dấu vết không thể nào xóa nhòa.
Rốt cuộc là phải hận, phải giận đến cỡ nào mới có thể ra tay tàn nhẫn không chút lưu tình như thế? Phá hủy đi thứ nữ nhân trân quý nhất.
Đối với một nữ nhân mà nói, mất đi gương mặt xinh đẹp giống như là bị phán tử hình, từ đây về sau không dám trang điểm xinh đẹp chải chuốc ra ngoài nữa.
Thứ để lại cho nàng chỉ còn lại tổn thương nặng nề và hèn mọn vô tận.
Nhưng Tiết Tịnh Kỳ nhìn hai tay của cô, nếu có thể, cô vẫn có năng lực để chữa trị cho nàng trở lại như xua.
Nhưng cô sẽ không làm thế, cũng không muốn làm thế.
“Ta sẽ không gϊếŧ ngươi, như vậy thì quá có lợi cho ngươi rồi, ta muốn ngươi ở lại trên cõi đời này, vác gương mặt xấu xí kia để nhận lấy tất cả cười nhạo và sỉ nhục của người đời, để ngươi suốt đời cũng không thể đi ra ánh sáng.” Ôn Vương quăng dao găm, tiếng va chạm trong trẻo vang lên từ đằng xa.
Doãn Tiêu La ôm mặt, khóc rống thất thanh, mơ hồ ậm ừ mà gào thét: “Gϊếŧ ta! Gϊếŧ ta! Ngươi gϊếŧ ta đi! Ta thà là chết dưới đao của ngươi...”
Nàng thà để Ôn Vương gϊếŧ chết nàng cũng không muốn nghe thấy hắn nói những lời nói tra tấn như thế, nàng không sợ chết, nàng chỉ sợ không được nhìn thấy Ôn Vương.
Mà gương mặt này suốt đời cũng không thể gặp người khác, cho dù đi trên đường, cũng sẽ không có ai nhận ra nàng, nhận ra nàng chính là Ôn Vương Phi từng vinh quang một thời.
“Ta sẽ viết hưu thư, từ nay về sao, ngươi không còn là Ôn Vương Phi, ngày mai lập tức dọn ra khỏi phủ Ôn Vương, ta không bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa.” Ôn Vương khoanh tay đứng đó, giọng nói lạnh lẽo như tuyết.
Khi hắn đứng ở bên ngoài nghe được những lời Doãn Tiêu La nói, trong lòng cũng đã có câu trả lời.
Mà hắn cũng chỉ làm chuyện mà hắn muốn làm nhất trong ngần ấy năm.
Báo thù cho Tiết Tịnh Kỳ.
Hôm nay, cuối cùng hắn cũng đã đạt được mục tiêu trước Thích Mặc Thanh, cuối cùng cũng coi như có một câu trả lời thỏa đáng cho Tiết Tịnh Kỳ.
Đây cũng là chuyện cuối cùng hắn có thể làm cho cô.
“Đùng”, Ôn Vương mở mạnh cửa đi ra ngoài, cửa lớn lung lay trong gió tuyết, gió lạnh liên tục ập vào, xen lẫn với bông tuyết lạnh băng rơi lên mặt Doãn Tiêu La.
Chuyện mà nàng cho rằng có thể giấu cả đời lại bị vạch trần vào ngày hôm nay, câu trả lời lại cho chính nàng nói ra.
Là do nàng quá ngốc quá ngây thơ, không ngờ lại dễ dàng tin tưởng lời Hòa Sắt nói, bước từng bước vào âm mưu được dựng lên riêng cho nàng.
Nàng đỡ ghế dựa ở bên cạnh đứng lên, mặt như màu đất, đi đến trước mặt Tiết Tịnh Kỳ, giọng nói trầm thấp nghẹn ngào: “Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi đến phủ Ôn Vương là có mục đích gì?”
Tiết Tịnh Kỳ lấy ra một cái khăn tay từ trong ống tay áo, mang theo mùi hương thoang thoảng, lau đi vết máu trên mặt Doãn Tiêu La.
Sau đó kề sát vào bên tai nàng, khẽ nói: “Ngươi biết ta là ai, ta đến đây để lấy mạng.”
Khăn tay rơi xuống đất, dính đầy máu đỏ tươi, lộ ra mùi tanh nồng.
Phòng dần tối xuống, bóng đêm lạnh lẽo, nặng nề, giống như một cục đá lớn đè trên ngực Doãn Tiêu La, nàng thở không nổi, sắp không thở được nữa.
Cơn đau trên mặt còn không bằng một phần vạn cơn đau trong lòng.
“Đùng”, chân mềm nhũn, ngã bệt xuống đất.
Hàn Nguyệt đi sát theo phía sau Tiết Tịnh Kỳ, lúc nãy sau khi nhận được ám hiệu của cô, nàng lập tức vội vàng chạy đến thư phòng mời Ôn Vương đến.
Nàng chỉ nói vài chữ Doãn Tiêu La đến Lục Nguyên Cư, còn chưa kịp nói rõ ràng mọi chuyện, Ôn Vương đã ném xuống công việc trong tay, vội vàng chạy đến Lục Nguyên Cư.
Nàng tính toán thời gian, vừa lúc khi Ôn Vương đến cửa trùng hợp nghe được ở bên trong truyền ra tiếng Doãn Tiêu La nói nàng ta từng gϊếŧ người, Ôn Vương lập tức dừng chân, không bước vào.
Khi hai người ở trong nói đến trọng điểm, nàng rõ ràng nhìn thấy được Ôn Vương lại đang run rẩy, không còn phong độ như ngày thường nữa.
Không biết là đang giận dữ hay là đang kinh ngạc sợ hãi.
“Công chúa, Ôn Vương cũng hơi ác độc quá rồi.” Hàn Nguyệt vặn ngón tay, trong lòng thấp thỏm lo âu: “Nếu Ôn Vương biết được thân phận của người, có khi nào...”
Ôn Vương ghét nhất bị lừa gạt, đặc biệt là người thân thiết với hắn.
Chuyện đã qua được hơn một năm, sau khi hắn biết được sự thật còn tức giận đến thế, phá hủy gương mặt Doãn Tiêu La, có thể thấy được hắn thù dai.
Dù sao Doãn Tiêu La cũng là nữ nhân đi theo hắn được một năm, không có tình yêu cũng có tình thân, nói ra tay là lập tức ra tay, thật sự không màng đến tình cảm.
Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ cũng lạnh căm, không biết miêu tả tâm trạng của cô vào lúc này như thế nào.
“Mọi chuyện vẫn đang diễn ra như những gì chúng ta dự đoán, nhất định không được lùi bước. Cho dù bây giờ hắn không biết, sau này cũng có ngày sẽ biết.” Có gì mà phải lo?
“Doãn Tiêu La bị hưu, nàng nhất định sẽ quay về nhà họ Doãn, đến lúc đó có khi nào người nhà họ Doãn sẽ cho rằng là do người xúi giục không?” Hàn Nguyệt nghĩ hết mọi khả năng có thể xảy ra.
Tiết Tịnh Kỳ gõ đầu nàng: “Đừng nghĩ nhiều, bây giờ chuyện chúng ta phải làm chính là sắp xếp bước tiếp theo.”
Hai người đồng loạt đi vào phòng, Tiết Tịnh Kỳ đóng chặt cửa sổ, trong phòng gió thổi không lọt, yên lặng đến quỷ dị.
“Thừa dịp trời tối, ngươi đi báo chuyện này cho Thích Mặc Thanh biết, để chàng chặn tin tức nhà họ Doãn lại, đừng để Doãn Tiêu La tiếp cận nhà họ Doãn.” Tiết Tịnh Kỳ khẽ nói nhỏ bên tai Hàn Nguyệt.
Trong phủ Minh Vương vô cùng yên ắng, ánh nến trong phòng sách nhạt nhoà, trừ thời gian dùng để luyện võ và ăn cơm ra Thích Mặc Thanh rất hiếm khi không đến thư phòng.
“Cắn chặt, có lẽ sẽ rất đau.” Một giọng nam trầm thấp truyền ra từ trong phòng.
Lãnh Tước xoắn chặt khăn lông, nhét vào miệng Thích Mặc Thanh.
Tay đang cầm các loại thuốc bột dùng để chữa trị các vết thương bị đao chém, vô cùng quý giá, lúc này lại không hề đau lòng mà đổ lên lưng của Thích Mặc Thanh, một mảng vết thương da tróc thịt bong to bằng bàn tay, nếu không đổ thuốc bột lên để cầm máu, chỉ sợ máu sẽ tuôn ra như suốt.
Thích Mặc Thanh không kêu tiếng nào, nhưng trán lại đổ mồ hôi ròng ròng.
Lãnh Tước cố gắng đổ thuốc bột lên lưng chàng với tốc độ nhanh nhất, lại đắp thảo dược lên, cuối cùng dùng băng vải trắng quấn lên cho chàng.
“Cũng chỉ có người có cơ thể như người mới có thể chịu đựng được, người ngoài chắc chắn đều cho rằng người ốm đau nhiều bệnh.” Lãnh Tước nhanh nhẹn thắt gút.
Thích Mặc Thanh nhả khăn lông ra, thở hổn hển, thật sự có hơi đau.
“Quen rồi.” Chàng hờ hững thờ ơ nói.
“Ta nói này, rốt cuộc là ai mà có thể làm người bị thương vậy? Người âm thầm điều tra chuyện Luân Vương, sao lại không tìm vài người trong lâu? Sao Nhục Phàm Giả Sơn không ở bên cạnh người chứ?” Lãnh Tước nhíu mày hỏi.
Thích Mặc Thanh cử động tay, bực bội nói: “Các nàng quá gian xảo, hình như là biết ta đang điều tra bọn họ nên cố ý dụ ta vào rừng cây, sau khi vào rừng rồi mới biết là có người đang mai phục, lúc đó muốn rút lui cũng không kịp nữa. Bọn họ đã đoán được hành động của ta, chuẩn bị âm mưu từ trước.”
Lãnh Tước đang dọn hòm thuốc ngẩng ra, ngẩng đầu nhìn chàng: “Nói như vậy, những người được phái ra rất hiểu người.”
“Những người đó là tử sĩ, tử sĩ dùng nhiều tiền để thuê về.” Thích Mặc Thanh lạnh nhạt nói.
Điều tra vụ án trúng độc của Luân Vương, vậy mà lại có liên quan đến tử sĩ, xem ra có người muốn nhổ cỏ tận gốc, muốn gϊếŧ sạch những người muốn điều tra chuyện này.