Hai người đi lại vội vàng, đi ở trên nền đất có băng tuyết đọng lại, có chút khó đi.
Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ vẫn luôn nghĩ đến chuyện Thái tử đến lãnh cung, sợ là những ngày này có rất nhiều người đều bị che mắt, cho rằng Doãn hoàng hậu vẫn luôn an an phận chờ đợi ở trong lãnh cung.
“Vương phi, tuyết lớn khó đi, ngài đi chậm một chút.” Hàn Nguyệt ở sau lưng cô nhắc nhở, dùng sức đỡ tay cô.
Tiết Tịnh Kỳ thẳng người lên, lúc này mới đi đến trung điện, cách ngự hoa viên còn rất xa, chỉ sợ cô không kịp rồi.
Liền quay người phân phó với Hàn Nguyệt bên cạnh: “Hàn Nguyệt, ngươi đi đến tẩm cung của Địch quý phi trước, nếu như Thái tử hoặc bất cứ người nào bên cạnh hắn muốn đi vào, đều phải ngăn cản, không quan tâm là dùng bất kì lý do gì.”
Sắc mặt của cô hết sức nghiêm túc, Hàn Nguyệt cũng không dám hỏi nhiều, lập tức sử dụng khinh công vọt lên trên nóc nhà, phía trên tường viện cao cao chỉ để lại một vòng thân ảnh xanh biếc, đảo mắt đã biến mất không thấy.
Tiết Tịnh Kỳ nắm chặt mép váy của mình, cũng vội vàng chạy tới tẩm cung của Địch quý phi cung, chỉ hi vọng Hàn Nguyệt có thể đuổi tới đó kịp lúc.
Khoảng cách giữa trung điện đến ngự hoa viên cũng không xa, bất quá bây giờ tuyết lớn đầy trời, khó tránh khỏi có chút cản trở đường đi, Tiết Tịnh Kỳ đạp lên hành lang cửu chuyển chuẩn bị đi tắt, thế nhưng phía trước lại đột nhiên có một thân ảnh chắn ngang đường đi của cô.
“Lục đệ muội vội vã như vậy là muốn đi đâu?” Thanh âm của Thái tử bỗng nhiên vang lên ở bên tai Tiết Tịnh Kỳ.
Tiết Tịnh Kỳ mãnh liệt ngẩng đầu lên một cái, chỉ thấy Thái tử cười như không cười nhìn cô, xiêm y màu vàng khiến hắn lộ là sự khí khái của hoàng gia hơn, đôi mắt sâu không thấy đáy lúc này lại lộ ra chút doạ người.
Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn cũng thay đổi thành người như vậy, trong mắt có ánh sáng mà cô không thể hiểu.
“Hoà Sắt thỉnh an với Thái tử, muội đang muốn đi đến tẩm cung của mẫu phi để thăm, ai ngờ lại gặp Thái tử nơi này.” Tiết Tịnh Kỳ Tiếu có mấy phần miễn cưỡng, không biết rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Ánh mắt của Thái tử dò xét bốn phía một chút, hơi híp mắt cười nói: “Theo ta được biết, cửa tiến cung cũng không phải là ở bên trung điện, hay là Lục đệ muội đi nhầm phương hướng? Sao bên người cũng không có một người thị nữ hầu hạ?”
Nghe hắn cố ý tra hỏi, Tiết Tịnh Kỳ thậm chí đã suy đoán là có phải hắn đã biết điều gì đó không, nếu không sao lại đi từ lãnh cung đến đây nhanh như vậy?
Nhưng cô cũng không bối rối, loại chuyện này đối với cô mà nói cũng không quá kì lạ, tự nhiên đáp trả,
“Thái tử cũng thật có nhã hứng, lại đi dạo đến nơi này, nếu không phải dáng vẻ Thái tử rất nhẹ nhàng, ta còn tưởng rằng có phải là Hoàng hậu nương nương đã ra khỏi lãnh cung rồi hay không.” Tiết Tịnh Kỳ cố ý nói.
Cũng là muốn dùng chuyện của Doãn hoàng hậu để thăm dò hắn một chút, nhìn xem đến cùng hắn sẽ có phản ứng gì.
Dường như Thái tử đã chuẩn bị xong tất cả, căn bản không có bất kỳ biến hóa nào, chỉ chắp tay khoan thai thở dài một hơi: “Chuyện của mẫu hậu đương nhiên là có người hãm hại ở sau lưng, tất nhiên ta sẽ không tin mẫu hậu sẽ làm ra loại chuyện không thể chấp nhận được như vậy, xem như mẫu hậu ra khỏi lãnh cung, cũng không có việc gì kỳ quái.”
Nói như vậy, sự tình đã rất sáng tỏ, Tiết Tịnh Kỳ hít sâu một hơi, trong lòng thoáng cảm thấy bất an, trên thân vị Thái tử này nhất định có điều gì đó mờ ám.
Dễ như trở bàn tay dẫn dắt mọi chuyện đến trên người Doãn hoàng hậu, tiếp đó cũng liền có thể thuận lý thành chương, làm từng bước để Doãn hoàng hậu ra khỏi lãnh cung, đến cả chuyện vì sao cô ở trung điện cũng không cần hỏi nhiều.
Mi tâm của Tiết Tịnh Kỳ nhảy lên thình thịch, cảm thấy rất bất an, liền vội vàng khom người cáo lui: “Thái tử, ta còn phải đi đến tẩm cung của mẫu phi, cáo lui trước.”
Ai ngờ, vừa quay người, Thái tử lại gọi cô lại: “Đã gặp nhau rồi, vậy ta cũng đi theo muội đến chỗ Địch nương nương đi, đoạn đường này đi tới, cũng không nhìn thấy người ở trong tẩm cung của Địch nương nương, không hỏi được chuyện bệnh tình của bà ấy như thế nào rồi.”
Thái tử có chút tận lực truyền vào trong tai của Tiết Tịnh Kỳ, luôn để cho người ta cảm thấy có chút không nhìn thấu được.
Hai người một đường đi vào ngự hoa viên, dự cảm trong lòng Tiết Tịnh Kỳ càng ngày càng không tốt, bước chân cũng đi càng nhanh hơn, Thái tử ở sau lưng cũng nhanh chân theo sát cước bộ của cô, cùng đi đến cửa tẩm cung của Địch quý phi.
“Sao Lục đệ muội lại đi nhanh như vậy, đến cả ta đều có chút không đuổi kịp.” Hai mắt của Thái tử híp lại nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ.
Tiết Tịnh Kỳ không có thời gian để ý tới hắn, chỉ là từ tốn nói một câu là cô lo lắng bệnh tình của mẫu phi.
Xa xa đã nhìn thấy Hàn Nguyệt chờ ở cửa tẩm cung Địch quý phi, đại môn đóng chặt, ngoài cửa có rất nhiều cung nữ thái giám bên người hoàng thượng, đến cả An công công cũng chờ đợi ở ngoài cửa.
Một đường đến nay tâm của Tiết Tịnh Kỳ vẫn luôn treo cao, lúc này rốt cục bình phục lại, đến cùng cũng không kịp rồi.
Một khắc khi Thái tử xuất hiện ở trước mắt cô, đã không còn kịp rồi.
“Công chúa, ngài đã tới.” Hàn Nguyệt lập tức đi tới trước mặt của cô, thấp giọng nói ở bên tai của cô: “Khi nô tỳ đến, Doãn hoàng hậu đã ở bên trong, chẳng biết tại sao, cũng không lâu lắm, Hoàng Thượng cũng tới.”
Tiết Tịnh Kỳ vỗ vỗ cánh tay của nàng ta, ra hiệu mình đã biết.
Hơi ghé mắt nhìn về phía Thái tử ở sau lưng cô, thật sự đã diễn một trò hay, vậy mà liên hợp với Doãn hoàng hậu đùa bỡn cô.
Chuyện này xem ra thắng bại đã định, nếu muốn lật lại một ván, cũng khó.
Gia Thành Đế tuy nói bạc tình bạc nghĩa, trời sinh tính đa nghi, nhưng đối với chuyện chính sự lại hành xử nhanh như chớp, thưởng phạt phân minh, giờ phút này nếu như Doãn hoàng hậu chữa khỏi bệnh của Địch quý phi, Thái tử lại châm ngòi thổi gió hai câu ở bên tai của ông ta, kết cục đã thấy rõ ràng.
“Phụ hoàng cũng ở bên trong, chẳng lẽ cũng đến xem Địch nương nương?” Thái tử nghi hoặc lẩm bẩm một tiếng, liền đẩy cửa đại môn đi vào.
Tiết Tịnh Kỳ hít sâu một hơi, đi theo phía sau hắn, chậm rãi đi vào.
Trong phòng rất ấm áp, vị trí chính giữa bày mấy lò lửa lớn, lửa than bên trong đang cháy mạnh, một cỗ nhiệt khí phiêu tán từ bên trong ra.
Bên cạnh có mấy cung nữ đứng ở hai bên, hiển nhiên trong đó có một người rất lạ mặt, cách ăn mặc quần áo nhìn cũng không giống cung nữ phổ thông.
Tiết Tịnh Kỳ nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy Doãn hoàng hậu đang đợi ở bên giường, dáng người bà ta gầy yếu, mặc trang sức thanh lịch, một bộ quần áo vải phổ thông, nơi nào còn có dáng vẻ ung dung quý phái năm đó.
Bất quá dù cho cách ăn mặc rất mộc mạc, cũng là vì âm mưu của mình đã đạt được.
Chỉ cần để Gia Thành Đến nhìn thấy trang phục của bà ta, liền biết những ngày bà ta ở trong lãnh cung sống như thế nào, cũng biết bà ta đã thành tâm ăn năn, đương nhiên sẽ không quá mức so đo với chuyện lúc trước, nói không chừng sẽ còn đau lòng cho bà ta.
Hai người đi qua thi lễ, Gia Thành Đế mới biết bọn hắn vào cửa, nhìn thấy Thái tử, ánh mắt liền dừng lại ở trên người hắn.
Chỉ là Gia Thành Đế còn chưa nói gì, Thái tử cũng đã mở miệng trước: “Phụ hoàng, nhi thần nghe nói thân thể Địch nương nương bị bệnh, sáng nay cố ý chạy đến nhìn, ai ngờ lại gặp Lục đệ muội trong ngự hoa viên, liền đi cùng đến đây.”
Gia Thành Đế gật gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ, tựa hồ đang hỏi cô có phải là thật hay không.
Rõ ràng hai người gặp mặt ở trung điện, vì sao Thái tử lại nói ở ngự hoa viên?
Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ lập tức liền minh bạch, trung điện cũng không phải là đường đi vào khi tiến cung, hơn nữa lại cách lãnh cung của Doãn hoàng hậu quá gần, nếu như nói là trung điện, nhất định sẽ khiến Gia Thành Đế sinh nghi.
“Vâng, vừa hay gặp Thái tử ở trong ngự hoa viên, liền cùng nhau đến đây.” Tiết Tịnh Kỳ thấp giọng nói.
Gia Thành Đế lúc này mới gật gật đầu: “Thái tử có lòng.”
Ánh mắt của Thái tử bỗng nhiên nhiệt tình lên, nhìn về phía người ở bên cạnh Địch quý phi đưa lưng về phía hắn, bỗng nhiên hỏi: “Phụ hoàng, người kia là đại phu dân gian mời đến ở ngoài cung sao? Vì sao nhi thần nhìn bóng lưng cảm thấy quen mắt đến vậy?”
Một tay diễn trò hay, Tiết Tịnh Kỳ hơi cười lạnh, vậy mà lúc trước cô lại không biết, Thái tử lại có thiên phú diễn kịch cao siêu như vậy.
Gia Thành Đế phảng phất như khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía phương hướng Doãn hoàng hậu, bà ta mặc trang phục nhẹ nhàng, bên ngoài khoác áo màu vàng nhạt có chút cũ nát, trên búi tóc không có cắm bất kì vật trang sức gì, từ bóng lưng nhìn ra, ai có thể biết bà ta chính là hoàng hậu chỉ dưới một người đâu?
Doãn hoàng hậu nghiêm túc bắt mạch cho Địch quý phi, con mắt lỗ tai phảng phất như không nghe thấy bất kì âm thanh gì, trong lòng trong mắt chỉ có bệnh tình của Địch quý phi.
“Ngươi, cảm thấy quen mắt, cũng đúng.” Gia Thành Đế đang muốn nói tiếp, Doãn hoàng hậu bên kia đã khom người quỳ xuống đất.
“Hoàng Thượng, Địch muội muội bị bệnh chính là do hàn độc phát tác, vốn dĩ cũng không có việc gì, chỉ là trong cơ thể của nàng ấy còn có một loại độc ăn mòn, đây cũng là nguyên nhân vì sao Địch muội muội không tỉnh được.” Giọng nói của Doãn hoàng hậu vừa phát ra, Thái tử đột nhiên tiến lên.
Bộ pháp vội vã lập tức đến trước mặt Doãn hoàng hậu, sự kích động lộ rõ ở trên mặt.
“Mẫu hậu... Mẫu hậu... Không phải ngài ở lãnh cung sao? Sao lại ra ngoài? Có phải, có phải phụ hoàng để người ra?” Tiếng nói của Thái tử có chút nghẹn ngào.
Trong mắt Doãn hoàng hậu cũng nước mắt lập loè, trong nháy mắt bà ta quay đầu đó, Tiết Tịnh Kỳ mới nhìn rõ dung mạo của bà ta, dường như không hề to son điểm phấn, có vẻ hơi già nua tiều tụy, thân thể cũng gầy gò đi không ít.
“Hoàng nhi!” Doãn hoàng hậu đưa tay ôm Thái tử, khóc không thành tiếng.
Mẹ con hai người ôm chặt lấy nhau, hoàn toàn không để ý Gia Thành Đế còn đang ở bên cạnh, mẫu tử tình thâm khiến cho người ta cảm thấy hết sức rung động.
Sắc mặt Tiết Tịnh Kỳ bình tĩnh lui sang một bên, lãnh đạm nhìn xem tiết mục của hai người, trong lòng lại là gió nổi mây phun, khó mà bình tĩnh.
Cuối cùng cô cũng không kịp ngăn cản âm mưu đã tiên tri, vẫn là chậm một bước.
Gia Thành Đế nhìn xem hai người thân mật, có loại xấu hổ do không được để ý, đột nhiên ho nhẹ một tiếng: “Hoàng hậu, nàng nói bệnh của Địch quý phi đến cùng nên chữa làm sao?”
Hai người đang ôm chặt nhau lúc này mới lưu luyến không rời tách ra, Doãn hoàng hậu lau nước mắt ở trên mặt, hít sâu một hơi.
“Thưa hoàng thượng, Địch muội muội trúng độc là độc tính của hai loại hàn độc và Kỳ Lân hỏa độc, hàn độc tính hàn, Kỳ Lân hỏa độc tính nóng, gặp nhau ở trong cơ thể của Địch muội muội, cho nên mới sẽ khiến muội ấy mãi không tỉnh lại. Nơi này của Thần thϊếp có giải dược, chỉ cần cho Địch muội muội dùng, thì sẽ tốt hơn.”
Doãn hoàng hậu xoa xoa nước mắt trên mặt, thanh âm còn có chút nghẹn ngào.
Hoá ra là Kỳ Lân hỏa độc, hai mắt Tiết Tịnh Kỳ nhắm lại, nhưng sao Doãn hoàng hậu lại biết đến?
Hẳn là, bà ta cũng am hiểm y thuật?
Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng, nếu như Doãn hoàng hậu hiểu được y thuật, bệnh của Thái tử cũng không có khả năng lâu như vậy cũng không tốt hơn.
Hơn nữa Kỳ Lân hỏa độc đến cả cô cũng không biết, sao Doãn hoàng hậu lại biết được?
Gia Thành Đế cũng không phải kẻ ngu, chung sống với Doãn hoàng hậu lâu như vậy, làm sao lại không biết bà ta không am hiểu y thuật, như vậy vì sao bà ta lại có thể giải được độc này?
“Hoàng hậu, trẫm nhớ kỹ nàng không am hiểu y thuật, tại sao lại biết rõ ràng như vậy? Hơn nữa còn có giải dược? Nàng nói rõ ràng một năm một mười cho trẫm.” Gia Thành Đế vén áo bào lên, ngồi xuống vị trí chủ điện.
Doãn hoàng hậu đã sớm nghĩ kỹ biện pháp ứng đối, căn bản không ngại Gia Thành Đế tra hỏi, chỉ chậm rãi quỳ xuống đất, sắc mặt có mấy phần đau lòng.
“Bẩm hoàng thượng, là do thân nhân bên người thần thϊếp cũng từng mắc loại bệnh này, khi đó thần thϊếp mới chỉ mấy tuổi, bởi vì không tìm được thấy thuốc, người thân cũng không trị được mà bỏ mình. Về sau, ngoại tổ phụ liền cầu được giải dược từ một cao nhân có y thuật cao minh ở trên giang hồ y, lưu lại một viên cho thần thϊếp mà thôi.” Doãn hoàng hậu thấp giọng nói.