Tiết Tịnh Kỳ cúi đầu xuống liếc nhìn, trong đôi mắt cô chứa đựng chút cay đắng không dễ nhận ra. Từ thời hiện đại đến đây chính là vận mệnh của cô, sau khi gặp được Thích Mặc Thanh cô cũng không nghĩ đến việc trở về thời hiện đại. Nếu một ngày nào đó thực sự có thể trở lại hiện đại, cô cũng không biết liệu mình sẽ rời đi hay không.
Có lẽ cô đã quen với mọi thứ ở đây, quen với những ngày tháng có Thích Mặc Thanh, sớm đã coi Thích Mặc Thanh trở thành người thân yêu của mình.
Thấy Tiết Tịnh Kỳ im lặng nhìn xuống đất không nói gì, cũng không biết cô đang nghĩ gì. Thích Mặc Thanh đột nhiên có cảm giác lo được lo mất, vươn tay ra nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của cô.
"Trả lời ta đi." Thích Mặc Thanh chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, ánh mắt hơi khẩn thiết.
Lúc này Tiết Tịnh Kỳ mới phản ứng lại, đối mặt với đôi mắt hẹp dài của Thích Mặc Thanh, cô nở nụ cười trấn an hắn: "Vương gia, bất kể ta đến từ đâu, tương lai sẽ ở đâu, ta cũng đều sẽ không rời bỏ huynh, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi."
Sau khi nghe Tiết Tịnh Kỳ nói vậy, trái tim của Thích Mặc Thanh cuối cùng cũng trở lại trong l*иg ngực, từ lâu hắn đã phát hiện ra sự thật rằng hắn đã không thể rời khỏi Tiết Tịnh Kỳ được nữa.
Bất kể hắn đoán đúng hay không, là thật hay là giả, hắn chỉ muốn Tiết Tịnh Kỳ trước mặt hắn bây giờ.
"Có câu này của nàng là ta đã cảm thấy đủ rồi." Thích Mặc Thanh mân mê ngón tay Tiết Tịnh Kỳ, thấp giọng thì thầm.
Kể từ khi Lãnh Tước lấy bản vẽ của Tiết Tịnh Kỳ, ngày đêm nghiên cứu thứ đồ mỏng mỏng dài dài này, dựa vào kinh nghiệm nghiên cứu y học lâu năm như thế cộng với những gì đã được thu thập từ lâu trong đầu mà cũng không có chút thông tin nào về món đồ này.
Mặc dù hắn không hiểu, nhưng hắn đã nhìn thấy sự lợi hại của Tiết Tịnh Kỳ. Các kỹ năng y thuật của nàng rất phong phú, vừa mới lạ lại vừa kỳ quái. Chắc chắn tác dụng của thứ đồ này rất lớn.
Hắn cầm bản vẽ đi ra ngoài thành tìm một thợ thủ công chuyên về nghề thủ công tinh xảo mà hắn đã quen biết trước đây.
Sau khi đi ra khỏi cổng thành rồi tiếp tục đi thẳng vài hàng trăm dặm về phía đông là đến một quán trà ở dưới chân núi. Quán trà được lợp mái tranh trông rất đơn giản, chỉ có hai chiếc bàn nhỏ và một tên tiểu nhị.
Lãnh Tước gọi một ấm trà, im lặng ngồi chờ đợi.
Người thợ thủ công này bình thường xuất quỷ nhập thần, là rồng thần thấy đầu mà không thấy đuôi, người bình thường rất khó có thể gặp được hắn. Lãnh Tước rất thân với hắn, cũng tìm hiểu rõ tính khí và thói quen của hắn. Mỗi ngày vào lúc mặt trời chưa đến lưng chừng núi đều sẽ đi ngang qua quán trà này, sau đó uống một ấm trà.
Không bao lâu sau, ánh sáng chói chang của mặt trời dần dần bị những ngọn núi xa xôi che kín, chỉ còn sót lại một nửa tia sáng màu đỏ tiếp tục chiếu sáng trên mặt đất.
Ở đằng xa có một người đàn ông tuổi chưa đến năm mươi cầm một chiếc rương nhỏ với bộ râu dài chầm chậm đi tới. Hắn đi đến quán trà ngồi xuống nhưng không hề nói gì, tiểu nhị của quán trà đã mang một ấm trà cho hắn."Tử Tường huynh đệ, gần đây vẫn khỏe chứ!" Trong lời nói Lãnh Tước mang theo chút ý cười, nói xong, hắn đã ngồi đối diện với Tử Tường.
Tử Tường hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Lãnh Tước, còn có một chút vui mừng bất ngờ, sau đó đang định cung kính hành lễ với hắn thì còn chưa kịp cúi người đã được hắn ta đỡ lên.
"Không biết Lâu chủ có chuyện gì mà lại đợi ta ở đây?" Tử Tường ngồi xuống hỏi.
Người biết hành tung của hắn không nhiều. Mấy ngày gần đây hắn mới từ Tây Vực tìm kiếm nguyên liệu gỗ trở về, người trên giang hồ muốn tìm hắn chế tạo công cụ rất nhiều, cũng còn chưa biết hắn đã trở về rồi. Chỉ có người quen thân với hắn như Lãnh Tước mới có thể biết được hành tung của hắn, bây giờ lại còn đặc biệt ở đây đợi hắn nhất định là do có chuyện cần làm.
Lãnh Tước lấy bản vẽ từ tay áo của mình ra, đặt trước mặt Tử Tường rồi nghiêm túc nói: "Nếu không phải là ta biết được tài năng của ngươi, ta cũng sẽ không đến tìm ngươi. Ngươi hãy xem xét mấy thứ đồ này, liệu có thể giúp ta rèn chúng không? Ta cần dùng gấp."
Hắn hiếm khi trịnh trọng như vậy, Tử Tường cũng không dám nói gì thêm, cầm lấy bức vẽ nghiên cứu ngay lập tức.
Càng nhìn lâu, lông mày hắn càng nhíu chặt lại, không tự chủ được lắc đầu rồi lại gật đầu, nhưng lại gật gù khen ngợi sự kỳ diệu của nó. Sau khi xem một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu lên với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
"Tử Tường ta chế tạo công cụ đã mấy chục năm rồi mà từ trước đến nay vẫn chưa bao giờ nhìn thấy thứ đồ như vậy. Phía trên nhọn phía dưới tròn, không rõ hình dạng, tuyệt đối không phải vũ khí cũng không phải là công cụ, cũng không biết công dụng của nó là gì?" Tử Tường tự mình lẩm bẩm.
"Ngươi không cần quan tâm chuyện đây là thứ đồ gì, ngươi chỉ cần giúp ta rèn ra nó một cách chính xác là được. Ta sẽ trả công cho ngươi gấp đôi." Lãnh Tước thấp giọng nói, thậm chí cả Tử Tường mà cũng chưa từng nhìn thấy thứ đồ này, vậy Tiết Tịnh Kỳ này rốt cuộc có những năng lực gì?
Tử Tường này chống cằm suy nghĩ rất lâu, muốn rèn ra thứ đồ này không phải là không thể, nhưng chỉ sợ là sẽ hao tốn rất nhiều công sức. Nhưng thù lao mà hắn bỏ ra cũng không thấp, hơn nữa nếu thành công, còn có thể được hắn đánh giá cao, đây chính là chuyện tốt một mũi tên bắn trúng hai con chim.
"Nếu đã là chuyện của Lâu chủ, Tử Tường tôi nhất định sẽ dốc lòng tận tụy, nhất định phải làm tốt. Nhưng thứ đồ này nhanh nhất cũng phải mất ba ngày..." hắn ngập ngừng không nói tiếp, thời gian không thể nhanh được, nếu Lãnh Tước có thể đợi được thì đợi, còn nếu không đợi được thì đành bỏ đi vậy.
"Được, chúng ta sẽ hẹn gặp nhau ở đây vào giờ này ba ngày sau." Lãnh Tước nói.
Sau khi thương lượng, Tử Tường nhận bản vẽ, cẩn thận gấp lại rồi để vào tay áo, đứng lên nói lời tạm biệt với Lãnh Tước. Sau đó, hắn cưỡi ngựa chạy thẳng vào khu rừng trước mặt.
Lãnh Tước cũng vào thành, vội vã đến phủ Minh Vương.
Vừa bước vào phủ Minh Vương, tên hầu không nói lời nào mở cửa chào đón hắn vào trong. Trong những ngày Vương gia đóng cửa không tiếp khách, chỉ có Lãnh công tử này mới có thể tùy tiện lúc nào cũng có thể xuất hiện trong phủ Minh Vương, ngay cả tên hầu nhỏ này cũng nhìn ra hắn rất được Vương gia trọng dụng, không phải nói là Vương phi mới đúng!
Nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ trong phòng thuốc, nàng mặc một chiếc váy mỏng màu xanh lục, và mái tóc chải thành một búi đơn giản, để lộ vầng trán mịn màng và đầy đặn của nàng.
Nàng lặng lẽ nghiên cứu thuốc, mà Thích Mặc Thanh ở một bên cũng im lặng nhìn nàng nghiên cứu thuốc, trong ánh mắt hắn là sự thâm tình không thể che giấu.
Thích Mặc Thanh này trong ấn tượng của Lãnh Tước từ trước đến nay không bao giờ gần gũi với phụ nữ. Hắn từng nghĩ rằng Thích Mặc Thanh không hề có chút cảm xúc nào. Nhưng bây giờ nhìn thấy hai người thân mật không có khoảng cảnh như thế này, hắn mới đột nhiên nhận ra rằng hóa ra là do ngài ấy chưa gặp được đúng người mà thôi.
Lãnh Tước hắng giọng, nói: "Vương gia, vương phi, ta đã đưa bản vẽ cho một người bạn của ta tên là Tử Tường chế tạo, ba ngày sau sẽ hoàn thành."
Ba ngày? Tiết Tịnh Kỳ do dự bỏ thuốc trong tay xuống và suy nghĩ một lúc. Cô viện cớ ốm ở trong Vương phủ đã được mấy ngày rồi, trên bề mặt thì là do cái chết của người trong gia tộc mà sinh bệnh. Nếu người có tâm cơ kiểm tra một chút là biết cô chỉ đang giả bệnh để nghiên cứu thuốc, chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.
Hơn nữa phía bên thái tử, hắn cũng không ngừng chờ đợi mình đến chữa bệnh cho hắn, một vật đổi một vật, nếu đã có giao dịch với hắn thì chắc chắn phải thực hiện, nếu cứ kéo dài mãi không đi, sẽ khó tránh khỏi bị tìm đến tận cửa.
Thích Mặc Thanh nhìn bộ dạng của Tiết Tịnh Kỳ, khẽ cau mày, hắn muốn vươn tay ra an ủi, nhưng lại không thể đứng dậy được.
"Tịnh Kỳ, ta biết trong lòng nàng đang lo lắng những gì, yên tâm đi, ta có thể giải quyết được những chuyện đó, nàng chỉ cần yên tâm chế thuốc là được." Thích Mặc Thanh thấp giọng nói xong, lông mày cô cuối cùng cũng đã được nới lỏng.Với khả năng của Minh Vương, mấy chuyện nhỏ nhặt tầm thường này tính là gì? Chỉ cần hắn không muốn người khác biết, cứ coi như có bản lĩnh phi thường cũng không thể biết được.
"Được, vậy mọi chuyện cứ chờ ba ngày sau rồi tính, chúng ta cứ im lặng chờ xem sự việc tiến triển như thế nào." Nét mặt Tiết Tịnh Kỳ phấn khởi, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô hiện lên một chút đắc ý.
Cô đợi nấm mốc trên quả quýt mọc dài lên, rồi tinh chế lấy nó. Đợi đến khi những vị thuốc cao cấp này vào trong người, bệnh của thái tử khó mà không tốt lên được.
Những vị thuốc cổ đại này chỉ có thể đóng vai trò phụ trợ. Nếu không có công nghệ hiện đại thì rất khó có thể điều trị bệnh thực sự và nhanh chóng. Ý cười trên môi cô ngày càng nồng đậm, mà xem cô phá vỡ những lẽ thường ba ngày sau, bỗng nhiên trở nên nổi tiếng, khuấy động lên một trận cuồng phong lớn ở thế giới cổ đại này.
Tiết Tịnh Kỳ giữ Lãnh Tước lại dùng bữa tối, còn nói chuyện với hắn một lát về các phương pháp chữa bệnh cổ đại. Tiết Tịnh Kỳ cảm thấy rằng các loại thảo dược cổ đại xâm nhập vào cơ thể rất chậm, đặc tính dược liệu không mạnh, nhưng lại ít có tác dụng phụ trên cơ thể con người. Chẳng trách người cổ đại nhiễm chút gió lạnh mà nửa tháng vẫn chưa khỏi.
Lúc cô nói chuyện với hắn về kiến thức hiện đại, thực sự đã khiến hắn kinh ngạc một phen. Có vẻ như những sự thật được xem như “không chính thống” của Tiết Tịnh Kỳ thực sự là nơi mà khả năng của họ không thể chạm tới. Nếu có thời gian có thể thực sự biên soạn một cuốn sách về những gì mà nàng nói cũng sẽ thực sự là một loại gây chấn động.
Hiện giờ Lãnh Tước càng nhìn Tiết Tịnh Kỳ càng thấy sùng bái, cảm thấy rằng những gì mà nàng nói ra căn bản không phải là thứ mà những người bình thường có thể biết cả. Khi đề cập đến cuốn sách cổ đó, hắn thậm chí còn muốn đi tìm.
Nào có cuốn sách cổ như vậy, chẳng qua chỉ là thứ đồ mà Tiết Tịnh Kỳ bịa ra mà thôi. Cô tốn bao nhiêu tâm sức mới có thể ngăn Lãnh Tước suy nghĩ về nó.
Thích Mặc Thanh nhìn hai người nói chuyện không ngừng suốt cả ngày, lại thêm ánh mắt sùng bái mà Lãnh Tước nhìn Tiết Tịnh Kỳ khiến hắn hận đến ngứa răng, nhưng bản thân cũng không thể nói đến thứ gì có liên quan đến y thuật.
Cuối cùng cũng không nhịn được đuổi Lãnh Tước đang vây vòng vòng quanh Tiết Tịnh Kỳ đi, bảo hắn ba ngày sau hãy quay lại.
Đợi đến lúc Lãnh Tước tức giận bỏ đi, Tiết Tịnh Kỳ lờ mờ nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Thích Mặc Thanh, cuối cùng cũng hiểu ra điều gì đó, chống cằm cười với hắn.
"Thật không ngờ rằng Vương gia cũng biết ghen đấy, lại còn ghen với thuộc hạ dưới quyền mình nữa, thật là chua!" Tiết Tịnh Kỳ xoa mũi, mỉm cười nói.
Khuôn mặt Thích Mặc Thanh đầy vạch đen, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiết Tịnh Kỳ với khuôn mặt xấu xí, hắn đường đường là Vương gia của Diệp Quốc vậy mà lại bị một cô gái chế giễu là ghen tuông! Không sai, hắn thực sự đã ghen tuông đấy.
Hắn nắm chặt tay vịn của chiếc xe lăn, bất ngờ lăn đến bên cạnh Tiết Tịnh Kỳ, không tự chủ được nắm chặt lấy vai cô.
"Ngoại trừ ta ra, ta không cho phép nàng quá thân thiết với những người đàn ông khác. Nếu không, nàng sẽ không thể chịu đựng được hậu quả đâu. Ta sợ ta không thể kiểm soát bản thân, cũng không biết sẽ làm ra những chuyện gì." Giọng nói lạnh lùng tràn đầy ý cảnh cáo của hắn truyền đến bên tai Tiết Tịnh Kỳ.
Vai của Tiết Tịnh Kỳ bị hắn bóp chặt đau đến thấu xương. Cô nhíu mày, cố gắng chịu đựng nỗi đau, nói: "Ta sẽ không, hy vọng huynh cũng như vậy, trong mắt ta không thể chứa được một hạt cát nhỏ nào cả."
Nghe lời thề son sắt của Tiết Tịnh Kỳ, nét mặt Thích Mặc Thanh dịu đi một chút, buông tay ra và lặng lẽ nhìn vào mắt cô, giống như đôi mắt đó cuốn hút mình chìm sâu vào trong đó.
Tiết Tịnh Kỳ dùng một tay xoa nắn vai mình. Cơn đau khiến cô không thể nhịn được thở hổn hển, lông mày nhíu chặt lại. Thích Mặc Thanh nhìn nét mặt cô không biết phải làm sao.
"Ta làm nàng đau phải không? Ta xin lỗi, ta chỉ là nhất thời không thể kiểm soát được..." Thích Mặc Thanh nói đến đây thì mấy từ cuối cùng bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể nói ra được.
Hắn cúi đầu nhìn xuống đôi tay của mình, hận không thể đánh gãy chúng, vì hắn không thể kiểm soát được mà đã làm tổn thương người mình yêu!
Tiết Tịnh Kỳ nắm lấy tay hắn, khoan dung mỉm cười: "Không sao đâu, ta hiểu mà, ta không đau."
Một câu hiểu rồi, một câu không đau khiến Thích Mặc Thanh càng thêm căm ghét đến tận xương tủy tội ác của bản thân. Hắn hít một hơi thật sâu rồi ôm cô thật chặt vào trong lòng như muốn nghiền nát cô.
"Để ta xem xem vết thương như thế nào?" Thích Mặc Thanh thương tiếc nhẹ nhàng kéo quần áo của Tiết Tịnh Kỳ xuống, trên bờ vai trắng và mịn màng của cô có hai dấu vết màu đỏ còn lưu lại.
Hắn biết sức mạnh cánh tay của mình, lúc đó hắn đã không tự kiểm soát được mình. Thậm chí ngay cả hắn cũng không biết sức mạnh cánh tay mà mình đã sử dụng. Xem ra chỉ có Tiết Tịnh Kỳ mới có thể làm cho hắn mất kiểm soát như vậy.
Hai má Tiết Tịnh Kỳ đỏ ửng, đôi tay có những vết chai nhỏ do luyện võ thuật của Thích Mặc Thanh di chuyển trên vai khiến gai ốc nổi lên khắp nơi.