Nhìn vẻ mặt cười như không cười của Tiết Tịnh Kỳ, lúc này Lãnh Tước mới phát hiện ra không đúng, dù nói thế nào Tiết Tịnh Kỳ cũng là vợ của Thích Mặc Thanh, người kia cũng chưa nói gì, hắn có thể làm gì chứ?
Xùy...
Nghĩ đến cũng thật vô vị, chỉ là một cô gái hư hỏng, cần gì phải để ý đến vậy?
Đánh giá Tiết Tịnh Kỳ một lần nữa, ý mỉa mai trong mắt Lãnh Tước lại càng sâu: “Nhục Nghê nói ngươi đang chữa trị cho vương gia?”
“Từng học y sao? Biết vọng văn vấn thiết là cái gì không?” Không đợi Tiết Tịnh Kỳ trả lời, Lãnh Tước lại hỏi tiếp, đáy mắt mang theo tức giận, một cô gái mà phu quân bị bệnh nặng vẫn ra ngoài lêu lổng, có thể trông cậy cô ta xem được ra bệnh gì cho vương gia?
Không nói cái khác chỉ nói y thuật, bọn họ gần như tìm hết thần y trong thiên hạ cũng không có cách nào, cô là nữ tử khuê các, cũng chỉ mười sáu tuổi, có thể học được bao nhiêu thứ?
Tiết Tịnh Kỳ cong môi, không tỏ rõ thái độ với lời nói của Lãnh Tước, hững hờ vân vê một miếng bánh ngọt cho vào trong miệng, thu ánh mắt lại: “Không biết Lãnh công tử thân là lâu chủ của lầu Vô Âm, là y quan trong thiên hạ, có ý kiến gì về bệnh tình của vương gia?”
Cô nói rất hững hờ, hồi lâu không nhìn Lãnh Tước một lần, vân vê bánh ngọt trong tay, dáng vẻ lười biếng.
Vẻ mặt Lãnh Tước cứng đờ, đáy mắt lướt qua vẻ đau xót, mặt và chân của chủ tử vẫn luôn là nỗi đau trong đáy lòng hắn, mặc dù chủ tử luôn tỏ ra hờ hững không để ý, nhưng là một người đàn ông, đương nhiên hắn biết, có một vài thứ làm tổn thương rất nhiều đến tôn nghiêm của một người đàn ông, nhất là người đàn ông mạnh mẽ giống chủ tử hắn vậy.
Mặc dù đáy lòng nghĩ như vậy, nhưng hắn lại không hề đổi sắc, chỉ lạnh lùng bén nhọn nói: “Tất nhiên ta hiểu rất rõ, chỉ là có một vài thứ không phải chỉ cần hiểu rõ là được, trái lại Tiết Tịnh Kỳ ngươi, ngươi lại giở trò gì?”
Tiết Tịnh Kỳ ngước mắt nhìn hắn, đáy mắt hơi mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu, lần trước đã cảm thấy Lãnh Tước đối xử với Thích Mặc Thanh có phần không bình thường, lúc này lại càng cảm thấy nhiều hơn. Lãnh Tước là người trong giang hồ, cho dù có quan hệ tốt với Thích Mặc Thanh cũng không cần quan tâm hắn như vậy chứ.
Vì vậy, ở trong đó còn có rất nhiều bí ẩn.
Lãnh Tước vô cùng khinh thường Tiết Tịnh Kỳ, vừa muốn lên tiếng châm chọc, Tiết Tịnh Kỳ đã cất lời: “Lãnh công tử, nếu ngươi đã có thái độ hoài nghi với y thuật của ta, vậy thì không bằng chúng ta so tài một lần đi?”
Tiết Tịnh Kỳ đứng dậy, hai tay khoanh vào nhau, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Lãnh Tước, rõ ràng chỉ là y phục bằng lụa màu trắng đơn giản, Lãnh Tước lại kỳ lạ cảm thấy khí thế vừa rồi của cô rất giống với vương gia.
Có loại cảm giác giống như đế vương đứng ở trên cao nhìn xuống chúng sinh, lại có tàn nhẫn khát máu của loài hổ, còn cả hờ hững của báo săn.
Tóm lại, rất nguy hiểm.Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng xe lăn ma sát với mặt đất, Thích Mặc Thanh đang đẩy xe lăn đi vào.
Hai người nhìn về phía Thích Mặc Thanh, Tiết Tịnh Kỳ nhíu đôi mày xinh đẹp, đi lên phía trước đẩy xe lăn của hắn, trong giọng nói mang theo vẻ quan tâm: “Không phải đang xử lý công việc sao? Ra ngoài làm gì?”
Thích Mặc Thanh khẽ cười, như có một dòng nước ấm chảy qua đáy lòng, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Vừa rồi nghe thấy nàng muốn so gì đó với Lãnh Tước, sao thế?” Con ngươi sâu thẳm nhìn về phía Lãnh Tước, trong mắt mang theo cảnh cáo.
Nhưng Lãnh Tước lại không cho là đúng, hắn là vì muốn tốt cho vương gia, tất nhiên không chịu buông tay. Ngẫm nghĩ, hắn có chút cà lơ phất phơ đứng dậy: “Ngươi nói xem so tài cái gì?” Trong giọng nói vẫn mang theo châm chọc, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ cảm thấy mình có cái gì không bằng một nữ tử khuê các!
“Tất nhiên là so về y thuật mà ngươi am hiểu nhất.”
Tiết Tịnh Kỳ cười, nụ cười rất lạnh nhạt, không hề để ý, trong giọng nói tràn đầy tự tin.
Mà trên thực tế, không nói những cái khác, về mặt y thuật, cô vẫn vô cùng nắm chắc.
Đối với loại người theo chủ nghĩa đàn ông như Lãnh Tước này, cũng chỉ chiến thắng hắn về mặt thực lực mới có thể khiến hắn tâm phục khẩu phục.
Ánh mắt Thích Mặc Thanh trầm xuống, quay đầu nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ: “Y thuật của Lãnh Tước vẫn là...”
“Vương gia, huynh không tin ta sao?” Thích Mặc Thanh còn chưa nói hết lời đã bị Tiết Tịnh Kỳ cắt ngang, cô rũ mắt, nghĩ cách không cần giải thích với Thích Mặc Thanh, hắn cũng chưa bao giờ nhìn thấy y thuật thật sự của cô, sao có thể cho rằng y thuật của cô tài giỏi thế nào chứ?
“Ta tin, tất nhiên ta tin rồi, chỉ là...” Thích Mặc Thanh vẫn còn hơi do dự, không hề nghi ngờ, hắn chỉ là đang lo lắng cho Tiết Tịnh Kỳ, nếu như y thuật của Tiết Tịnh Kỳ tốt thì cũng thôi đi, nhưng dù y thuật của cô tốt thế nào thì cô cũng mới chỉ mười sáu tuổi, là tiểu thư khuê các không bước ra khỏi cửa, có thể học được bao nhiêu chứ? Cũng chỉ là chút tri thức đơn giản trong sách mà thôi?
Lãnh Tước thì khác, thân là lâu chủ của lầu Vô Âm, mặc dù y thuật không coi là cao siêu, cũng tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ, đối đầu với một nữ tử khuê các không tiếng tăm gì, tất nhiên đã rõ ràng ai đúng ai sai.
Không thể không nói, mặc dù Thích Mặc Thanh vô cùng cảm động Tiết Tịnh Kỳ cố gắng vì mặt và chân của hắn như vậy, nhưng ở một mức độ nào đó vẫn có phần không tin tưởng y thuật của cô, rất nhiều người tài trong thiên hạ đều không thể chữa khỏi, có thể trông cậy vào một cô gái yếu đuối sao?
“Ha...” Lãnh Tước cười lạnh một tiếng, còn tưởng rằng vương gia sủng ái cô thế nào, xem ra cũng chỉ thường thôi.
Như vậy cũng tốt, vương gia vẫn chưa bị cô gái hư hỏng này làm cho đầu óc mê muội.
“Nếu không sợ thua, đi theo ta.” Tiết Tịnh Kỳ cũng không để ý đến khinh thường của Lãnh Tước, mặc dù hơi buồn vì lời nói của Thích Mặc Thanh, nhưng lại càng tin tưởng khả năng của mình, cô vẫn thích dùng thực lực để nói chuyện hơn.
Xoay người đẩy Thích Mặc Thanh ra cửa tiến vào hậu viện, Lãnh Tước bước theo, trái lại hắn muốn nhìn xem rốt cuộc người phụ nữ này bày trò gì.
Hậu viện.
Tiết Tịnh Kỳ chỉ vào con thỏ bị thương trên mặt đất, giọng điệu lạnh lùng: “Lãnh công tử, chúng ta so tài một lần đi, xem ai có thể khiến cho con thỏ này đứng dậy trong thời gian ngắn nhất, thế nào?”
Lãnh Tước nhìn con thỏ bị thương trên mặt đất, đáy mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, vô cùng nghi ngờ lời nói của Tiết Tịnh Kỳ.
Ngẫm nghĩ, vẫn ngồi xuống, đưa tay xem tình trạng của con thỏ, vừa xem xét đã cảm thấy kinh hãi, vốn đã cảm thấy con thỏ này chỉ thở ra không hít vào, bây giờ phát hiện, chân con thỏ này cũng bị gãy hoàn toàn.
Thích Mặc Thanh cũng thấy được tình trạng của con thỏ, nhíu chặt mày lại, con thỏ đã bị thương thành dạng này rồi, còn cứu chữa thế nào nữa?
Lãnh Tước im lặng một lát, đứng lên nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ: “Con thỏ này bị thương quá nghiêm trọng, ít nhất cũng phải nửa tháng mới có thể đứng dậy.”Hắn nói đã là tình huống tốt nhất rồi, bởi vì hắn căn bản không nắm chắc chữa khỏi cho một con thỏ bị gãy chân mà chỉ thở ra không hít vào kia.
Hắn cũng không phải là Đại La thần tiên.
“Xùy!”
Tiết Tịnh Kỳ bật cười, không hề che giấu xem thường của mình với Lãnh Tước, vốn dĩ nhặt con thỏ bị thương này về để làm thí nghiệm. Nếu Lãnh Tước đã coi thường cô như vậy, vậy hôm nay để hắn xem một chút cái gì mới gọi là y thuật thật sự.
Tiết Tịnh Kỳ vòng qua người Thích Mặc Thanh, đi về phía Lãnh Tước, ánh mắt u ám: “Trong vòng một canh giờ ta có thể khiến cho con thỏ đứng dậy đi lại lần nữa, tin không?” Ánh mắt cô rất sâu, nghiêm nghị lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ chỉ to chừng bàn tay, ngũ quan thanh thoát, đường cong khắc sâu vẻ nghiêm túc của cô.
Không chờ Lãnh Tước trả lời, Tiết Tịnh Kỳ đã xoay người đi lấy đồ.
Ánh mắt sâu thẳm sắc bén của Thích Mặc Thanh nhìn theo bóng lưng rời đi của Tiết Tịnh Kỳ, dáng vẻ kiêu ngạo của cô vô cùng hấp dẫn, bóng hình xinh đẹp tự tin lại tựa như mê dược.
Nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ rời đi, lông mày Lãnh Tước nhíu chặt lại, vừa rồi người phụ nữ này nói cái gì? Một canh giờ, to mồm không biết ngượng, ngược lại hắn cũng muốn nhìn kỹ xem cô xấu mặt thế nào!
Chỉ chốc lát sau Tiết Tịnh Kỳ cầm đồ của mình quay lại, là công cụ phẫu thuật ngoại khoa mà cô tự chế, còn có một số công cụ và thuốc mà cô tự chế tạo ra.
“Đây là cái gì?” Mặc dù không cho là Tiết Tịnh Kỳ có thể khiến con thỏ đứng lên ngay lập tức, nhưng nhìn thấy những dụng cụ ly kỳ cổ quái đó, trong lòng Lãnh Tước vẫn không nhịn được tò mò hỏi ra.
Thích Mặc Thanh cũng nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ, đáy lòng cũng có loại nghi ngờ giống vậy.
Những dụng cụ ly kỳ cổ quái này là cái gì? Nói là cây kéo thì bọn họ vẫn biết, nhưng nào có cây kéo nào nhỏ như vậy chứ? Còn những con dao to nhỏ khác nhau kia để làm gì? Dao nhỏ như vậy có thể sử dụng làm gì chứ?
“Dụng cụ phẫu thuật.” Tiết Tịnh Kỳ liếc mắt nhìn hai người, thản nhiên nói.
“Phẫu thuật?” Lãnh Tước nhỏ giọng nói ra thắc mắc, lại không lạnh giọng nữa, thân là lâu chủ lầu Vô Âm, hắn chưa bao giờ có nhiều thắc mắc như hôm nay, không những cảm thấy rất thất bại, có điều, nghĩ lại cũng chỉ là một số đồ vật vô dụng mà thôi?
Thích Mặc Thanh giơ tay nắm lấy tay Tiết Tịnh Kỳ, nhìn cô quay đầu, thản nhiên nói: “Cố hết sức là được rồi, thắng thua không quan trọng.”
Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ lấp lóe, nhếch môi: “Chỉ cần ta thắng, ta sẽ nắm chắc quá nửa chữa được bệnh cho huynh.”
Nói xong, cô bắt đầu chuyên tâm chuẩn bị những dụng cụ này.
“Không phải cô muốn gϊếŧ con thỏ này chứ?” Nhìn Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùng bày những dụng cụ này xuống, Lãnh Tước vô cùng nghi ngờ, lên tiếng châm chọc.
Tiết Tịnh Kỳ quay đầu nhìn kỹ càng, hơi nhướng mày rồi chợt thu hồi lại ánh mắt, tùy tiện nói: “Đúng vậy, gϊếŧ nó đúng lúc làm thỏ nướng ăn, Lãnh công tử phải ăn nhiều một chút đấy!” Tiết Tịnh Kỳ nói xong thì quơ quơ dao trong tay, khıêυ khí©h giơ về phía Lãnh Tước đang nhíu mày.
Lãnh Tước bị lời nói của cô làm cho nghẹn họng không nói được lời nào, trái lại Thích Mặc Thanh bên cạnh khẽ sờ mũi, ý cười tràn ra trên khóe môi hắn. Mà đám người bên cạnh cũng như vậy, bầu không khí trở nên căng thẳng bị một câu nói của cô đánh vỡ.
Thấy Tiết Tịnh Kỳ bắt đầu hành động, mọi người lập tức thu lại ý cười, căng thẳng nhìn chằm chằm vào Tiết Tịnh Kỳ.
Lúc này, Nhục Nghê bưng vài ly trà đến, Thích Mặc Thanh lại xua tay để nàng lui ra, lúc này nào còn có tâm trạng uống trà chứ? Trái lại là Lãnh Tước, nhận một ly trà thảnh thơi uống, ánh mắt khẽ nhếch lên.
Ánh mắt Tiết Tịnh Kỳ rủ xuống, không nhìn người đang thảnh thơi này, bắt đầu nghiêm túc vào cuộc phẫu thuật của mình.
Nếu như cô đang ở hiện đại, cô nắm chắc hơn chín mươi phần trăm bệnh tình của Thích Mặc Thanh, nhưng đang ở cổ đại lạc hậu này, không cách nào sử dụng rất nhiều thiết bị điều trị tiên tiến, vì vậy cô tự chế tạo những công cụ và thuốc này, quả thật vẫn là dụng cụ thí nghiệm, đang chờ nghiệm chứng.
Trừ độc, rạch, bôi thuốc, khâu lại, một loạt động tác như nước chảy, vô cùng lưu loát. Cánh tay thon dài trắng nõn chuyển động thật nhanh, ánh mắt chuyên chú nghiêm túc, trên trán bắt đầu rịn ra mồ hôi dày đặc, một bàn tay rộng lớn rắn chắc đưa đến, cầm khăn gấm lau mồ hôi trên trán giúp cô.
Cô khẽ giật mình, không cần quay đầu lại cô cũng biết chủ nhân của bàn tay này là ai, vô cùng cảm động, đáy mắt hơi nóng lên, động tác trong tay lại càng nhanh hơn, chỉ thoáng chốc đã phẫu thuật xong.
“Y thuật này là Tiết thái y dạy?” Thích Mặc Thanh thản nhiên hỏi, đôi mắt tĩnh mịch sắc bén như ưng nhìn chăm chú vào tay của cô, nhìn trình độ thuần thục của đôi tay kia, tuyệt đối không phải là lần đầu tiên chữa trị kiểu này, mặc dù biết phụ thân của cô là thái y đương triều, nhưng đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp y thuật kỳ lạ này.