"Trẫm biết, những người vô tội của Tiết gia trẫm sẽ chọn một ngày nào đó thả ra, chỉ xử tử ba người, về phần Tiết Duệ Nghi thì sung quân biên cương đi."
Đạt được câu trả lời hài lòng rồi Thích Mặc Thanh mới quay người rời đi không hề phát giác được Thích Hàm Gia ở sau lưng vẫn luôn ngắm nhìn hắn, ánh mắt rất là bi thống, hắn biết, mẫu phi của mình đối người đàn ông kia mà nói quan trọng cỡ nào.
Thế nhưng chuyện này có thể trách ai được, thân là một nam nhân, nếu như ngay cả nữ nhân mình yêu nhất mà cũng không thể bảo vệ được thì còn gọi gì là nam nhân nữa!
Thích Mặc Thanh vẫn cho rằng, mẫu phi chết và những thương tật trên người mình đều có liên quan đến Thích Hàm Gia! Chỉ là lúc đối mặt với Thích Hàm Gia chưa từng biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Lúc về tới Minh Vương phủ, Thích Mặc Thanh đã nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ vẫn đang đứng chờ ở cửa đại sảnh, sau khi khi nhìn thấy thân ảnh của hắn Tiết Tịnh Kỳ từ bên trong chạy vội ra, đi ra sau lưng giúp đỡ hắn đẩy xe lăn.
"Vốn định cùng đi với huynh để chăm sóc cho huynh nhưng lại sợ vì ta là người Tiết gia, Hoàng Thượng nhìn thấy được sẽ không vui vẻ nên mới không đi chung với huynh.". Tìm truyện hay tại ~ trumt ruyen.c o m ~
Sau khi Thích Mặc Thanh đi Tiết Tịnh Kỳ vẫn luôn lo lắng trên đường đi hắn có xảy ra chuyện gì hay không, lo lắng Hoàng Thượng nghe được hắn cầu tình cho người Tiết gia thì sẽ giận lây sang hắn, rốt cục trong nháy mắt lúc hắn trở về đó cô mới buông xuống tất cả lo lắng, cô không biết là mình hiện tại lại quan tâm nam nhân trước mắt này như vậy.
"Không sao, nàng cũng không cần đi theo đâu, chút chuyện này cũng không cần nàng phải vất vả, phụ hoàng nói sẽ tìm một ngày đem những người vô tội của Tiết gia đều thả hết ra, Tiết thái y và Tiết phu nhân còn cả Tiết Duệ Hân lúc trước cấu kết với nam tử khác kia nhất định phải chết, Tiết Duệ Nghi bị đày đi biên cương, sự tình coi như cũng viên mãn."
Sau khi nghe được mấy câu nói này Tiết Tịnh Kỳ mới hoàn toàn thả lỏng thở dài một hơi, cô không muốn những người khác của Tiết gia cũng bị phán tử hình theo, dù sao người giám trảm cũng là cô và Thích Mặc Thanh, hơn nữa cô còn là người Tiết gia, nếu như một lần duy nhất không lưu tình chút nào giám trảm nhiều con cháu Tiết gia như vậy, chỉ sợ bách tính nghị luận về cô cũng sẽ ngày càng tăng lên, cứ như vậy đối với thanh danh của Minh Vương sẽ không tốt.
Nhưng nếu như bây giờ chỉ xử tử mấy người đáng chết kia hơn nữa những người khác của Tiết gia còn biết là Minh Vương thay bọn họ cầu tình, đoán chừng hơn nửa đời người còn lại đều sẽ cảm kích Minh Vương, không thể không nói cô đang vì tiền đồ của nam tử này mà trải đường.
Đương nhiên, những suy nghĩ này của Tiết Tịnh Kỳ, Thích Mặc Thanh hoàn toàn không biết.
"Đã như vậy thì ta cũng yên lòng rồi, con cháu Tiết gia cũng sẽ không oán hận chúng ta, bách tính kinh thành cũng sẽ không nói hắn cưới một Minh Vương phi là người bất nhân bất nghĩa."
Tiết Tịnh Kỳ cười cười, sau khi đẩy Thích Mặc Thanh tiến vào đại sảnh thì cùng hắn ngồi ở trên ghế chủ vị đọc sách, thỉnh thoảng lại trêu chọc vài câu, thời gian trôi qua vô cùng thoải mái dễ chịu.
Mấy ngày sau, những người vô tội của Tiết gia đều được thả ra quả thực cảm thấy rất là cảm kích Minh Vương và Minh Vương phi, bọn họ vừa tán dương Tiết Tịnh Kỳ có tình có nghĩa lại vừa phỉ nhổ hành động của Tiết thái y làm liên lụy đến bọn họ vân vân.
Tiết Tịnh Kỳ đối với mấy lời đồn đại này đều chỉ nghe một lần sau đó thì tự động quên đi, chuyện này không có quá nhiều quan hệ với cô nên bình thường cô đều không để ý tới.
Cuối cùng đã tới ngày giám trảm ấy, Tiết Tịnh Kỳ và Thích Mặc Thanh từ rất sớm đã rời khỏi giường, sau khi chuẩn bị hoàn tất, tới đài giám trảm, nói thật không khẩn trương là không thể nào vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên Tiết Tịnh Kỳ ở thế giới này làm giám trảm còn là đi giám trảm thân nhân của mình, cô cố gắng bình phục tâm trạng của mình đi tới đài giám trảm.
"Nàng phải biết, bọn họ đều là người đáng chết, nàng không cần thiết lãng phí tình cảm thương xót trên người bọn họ, nếu như sợ thì cứ nhắm mắt lại là được."
Thích Mặc Thanh an ủi vỗ vỗ tay Tiết Tịnh Kỳ, thấy trên mặt cô cũng không có biểu hiện gì sau đó là thái độ đoan chính, quá trình giám trảm cũng không thể lơ là được.
Người vây xem chung quanh càng ngày càng đông, thời tiết không tính là nóng, gió lạnh thổi vào người Tiết Tịnh Kỳ ngược lại khiến cô thanh tỉnh không ít, sau khi nhìn thời gian mới chậm rãi mở miệng.
"Canh giờ đã đến, hành hình!" Trên đài giám trảm vốn đang yên tĩnh im ắng thì đột nhiên Tiết Tịnh Kỳ lại hét lên một câu như vậy, ánh mắt của tất cả mọi người đều đặt trên người cô nhưng cô lại giống như không có việc gì ưỡn thẳng sống lưng nhìn ba người sắp bị xử tử trước mắt, giống như ba người này cũng không phải là thân nhân của cô.
Nương, năm đó hắn phụ người vứt bỏ người lại một mình, nữ nhi thì bị hai người tỷ tỷ kia hàng ngày khi nhục, bây giờ rốt cục ta đã có thể giúp người xả ra mối hận này rồi, nương, con để bọn hắn xuống dưới đó làm trâu làm ngựa cho người.
Tiết Tịnh Kỳ híp mắt lại nhìn thấy Tiết thái y bắt đầu cất tiếng chửi rủa Tiết Tịnh Kỳ.
Đao phủ hành hình đột nhiên lại buông tay xuống, bởi vì người này là phụ thân của Minh Vương phi đang giám trảm trên đài nên trong chốc lát hắn lại do dự sau đó cầu cứu nhìn Tiết Tịnh Kỳ ở trên đài một chút.
Tiết Tịnh Kỳ hiểu ý mím môi cười lạnh một tiếng, vừa định đi đến bên người Tiết thái y thì bị Thích Mặc Thanh kéo tay lại, cô trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của hắn sau đó không quay đầu lại đi tới.
"Tiết thái y, ngài vừa mắng nữ nhi của ngài cái gì vậy?" Tiết Tịnh Kỳ châm chọc nói nhưng trên mặt lại toát ra biểu lộ bi thống, sau khi dân chúng phía dưới thấy được, nhao nhao sững sờ.
"Ngươi cái tiện nhân bại hoại này thấp hèn giống y như mẹ ngươi, thiệt thòi ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy!" Tiết thái y nhìn Tiết Tịnh Kỳ nhổ ra một bãi nước miếng nhưng bởi vì khoảng cách quá xa nên không đến được người cô, ông ta tức giận đến mức mặt cũng tái đi.
"Tiết thái y, chỉ sợ ngài đã quên mất phương thức ngài nuôi ta là không chịu nổi cỡ nào rồi nhỉ, còn về phần mẫu thân ta thì ngươi cũng không đủ tư cách để nhắc tới đâu, ngươi không xứng, còn nữa, ba người các ngươi làm ra những chuyện táng tận như vậy, từng việc ta đều biết rõ, hôm nay ta muốn các ngươi chết ở trước mặt ta!"
Thanh âm của Tiết Tịnh Kỳ rất nhỏ chỉ đủ cho ba người Tiết thái y nghe thấy nhưng biểu lộ trên mặt cô lại là vạn phần bi thống, bách tính phía dưới nhìn thấy đột nhiên lòng cũng giật giật.
"Cha! Mẹ! Các người đã làm nhiều chuyện ác như vậy nhưng nữ nhi đã cứu được những con cháu của Tiết gia kia rồi, không cứu được các người là nữ nhi sai!"
Cuối cùng, Tiết Tịnh Kỳ lớn tiếng nói ra một câu như vậy rồi quay người rời đi, nói với hai người đao phủ: "Hai vị đại ca, các ngươi hành hình đi, chỉ xin để bọn họ ra đi dễ chịu một chút..."
Tiết Tịnh Kỳ vừa nói còn rơi lệ, khiến rất nhiều bách tính phía dưới cảm động.
Sau khi nghe được mệnh lệnh của Tiết Tịnh Kỳ hai người đao phủ cũng không do dự nữa, lập tức cầm đao lên,
Mà những người dưới mặt đất kia sau khi nghe được Tiết Tịnh Kỳ nói xong thì tấm tắc lấy làm kỳ lạ, bọn họ chưa từng cũng không biết, thì ra Minh Vương phi là người có tình nghĩa như vậy, thì ra con cháu Tiết gia đều là cô cứu ra.
Rất nhanh ba người đều đã chết ở dưới lưỡi đao của đao phủ, hành hình kết thúc, Thích Mặc Thanh và Tiết Tịnh Kỳ cũng đều nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng không xuất hiện chút sai lầm nào nếu không cái tội này hai người bọn họ cũng không đảm đương nổi.
"Sợ à." Thích Mặc Thanh dùng sức nắm tay Tiết Tịnh Kỳ định trấn an cô nhưng lại không nghĩ rằng cô lại cười xán lạn một tiếng, ngữ khí cũng cao lên không ít.
"Sợ cái gì, bọn họ đều là người đáng chết, ta cũng coi như đã hoàn thành tâm nguyện của một người, hiện tại trong lòng còn đang cảm thấy rất dễ chịu đây." Nhìn thấy bộ dáng này của Tiết Tịnh Kỳ, Thích Mặc Thanh chỉ cảm thấy đau lòng không thôi.
Cho dù biết cô đối với ba người kia không có tình cảm đặc biệt gì nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm, huống chi sau này chuyện vì đại nghĩa không quản người thân này truyền ra ngoài thì nghị luận về cô chắc chắn là có tốt có xấu.
"Không sao đâu, có ta, ta còn ở đây." Thích Mặc Thanh đưa thay sờ sờ mặt Tiết Tịnh Kỳ, hắn muốn đứng lên ôm chặt lấy nữ tử trước mắt này, nhưng là chân của hắn...
Thích Mặc Thanh chưa bao giờ có một khắc chán ghét mình không thể đứng thẳng giống như bây giờ, áy náy trong lòng cũng càng thêm nồng đậm.
"Ta không sao, thật sự không sao mà." Tiết Tịnh Kỳ bởi vì hành động của Thích Mặc Thanh mà trong lòng rất vui mừng, đúng vậy, mặc kệ sau này có thế nào thì cô vẫn còn có Thích Mặc Thanh hầu ở bên người, cho dù hắn không thể đi nhưng cô nhất định sẽ nghĩ biện pháp để trợ giúp hắn! Nhất định!
Đột nhiên Tiết Tịnh Kỳ nháy nháy mắt, lúc Thích Mặc Thanh còn chưa kịp có phản ứng thì cô đã nhắm nghiền hai mắt hôn mê bất tỉnh, Thích Mặc Thanh đại kinh, làm cách nào thân thể cũng không thể động đậy được, nóng nảy kêu lên.
"Giả Sơn!" Giả Sơn ở gần đó lập tức hiểu ý, nói với Thích Mặc Thanh một câu đắc tội, sau đó lập tức ôm lấy Tiết Tịnh Kỳ.
Ẩn mình ở trong đám quần chúng Thích Vũ Hạo nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ hôn mê bất tỉnh chợt cười lạnh, cuối cùng thì cô cũng có một ngày phải cực kỳ bi thương như thế này, sau đó hắn không nhìn nữa quay người rời đi.
Sau khi về tới Minh Vương phủ Thích Mặc Thanh lập tức sai Nhục Nghê đi tìm đại phu, Tiết Tịnh Kỳ lại chợt ở trên giường mở mắt ra: "Nếu ta không nhìn thấy Thích Vũ Hạo ẩn mình ở trong đám người thì cần gì phải giả vờ ngất đi như vậy."
Nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ tỉnh lại rồi Thích Mặc Thanh mới nhẹ nhàng thở ra, lại không nhịn được lạnh lùng nói: "Sau này bất kể như thế nào cũng phải nỏi trước với ta một tiếng, nếu không ta sẽ lo lắng cho nàng."
Tiết Tịnh Kỳ cảm động vạn phần, sau đó gật đầu cười cười.
Nhục Nghê từ y quán chạy về nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ không sao lập tức cũng thở dài một hơi, thu xếp đại phu xong cũng rời đi.
Trấn an đám người xong, Tiết Tịnh Kỳ đi vào thư phòng đọc qua một chút sách như thường lệ, ở chỗ này việc cô có thể làm chính là đọc một chút sách thuốc để làm phong phú thêm kiến thức của mình, nếu không y thuật của hai thời đại xung đột lẫn nhau cũng sẽ ảnh hưởng tới kế hoạch tiếp theo của cô.
Đúng như là Thích Mặc Thanh dự đoán, chuyện Tiết Tịnh Kỳ ở trên đài giám trảm vì đại nghĩa không quản người thân rất nhanh truyền khắp toàn bộ kinh thành, gần như tất cả phố lớn ngõ nhỏ đều đang nghị luận về những chuyện này, nghe nói sau khi bách tính nghe được chuyện này tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cũng bắt đầu tò mò đối với người được gọi là Minh Vương phi này.
Chỉ là những tin tức bên ngoài này không đến được tai Tiết Tịnh Kỳ, gần đây cô đang bận lên một kế hoạch, ngoại trừ Thích Mặc Thanh ra thì những người khác đều giống như mắt điếc tai ngơ, cũng không ai biết đến tột cùng là cô đang bận thứ gì.
Sau đó cuối cùng Tiết Tịnh Kỳ cũng làm xong những chuyện thần thần bí bí kia, cô đột nhiên đi tìm Thích Mặc Thanh, khuôn mặt nghiêm túc giống như có chuyện đại sự gì sắp xảy ra.
"Ta bệnh rồi." Tiết Tịnh Kỳ mấy ngày không thấy tăm hơi đâu đột nhiên tại ở trước mặt Thích Mặc Thanh nói ra một câu như vậy, chuyện này đã dọa cho hắn phát sợ, trong lời nói còn mang theo một chút tức giận.
"Xảy ra chuyện gì rồi! Không thoải mái chỗ nào? Giả Sơn, truyền đại phu!" Nghe được câu này Tiết Tịnh Kỳ bật cười một tiếng, khóe mắt đuôi mày tràn ngập ý cười, thấy ánh mắt Thích Mặc Thanh mang theo nghi hoặc, cô vội vàng trấn an nói.
"Ta không phải bị bệnh thật sự, ta ở trên đài giám trảm té xỉu nên trong mắt người khác đang bị bệnh là hợp lẽ thường mà. Minh vương phủ cũng nhờ vào đó mà đóng cửa từ chối tiếp khách, ta cũng được an tâm làm chuyện của ta."
Tiết Tịnh Kỳ hơi nheo mắt lại giống như nghĩ đến kế hoạch thần không biết quỷ không hay mình đang nghiên cứu, giả bệnh là nhất định nhưng may nhờ Ôn Vương đã cung cấp cho cô một cái cớ tuyệt hảo.
Thích Mặc Thanh mím môi, nhìn khóe môi Tiết Tịnh Kỳ đang đắc ý cười nói: "Minh vương phi bởi vì đại nghĩa mà không quản người thân, thương tâm quá độ nên bị bệnh không dậy nổi, Minh vương vì thế đóng cửa từ chối tiếp khách, một lòng chăm sóc Vương phi."