Lãnh Nguyệt Quốc
Kinh đô
Ban đêm, phía nam Phủ Tướng Quân
Tiểu thư, tất cả đều chuẩn bị xong, chỉ thiếu Biểu thiếu gia nữa thôi!
Ừ! Cái người được gọi là tiểu thư đáp lại bằng giọng nói lạnh băng, bóng đêm dày đặc vừa vặn che đi ánh mắt ác độc của thiếu nữ, nàng chính là thứ nữ của phủ Thừa Tướng, Hoàng Liên Sở.
Lúc này nàng đang nhìn chằm chằm vào người nằm trên giường.
Hừ! Hoàng Bắc Hạ, chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn tranh Tứ hoàng tử với bản tiểu thư, bản tiểu thư sẽ để cho tiện nhân nhà ngươi đến chết cũng không biết!
Đi thôi! Chúng ta cùng xem kịch vui.
Nghĩ đến Tứ hoàng tử, bọn họ còn đang ngồi ở tiền viện, Hoàng Liên Sở liền lòng nóng như lửa đốt chạy tới.
Hai người không biết rằng khi các nàng vừa bước chân rời đi, thì người trên giường liền mở to hai mắt, trong mắt chợt cảnh giác cao độ!
Đây là đâu??!!
Tuy trời đang tối, nhưng Hoàng Bắc Hạ vẫn lập tức phát hiện nơi mình đang ở có chút không đúng!
Nàng không phải là đang bị phái đi chấp hành nhiệm vụ sao? Trong đầu một chút ký ức ngắn như ẩn như hiện, nàng chỉ biết là nàng đã hoàn thành nhiệm vụ, lúc trở về lại bị đồng đội của mình ám toán, rồi trước mắt là một mảng đen kịt
Có phải nàng bị bắt rồi không?
Hoàng Bắc Hạ cảm thấy rất có khả năng này, bỗng nhiên đầu óc truyền đến một trận đau nhức kịch liệt!
A! Hoàng Bắc Hạ có chút không thể khống chế ôm lấy đầu của mình!
Thực sự đau quá! Tựa hồ như đầu đang muốn nổ tung, nàng vừa đau vừa có chút khó thở!
Đây là có chuyện gì? Chuyện gì đang xảy ra???
Bên cạnh chuyện đau nhức, Hoàng Bắc Hạ phát hiện tựa hồ có rất nhiều ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu nàng!
Đại khái qua mấy giây sau, mọi chuyện lại khôi phục bình thường, Hoàng Bắc Hạ lúc này mới cảm thấy mình vẫn còn sống, trận đau đớn vừa rồi thực sự tới nhanh mà lui cũng nhanh, nếu như không phải trong đầu tồn tại những mảnh vỡ kí ức kia, thì nàng cho rằng mình xuất hiện ảo giác!
Mặc dù rất khó tin, nhưng Hoàng Bắc Hạ dù sao cũng là đặc công át chủ bài của thế kỷ 21 a! Sau khi kinh ngạc, nàng liền nhanh chóng ngồi xuống, nàng nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ bằng tốc độ nhanh nhất!
Ký ức trong thân thể này nói cho nàng, nàng hiện tại đã xuyên không đến phủ Tướng Quân trong Lãnh Nguyệt Quốc, mà thân thể hiện tại của nàng nguyên chủ chính là đích nữ phủ Tướng Quân, thật trùng hợp nàng cũng tên là Hoàng Bắc Hạ.
Nhưng nàng ta và nàng lại có hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau! Nói tóm lại nàng ta nhu nhược (yếu đuối) đến nỗi không có bằng hữu!
Phụ mẫu của nàng ta mất sớm, tài sản trong nhà đều bị nhị phòng đoạt mất vì nàng ta còn nhỏ không quản được, cũng từ đó cuộc sống của nàng ta bắt đầu có sự thay đổi, trong vòng một đêm từ một tiểu công chúa được phụ mẫu yêu thương biến thành hạ nhân lưu lạc cũng không bằng!
Còn nữa nguyên chủ của thân thể này từ trước đến nay đều yếu ớt lại nhiều bệnh tật, tính cách lại nhu nhược, dần dần bị nhị phòng ngăn cách với thế giới bên ngoài, cứ như vậy, đường đường là đích nữ của phủ Tướng Quân thế mà đến hạ nhân cũng không để nàng ta vào trong mắt.
Chưa hết, Hoàng Bắc Hạ còn thường xuyên trở thành nơi trút giận của các tiểu thư phòng khác, thậm chí còn phải hạ mình nhìn sắc mặt của người khác. Chuyện cũ rõ mồn một trước mắt, khiến trong lòng Hoàng Bắc Hạ theo thế mà dâng lên vẻ bi thương.
Nhưng mà, Hoàng Bắc Hạ vẫn không rõ tại sao đang êm đẹp mình lại xuyên không vào thân thể của người này?
Một giây sau, phát hiện được trong phòng có mê hương, Hoàng Bắc Hạ lập tức sáng tỏ đồng thời nín thở, vừa nãy nàng đang mải suy nghĩ chuyện kia nên không chú ý, còn may là phát hiện kịp thời cũng chưa hít vào quá nhiều.
Nếu nàng đoán không sai, nhất định có người cho thân thể nguyên chủ nằm trong đây, thả mê hương vào lư, đồng thời căn cứ vào mùi vị tràn ngập kia, tình huống tối thiểu có thể là một canh giờ, mà bản thân nguyên chủ trước đây đã tàn yếu bệnh tật, nay lại hít vào quá nhiều quá lâu mê hương, thân thể yếu ớt mà tiếp xúc với thứ này hoàn toàn có thể dẫn đến thương tổn, thế là nàng ta chết đi, cho nên nàng mới có thể xuyên không đến cỗ thân thể này.
A! Quả nhiên là lòng người giống như biển sâu, mạnh được yếu thua thật sự là đến chỗ nào cũng đều áp dụng được câu nói này
Trong đêm tối, hai con ngươi của Hoàng Bắc Hạ có chút giận dữ, hơi thở nguy hiểm chỉ có bóng đêm dày đặc mới có thể ngăn cản được, chậm rãi đè xuống những việc kia.
Sau đó Hoàng Bắc Hạ nhẹ nhàng mở miệng trong mắt một mảnh thâm trầm mà kiên định, dường như đối nguyên chủ, lại giống như đối với công đạo của chính bản thân mình: Ngươi yên tâm, ta đã dùng thân thể của ngươi, vậy thì ta sẽ thay ngươi sống thật tốt! Những người kia từng khinh ngươi, vũ nhục ngươi , ta sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một người nào!
Nghĩ đến đây, Hoàng Bắc Hạ đang chuẩn bị đứng dậy, mới phát hiện thân thể có chút mềm nhũn, cảm giác bất lực truyền khắp toàn thân!
Shit!
Hoàng Bắc Hạ thầm mắng một câu!
Đúng lúc này, cánh cửa kẹt kẹt một tiếng bị đẩy ra.
Hoàng Bắc Hạ theo bản năng nhắm mắt lại, an tĩnh tựa hồ như chưa từng tỉnh lại.
Cho đến khi tiếng bước chân càng lúc càng gần...........
Rất nhanh Hoàng Bắc Hạ liền ngửi trong không khí truyền đến từng đợt mùi rượu nồng đậm.
Ách! Nam tử lảo đảo nghiêng người đóng cửa. Có chút vẫn chưa thoả mãn liền đóng cửa lại lần thứ hai
Hoàng Bắc Hạ không khỏi chau mày!
Vào thời gian và địa điểm này, lại xuất hiện một tên say khướt, nàng không tin là ngẫu nhiên!
Nếu như bây giờ mà đổi thành nguyên chủ nằm ở đây, Hoàng Bắc Hạ đã cơ bản có thể đoán được kết cục này sẽ là như thế nào!
Xem ra nàng vừa mới xuyên không đã rơi vào mưu kế của người khác!
Tên nam tử kia sau khi đóng cửa xong, sờ lên bụng nhìn về hướng trong phòng.
Nhờ vào ánh trăng, nhìn thấy trên giường xác thực có một người đang nằm , nam tử liền ngây ngô nói: Ha ha, biểu...... lời còn chưa nói hết hắn loạng choạng ngã xuống.
Hoàng Bắc Hạ lúc này cảm thấy ghét bỏ tới cực điểm. Chỉ là hiện tại, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ. Nếu là trước kia, nàng chỉ cần một giây đồng hồ liền có thể mặt không đổi sắc đem người này phế đi! Nhưng hiện tại nàng đang ở trong cỗ thân thể này, vẫn nên cẩn thận thì hơn!
Biểu muội quả nhiên không có gạt ta a, chỗ này quả nhiên cất giấu một tiểu mỹ nhân! Nam tử sắc mị nói tiếp, thanh âm nghe thập phần hèn mọn dâʍ đãиɠ, vừa nói hai mắt bắt đầu toả sáng, không thể kiềm chế hướng bên giường đi đến.
Đột nhiên Binh! một tiếng, Ai da! Đau chết bản gia gia rồi! Nam tử kia uống nhiều rượu, lại được thêm màn đêm đen đặc, thế là vừa đi được hai bước, không cẩn thận trượt chân ngã trên mặt đất! Hắn đang định đứng lên, Hoàng Bắc Hạ trong nháy mắt liền mở to hai mắt ra, tựa như người thợ săn trong bóng đêm chờ con mồi sa lưới vậy.
Đúng! Chính là lúc này!
Hoàng Bắc Hạ thấy thế cũng không quan tâm, nhịn xuống cảm giác bất lực của cơ thể, cố hết sức nhảy xuống giường. Thuận tay cầm lấy chiếc ghế bên cạnh nam tử hung hăng nện hai!
Chỉ nghe một tiếng rên đau đớn kêu lên, trên mặt đất nam tử rất nhanh liền không có động tĩnh!
Hoàng Bắc Hạ lúc này mới đem cái ghế trong tay ném đi, thở hồng hộc ngồi liệt trên mặt đất
Mẹ nó! Một động tác đơn giản vậy mà như kiểu muốn lấy đi nửa cái mạng của nàng vậy! Thân thể này rốt cuộc là yếu ớt kiểu gì, sao không chịu nổi một hành động vậy a!
Hoàng Bắc Hạ cố gắng trấn tĩnh cho đến khi khí tức trong cơ thể ổn định, ánh mắt trấn định nhìn xuống nam tử trước mặt, nếu như nàng không có đoán sai, không bao lâu nữa sẽ có người tới bắt gian! Cho nên, nàng nhất định phải nhanh chóng xử lý tên nam tử này, nếu không............
Hoàng Bắc Hạ vừa nghĩ như vậy, đột nhiên nghe được cánh cửa lại một tiếng cọt kẹt bị người ta mở ra.
Nguy rồi! Hoàng Bắc Hạ nhíu mi tâm,tại sao lại đến nhanh thế!
Tiểu thư? Chỉ nghe thấy tiếng người vừa đến khóc thút thít cẩn thận gọi một tiếng, thanh âm ấy còn lưu giấu một tia lo lắng.
Hoàng Bắc Hạ đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, ký ức nói cho nàng biết thanh âm này là thϊếp thân nha hoàn của nàng Nhược Thư!
Tốt! Rất tốt!
Tiểu thư? Tiểu thư người ở đâu? Nhược Thư thấy không có ai trả lời, trong lòng không khỏi sốt ruột, nàng vội vàng đem cửa đóng lại rồi mới đi vào, vừa đi hai bước liền phát hiện dưới chân giống như đã đυ.ng phải cái gì đó mềm nhũn, nóng hầm hập.
Nhược Thư hướng dưới chân nhìn xuống.
Đêm khuya trời rất tối, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy, đó là người!
Aa......ưm Nhược Thư phát hiện dưới chân mình đang có người nằm, theo bản năng bị dọa đến mức hét ầm lên, nhưng vừa phát ra chút âm thanh liền bị một người che miệng lại. Nhược Thư vừa định hỏi người kia là ai!
Đừng nói, nếu không sẽ có người tới, không tốt đâu! May mắn Hoàng Bắc Hạ nhanh tay, bưng kín miệng Nhược Thư, bằng không thì không biết hậu quả sẽ thế nào, dù vậy Hoàng Bắc Hạ vẫn cảnh giác nghe động tĩnh chung quanh.
Nhược Thư vốn định giãy dụa, thế nhưng khi nghe được giọng của người nói liền sửng sốt, thanh âm này không phải là của đại tiểu thư sao?
Đợi khi Nhược Thư bình tĩnh lại, Hoàng Bắc Hạ mới buông lỏng tay ra.
Tiểu thư, người không sao chứ? Đây, đây là có chuyện gì vậy? Nhược Thư vội vàng xoay người lôi kéo Hoàng Bắc Bạ quan tâm nói, nhìn thấy Hoàng Bắc Hạ không sao, sau lại chỉ vào người trên đất hỏi: A, đây không phải là Biểu thiếu gia sao? Thiếu gia sao lại ở chỗ này? Nhược Thư sau khi nhìn rõ diện mạo của nam tử đang hôn mê bất tỉnh.
Biểu thiếu gia?