Liễu Hải Nguyệt nghe vậy, hai mắt mở to ngạc nhiên. Trời khuya như vậy, Tề Triết Hoằng hắn rốt cuộc đang làm gì?Nàng không nghĩ nhiều, ngay lập tức nhân lúc binh lính canh cửa không chú ý, lẩn trốn ra ngoài. Thân thể còn ê ẩm, đau đớn, giữa trời xuân lành lạnh, nàng theo đoàn binh lính mà đi, trên thân mang bộ giáp nặng trịch.
Sau một hồi hành quân, quân chi viện cũng đến chiến trường. Nơi đây so với ban ngày còn khốc liệt hơn. Lửa bùng cháy dữ dội, tử thi hoà với mùi máu tanh, cảm giác buồn nôn cứ cồn cào trong bụng, tựa như có thể phun ra bất cứ khi nào.
Quân lính nhanh chóng rơi vào hỗn chiến, giữa những ngọn lửa bừng cháy, Liễu Hải Nguyệt nhìn thấy thái tử Tề Triết Hoằng đang giao đấu cùng bốn, năm tên lính địch, toàn thân toả ra mùi của địa ngục, lạnh lẽo đến đáng sợ. Đôi mắt hắn kiên định, thấy địch là chém, bất khả chiến bại. Nàng vội trốn trên quả đồi cao trần trụi, tiện tay nhặt lấy cung tên trên mặt đất, cùng các binh sĩ khác ngắm bắn.
Vụt. Vụt. Vụt.
Từng mũi tên một lao ra như mưa, tướng địch thiệt hại vô số. Liễu Hải Nguyệt nhìn chằm chằm vào cung tên trong tay, run rẩy. Nàng có thể mà, có thể đúng không? A Chấn, đại ca, nhị ca của nàng đã dạy nàng khi còn nhỏ, giờ là lúc phát huy tác dụng.
Liễu Hải Nguyệt giương cung, trong đầu không ngừng nhớ lại mảnh kí ức khi còn nhỏ được mọi người dạy dỗ. Nhanh thoăn thoắt, mũi tên đã theo kịp tiến độ, liên tiếp bắn trúng địch.
Đau, gân cốt như bị tách rời ra vậy. Ban ngày bị nam nhân đó làm nhục, ban đêm lại tới hỗ trợ hắn. Liễu Hải Nguyệt, ngươi đúng là kẻ ngu muội!
Trong lòng nàng thầm mắng chửi bản thân, nhưng ánh mắt chưa từng rời Tề Triết Hoằng.
Hắn đang giao đấu với tướng chủ lực của địch, hai bên ngang tài ngang sức. Chợt, Liễu Hải Nguyệt có linh cảm kì lạ, nàng vội cởϊ áσ giáp vướng víu trên cơ thể xuống đất, cố gắng nhìn rõ trong màn đêm sương giá.
"Hải Nguyệt cô nương! Người sao lại ở đây?"
"Hải Nguyệt cô nương, hãy trở về đi ạ! Thái tử điện hạ mà biết sẽ lột da chúng tôi mất!".
Binh sĩ nhận ra nàng lập tức khuyên ngăn, nhưng nàng chỉ nhìn họ lắc đầu.
Có gì đó, có thứ gì đó kì lạ!
"A!"
Thốt lên một tiếng, Liễu Hải Nguyệt nhìn trúng một tên tướng địch béo mập. Hắn mặc giáp khác so với binh lính thông thường, có lẽ là phó tướng, hoặc tướng quân. Hắn đứng phía xa, mũi tên hướng tới Tề Triết Hoằng mà bắn. Liễu Hải Nguyệt dùng hết sức lực giương cung, ngay tại thời điểm mũi tên sắp bắn trúng thái tử, mũi tên của nàng đã va vào, tên của Minh Quốc vỡ tan. Đồng thời lúc đó, một tiếng "Roẹt" chói tai vang lên, đầu của tên Minh Quốc đại tướng quân rơi xuống đất, Liễu Hải Nguyệt vì quá sốc mà ngất lịm đi. Ánh mắt Tề Triết Hoằng nhìn về nơi mũi tên đã cứu mình, phát hiện ra thân ảnh quen thuộc đã ngất xỉu, nghiến răng nghiến lợi.
"Tướng quân của các ngươi đã chết, còn không mau đầu hàng?"
Binh sĩ Minh Quốc đã mất đi đầu chủ lực, vội vã quỳ xuống vái lạy xin hàng.
Tề Quốc đại thắng Minh Quốc, chấm dứt mối đe doạ biên giới suốt bao nhiêu năm trời. Binh lính quân ta thương vong vô số, chiến trường nhanh chóng được dọn dẹp.
***
"Mau truyền thái y!". Tề Triết Hoằng vừa về đến doanh trại, tức giận quát lớn. Trái tim các binh sĩ đều đang run rẩy, sợ hãi. Những thương binh đang được chữa trị không sao, nhưng toàn bộ đội quân ở lại doanh trại và đội chi viện số hai đều đang quỳ bên ngoài chờ chịu phạt.
"Điện hạ, vị cô nương này chỉ là... trong chuyện đó bị tổn thương thân thể, lại chịu lạnh và hoạt động quá sức, cộng thêm sợ hãi mà tạm thời ngất đi, để người nghỉ ngơi qua đêm nay sẽ tỉnh lại ạ."
"Điện hạ, vết thương của người..."
Vị thái y già sau khi bắt mạch đã chẩn đoán và báo với Tề Triết Hoằng. Hắn ngồi cạnh giường của Liễu Hải Nguyệt, lo lắng nhìn nàng. Toàn thân nàng toát mồ hôi, trên dưới đều có vết bẩn của đất cát chiến trường. Hắn nắm tay nàng, tay nàng đã đỏ ửng, hẳn là đã rất đau.
"Ta không sao, chút nữa băng bó liền khỏi, ngươi lui ra đi."
Đại phu lui ra ngoài, Tề Triết Hoằng ôm người Liễu Hải Nguyệt lên, chuẩn bị cùng nàng tắm rửa thân thể.
"Ưng! ". Hắn gọi.
Ngay lập tức, một nam nhân toàn thân mặc đồ đen đã xuất hiện.
"Điện hạ cho gọi!"
Tề Triết Hoằng quay lưng đi về phía sau bình phong.
"Truyền lệnh xuống dưới, các binh sĩ đã mệt mỏi, lập tức nghỉ ngơi, ngày mai chịu phạt!"
"Vâng!"
Ưng biến mất.
Tề Triết Hoằng đem Liễu Hải Nguyệt cùng mình ngâm vào bồn tắm, giúp nàng gột rửa thân thể. Hắn vuốt gò má ửng đỏ của nàng, nhìn nàng không chớp mắt.
Hải Nguyệt... Nàng rốt cuộc là ai?
***
Buổi sáng, Tề Triết Hoằng cùng Minh Quốc đàm phán. Minh Quốc thua lớn, lập giao ước không bao giờ xâm phạm lãnh thổ Tề Quốc, đồng thời đưa đại hoàng tử bên đó sang làm con tin trong thời hạn năm năm. Minh Quốc thiệt hại nặng nề, phải đem của cải, lương thực cống nạp thêm cho Tề Quốc, đổi lấy đất nước.
Tề Triết Hoằng lập công lớn, chưa đầy hai ngày trực tiếp đánh quân địch tan bại, trở thành "Diêm Vương sống" người người lo sợ.
Bên phía kinh thành nghe tin, lòng quân phản tặc lay động, số binh theo Thất hoàng tử giảm dần, sợ hãi thế lực của Thái tử.
Hoàng đế lâm trọng bệnh, sớm sẽ không trụ nổi, binh lính theo Tề Triết Hoằng về cung chỉ có một ngày để nghỉ ngơi và ăn mừng, ngày mai lập tức xuất phát.
Liễu Hải Nguyệt buổi trưa tỉnh dậy, đập vào mắt là gương mặt của Tề Triết Hoằng. Hắn nhìn nàng ngủ, nhưng biểu cảm âm trầm đến đáng sợ. Liễu Hải Nguyệt bị một phen giật mình, nép ra một góc không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Điện... Điện hạ... Hạ Tương đâu rồi?"
Tề Triết Hoằng tiến lên giường ôm Liễu Hải Nguyệt xuống, nhìn nàng:
"Đã vào cung rồi."
Liễu Hải Nguyệt tránh ra khỏi Tề Triết Hoằng, hoang mang, tức giận nhìn hắn:
"Người... Tại sao lại làm vậy?"