Tề Triết Hoằng cố ép sát thân thể của nàng vào mình, hận không thể đem nàng hoà tan thành một."Không giấu gì nàng, đêm đầu tiên nàng tới, ta đã theo nàng tới nơi này. Nàng có biết không, tiếng rêи ɾỉ đau đớn của nàng đã khiến ta mấy đêm mất ngủ..."
"Giọng nói của nàng hay như vậy, tại sao lại cố gắng giấu nó đi?"
Liễu Hải Nguyệt khó chịu muốn thoát khỏi vòng giam cầm của Tề Triết Hoằng, xúc cảm va chạm giữa hai thân thể, nhất là "cái đó" của thái tử đang kề sát bụng nàng, nàng thật sự cảm thấy nhục nhã.
"Không nói cũng được, vậy nàng nói xem, tại sao lại ngăn cản quân chi viện đợt ba tới? "
"Nếu tiểu nữ nói, người sẽ tha thứ chứ?". Liễu Hải Nguyệt cố gắng nuốt nước mắt vào trong, giọng nói có chút run rẩy.
"Không. Nhưng nếu nàng nói, ta sẽ nhẹ nhàng."
Liễu Hải Nguyệt vội vã lắc đầu:
"Không! Không được đâu điện hạ... Tiểu nữ đã có hôn phối, lễ đính hôn một tháng sau sẽ tổ chức, nếu người làn như vậy, tiểu nữ sống sao?"
"Cầu xin điện hạ.... Người đánh Hải Nguyệt bao nhiêu trượng cũng được, xin người đừng làm nhục tiểu nữ... Xin người..."
Tề Triết Hoằng không muốn buông tha nàng. Hắn lấy tay nàng nắm lấy hạ thân hắn, dịu dàng nhìn nàng:
"Nàng nói xem, nó đối với nàng hưng phấn như vậy, làm sao để khỏi đây?"
Liễu Hải Nguyệt lắc lắc đầu, vùng vẫy muốn thoát. Nước hồ văng tung toé, ánh nắng chiếu thẳng vào da thịt nam nhân, toàn thân như phát sáng.
Tề Triết Hoằng cắn vào bả vai còn run rẩy của Liễu Hải Nguyệt, để lại đó vết răng đỏ.
"Mau nói!"
Hắn tàn nhẫn quát, Liễu Hải Nguyệt như bị doạ, đối với nam nhân tàn bạo không biết đối xử sao cho phải.
"Là tiểu nữ... Tiểu nữ lo lắng điện hạ ở chiến trường đã nhiều canh giờ, sợ người kiệt sức nên mới tùy tiện can ngăn binh sĩ cứu viện, xin điện hạ đừng phạt bọn họ, đều là do tiểu nữ, người đánh tiểu nữ bao nhiêu cũng được, xin người đừng theo cách này trừng phạt tiểu nữ..."
Tề Triết Hoằng thấy nàng lo lắng cho mình, lòng có chút ấm áp. Nhưng dẫu sao cũng là đám binh lính đó sai, lại đi hồ đồ nghe lời một nữ nhân tay trói gà không chặt! Quả thực khi quay về phải dạy dỗ một phen!
"Đừng khóc, khóc đối với ta cũng vô dụng."
Tề Triết Hoằng chỉ nói vậy rồi môi đặt lên cánh môi nhỏ của Liễu Hải Nguyệt, nhanh chóng áp đảo. Hắn vừa hôn vừa đối với Liễu Hải Nguyệt sờ khắp thân thể. Làn da trắng sứ mịn màng, xúc cảm mềm mại khiến hắn sờ bao nhiêu đều cảm thấy không đủ. Nàng quá ngọt ngào, tựa như có thể khiến vạn vận rơi vào mị hoặc, dễ dàng tan chảy.
"Đ... Đừng... Ưʍ.. ư..."
Liễu Hải Nguyệt bị hôn thô bạo, không thể làm gì ngoài cố tránh và rêи ɾỉ. Nhưng nàng càng chống cự, con sói trong Tề Triết Hoằng đều như bị kí©h thí©ɧ, bộc phát bản tính vốn có. Hắn buông tha môi nàng, nhìn chằm chằm gương mặt đã ửng đỏ vì bị khi dễ của nàng, cười. Hắn đem nàng ra khỏi hồ, trói tay nàng lêи đỉиɦ đầu, ngay tại hang động đem phân thân của mình đặt vào hạ thân Liễu Hải Nguyệt, cảm giác sung sướиɠ tận óc, tê dại toàn thân khiến hắn thoả mãn. Hắn nghiến răng nhìn nàng:
"Quả nhiên, nàng chính là tiểu yêu mê hoặc lòng người..."
"Đau... Điện hạ... Sẽ rách mất... Hu hu..."
Liễu Hải Nguyệt bị đau chỉ có thể kêu lên trong vô vọng.
Nhưng Tề Triết Hoằng không có ý định dừng lại. Hắn tiếp tục dồn dập tấn công nàng, mất hết lí trí. Thân thể Liễu Hải Nguyệt khi giao hợp phát ra một mùi hương quyến rũ, quấn lấy cả tâm hồn và thể xác nam nhân, mị hoặc không lối thoát...
"Chết tiệt! Yêu tinh! Ta phải trừng phạt nàng! Phạt nàng mang thai đứa con của ta!"
"Không... Không... Ư... Mau dừng lại đi, đau quá... Tề Triết Hoằng! A..."
Tề Triết Hoằng sao có thể dừng lại? Nam nhân một khi đã phá bỏ lớp cấm dục, sẽ trở thành bản chất vốn có...
Thời gian trôi qua thật chậm, đối với Liễu Hải Nguyệt, có lẽ đây chính là giờ phút đau đớn, tủi ngục nhất cuộc đời. Giữa nơi hoang vu, ngay khi ông trời còn trên cao lại bị nam nhân làm nhục, nếu phụ mẫu nàng biết, ắt khó tránh nổi việc chịu phạt nặng nề. Nếu người đời biết, nàng sẽ mang tiếng xấu, trở thành nữ nhân dơ bẩn, thân thể không sạch sẽ...
Liễu Hải Nguyệt không còn phân biệt được trời đất và thời gian. Trong đầu nàng chỉ vang vọng một câu nói duy nhất của Tề thái tử: "Ngoan, lần nữa."
***
Thái tử điện hạ mấy giờ đồng hồ sau mới quay về, trên tay ôm Hải cô nương y phục không hoàn chỉnh đã gây ra náo loạn lớn trong quân doanh. Binh lính, tướng sĩ bề ngoài không ho he câu gì, nhưng thực chất ai nấy đều lặng lẽ nuốt tin đồn vào trong, âm thầm bàn luận trong đêm tối.
Đêm hôm đó, Liễu Hải Nguyệt tỉnh dậy, xung quanh không một bóng người. Thân thể nàng khắp nơi đều đau đớn, bước đi khó khăn. Không nhớ rõ đã bị thái tử ức hϊếp bao nhiêu lần, chỉ nhớ rằng trước khi nàng mất đi ý thức, thái tử vẫn chưa hết va chạm. Liễu Hải Nguyệt khóc hết nước mắt, hai mắt sưng đỏ, nằm trên giường lặng lẽ rơi nước mắt...
Nàng đáng lí ra không nên lo lắng cho thái tử... Tại sao vậy nhỉ? Tại sao nàng lại lo lắng cho hắn? Thái tử là người xấu, tại sao phụ thân nàng lại dạy nàng như vậy?
Phụ thân nàng nói, thái tử là người xuất chúng nhất trong các vị hoàng tử, là hi vọng sống của Tề Quốc. Người nói, nếu thái tử điện hạ chết, Tề Quốc sẽ vô chủ, thiên hạ đại loạn, bách tính lầm than. Người nói, nếu nàng gặp thái tử điện hạ, phải dốc sức bảo vệ bằng mọi giá, kể cả khi phải đánh đổi bằng mạng sống... Nhưng việc sống chết của thái tử đâu liên quan đến nàng? Tại sao phụ thân lại căn dặn nàng như vậy? Rất nhiều câu hỏi được đặt ra nhưng không có người trả lời, không ai có thể trả lời ngoài người phụ thân đáng kính của nàng...
Liễu Hải Nguyệt khó khăn bước ra ngoài, bên ngoài ồn ào đến đáng sợ.
"Hải Nguyệt cô nương, người tỉnh rồi? Điện hạ dặn người không được ra ngoài, mau quay trở về nghỉ ngơi đi ạ!". Một binh lính canh cửa lều trại nghiêm nghị nói.
"Thái tử điện hạ đâu? Ta muốn gặp người."
"Thỉnh cô nương quay trở lại nghỉ ngơi!". Binh lính ấy vẫn quyết không nói, chỉ khuyên Liễu Hải Nguyệt quay trở lại, nhưng nàng đã phát hiện điểm không đúng.
"Quân chi viện đợt hai, ngay lập tức lên đường! Điện hạ đang gặp nguy hiểm!"