Chương 20

Tiệc tẩy trần Liễu tướng quân được tổ chức ngay sau đó, kéo dài ba ngày ba đêm trong hoàng cung.Cung nhân bận rộn chuẩn bị, ai nấy đều tấp nập qua lại. Cung của nàng cũng vậy, phường thêu đang gấp gáp chuẩn bị y phục cho các cũng nhân, ngày đêm làm việc không ngừng nghỉ.

Liễu Hải Nguyệt ngày hôm nay quét dọn quanh ngự hoa viên thay một cung nữ khác đang bị bệnh. Nàng giống như mọi ngày quét tước, tưới những dải hoa đủ sắc màu tuyệt đẹp. Nàng yêu hoa, nâng niu nó như trân bảo, tự do tự tại chạm vào từng cánh hoa mềm mại như nhung, trong lòng không khỏi ngứa ngáy một phen. Một tháng trước, nam nhân đó cũng vì nàng trồng hoa toàn bộ Y Lan cung, không chừa bất kì ngóc ngách nào. Đáng tiếc, hắn tốn công tốn sức cũng không thể giữ nàng lại.

Con người Liễu Hải Nguyệt yêu thích tự do, đã vượt qua khuôn khổ cùng lời dạy bảo của phụ mẫu mà phiêu du khắp thế gian, há sẽ chịu làm chim hoàng yến trong chốn thâm cung lạnh lẽo này?

"Nương nương."

Liễu Hải Nguyệt ngưng hành động, mắt thấy Mạc Nhiễm Nhiễm nay đã là Phương chiêu nghi, liền cúi đầu hành lễ.

Mạc Nhiễm Nhiễm đột nhiên dừng bước, có chút khó tin nhìn nàng.

"Muội muội, muội thế nào lại ở trong cung làm công việc hèn hạ này rồi?"

Lời nói nàng ta đậm sự châm chọc, bàn tay mảnh trắng như ngọc khẽ đưa lên miệng, giống như chế giễu nàng thấp hèn.

Liễu Hải Nguyệt không ngờ nàng ta lại nhận ra nàng, cũng không giấu giếm ngẩng mặt lên. Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt được trang điểm tỉ mỉ của Mạc Nhiễm Nhiễm, cười:

"Lâu rồi không gặp Mạc tỷ tỷ, tỷ tỷ quả nhiên khác biệt so với trước đây, khó trách bệ hạ lại sủng ái tỷ lên tận trời cao như vậy."

Mạc Nhiễm Nhiễm không phải ngu dốt, nháy mắt cũng nhận ra nàng là đang nói nàng ta không từ thủ đoạn bò lên giường hoàng đế.

Có ai không biết nàng ta qua một đêm được sủng ái, liên tục tăng phi vị là vì ban đêm dở trò xông vào tẩm điện, quyến rũ hắn? Loại hành vi phóng đãng như vậy đối với một triều đại cổ hủ như vậy quả thực gây không ít lời ra tiếng vào.

Chẳng là hoàng đế sau đó sủng ái nàng ta, nên bản thân nàng ta mới tránh được lời đàm tiếu, cung nhân không ai dám mở lời.

Liễu Hải Nguyệt không sợ nàng ta động tay động chân với nàng, nàng cầu còn không được ấy chứ.

Mạc Nhiễm Nhiễm trục xuất nàng ra khỏi cung lại càng tốt.

"Muội muội bỏ trốn cùng nhân tình lâu như vậy cũng không về Liễu phủ, cả Liễu phủ đang tìm muội, muội lại ở trong cung làm thứ cung tì thấp hèn, quả thực khác người mà."

"Tỷ tỷ nói đùa rồi. Muội chỉ là ra ngoài phiêu du, thế nào liền trong lời của tỷ thành ra vô liêm sỉ bỏ trốn cùng nhân tình rồi? Ngược lại là tỷ tỷ, năm đó tỷ vứt bỏ đại ca ta tàn phế, sao không nhớ tới hai chữ "vô sỉ" viết thế nào đây?"

Mạc Nhiễm Nhiễm nghiến răng ken két, gương mặt được trang điểm tỉ mỉ méo mó xấu xí.

Mà Liễu Hải Nguyệt từ đầu đến cuối đều không có lấy một biểu cảm, chỉ lạnh nhạt đứng đó đáp trả.

Mạc Nhiễm Nhiễm bỗng thay đổi biểm cảm, từ khó chịu phẫn hận đến cười đắc ý.

Liễu Hải Nguyệt biết nàng ta sẽ ra tay nên chỉ đứng im bất động để người đưa đẩy.

Từ đằng sau bị một lực đạo mạnh mẽ tác động, Liễu Hải Nguyệt ngã xuống hồ nước xanh ngắt. Nàng ta biết nàng không biết bơi nên ra chiêu hiểm.

Liễu Hải Nguyệt không sợ chết, chỉ là mãi ở trong cung dưới sự giám sát ngày đêm chặt chẽ của Tê Triết Hoằng, nàng thà chết còn hơn.

Không vùng vẫy, không phản kháng, chỉ có lặng lẽ trầm mình vào nước.

Trong làn nước lạnh lẽo, khi nàng đã dần nhắm mắt lại, một lực đạo mạnh mẽ ôm nàng vào lòng. Chỉ thấy môi nàng giống như bị cắn nuốt, hô hấp dần dễ dàng hơn.

"Khụ...khụ..."

"Người đâu! Giam giữ Phương Chiêu nghi lại đại lao, chờ ngày xét xử!"

Liễu Hải Nguyệt ho khan, dần nhìn rõ người trước mắt. Giọng nói quen thuộc dường như đã thấm đẫm vào tâm trí, không thể nào quên, giờ đã văng vẳng bên tai nàng.

"Người quả nhiên đều biết..."

Tề Triết Hoằng âm trầm nhìn nàng, không nói gì. Không nói gì chính là ngầm thừa nhận. Hắn cái gì cũng biết, từ việc nàng trốn đi đâu, sống trong cung nào, làm công việc gì, hắn đều biết. Hắn chắc chắn đã người theo dõi nàng, bằng không sao có thể kịp lúc tới cứu?

Liễu Hải Nguyệt tính toán hết thảy, lại không thể qua long nhãn của hoàng đế, một mình giống như diễn xiếc, đơn phương độc mã cho rằng mình đã đúng. Nhưng kết cục thì sao? Nàng không hể thoát khỏi hắn, vĩnh viễn không.

***

Khi Liễu Hải Nguyệt tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, trong lòng của Tề Triết Hoằng.

Nàng từ từ ngồi dậy, rời khỏi giường, khoác lên mình áo choàng của hoàng đế, hoa văn hình rồng vàng kim quyền lực.

"Đi đâu vậy?"

Tề Triết Hoằng không biết thức dậy từ bao giờ, lặng nhìn bóng lưng nàng.

"Thần thϊếp cảm thấy, ở An Ninh cung khó thở, muốn ra ngoài hít thở không khí, thỉnh bệ hạ tiếp tục nghỉ ngơi."

Ngữ khí của nàng lạnh nhạt nhưng mềm yếu, hai tay nắm thành quyền run rẩy. Tề Triết Hoằng bật người dậy, sải bước tới phía sau nàng. Bàn tay to lớn của hắn đặt lên bờ vai gầy gò của nàng, như có như không đem người nàng khoá chặt.

"Nàng mới tỉnh dậy, nghỉ ngơi tiếp đi."

Liễu Hải Nguyệt gỡ tay hắn ra khỏi vai, không để cho hắn một ánh mắt.

"Người không thể buông tha ta sao? Đã không có tình cảm, sao phải cưỡng cầu?"

Tề Triết Hoằng lấn tới trực tiếp đem nàng áp vào l*иg ngực cứng rắn, nhẹ ngửi mùi hương ngọt ngào đã lâu không được cảm nhận. Hắn từ tốn xoa khắp cánh tay nhỏ bé của nàng, không mảy may giấu giếm du͙© vọиɠ đang gào thét.

"Nhưng làm sao đây, trẫm nghiện nàng mất rồi."

"Nguyệt, nàng có biết không, hằng đêm trẫm đều nhớ nàng đến khó ngủ, nhớ từng lọn tóc, gương mặt, nhớ từng nơi trẫm đã từng chạm qua..."

Liễu Hải Nguyệt hất văng hắn ra, sợ hãi quay người lại, lùi về sau mấy bước chân. Nàng giống như gặp quỷ, không kìm được cơn giận và nỗi lo sợ đang từ từ chiếm lấy trí óc.

"Tề Triết Hoằng! Ngươi điên rồi!"

Tề Triết Hoằng không để bụng nàng nói thẳng tên hắn, cũng không giận nàng hỗn xược. Hắn biểu cảm lạnh nhạt, tóc dài buông xoã, giờ phút này giống như thần chết có thể tước đi linh hồn của nàng bất cứ khi nào.

"Vậy nàng nói xem, là trẫm điên, hay là hoàng đệ của trẫm điên?"

Liễu Hải Nguyệt không thể phản bác, chỉ yên lặng đứng đó. Bầu không khí âm u đến cực điểm, sự lạnh lẽo bủa vây khắp thân thể, không rét mà run.

Sau đó, Liễu Hải Nguyệt yếu ớt nói:

"A Tương..."

"Nàng yên tâm, trẫm đã đem nàng ta tới một nơi an toàn, chừng nào tâm trạng trẫm tốt liền tự động thả."

Liêũ Hải Nguyệt cắn chặt môi, tựa như muốn cắn xé rách vậy. Nàng tiến tới gần hắn, hèn mọn quỳ xuống.

"Thần thϊếp hỗn xược, xin bệ hạ trách phạt."

Tề Triết Hoằng giống như đã nắm trong tay toàn bộ sự việc. Hắn đỡ Liễu Hải Nguyệt đứng dậy, như dịu dàng hài lòng, như bá đạo chèn ép:

"Ái phi không cần tự trách, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, cái gì cũng đều có, bằng không..."

"Thần thϊếp hiểu rồi, tạ bệ hạ tha tội."

***

Đại lao.

"Hải phi giá đáo!"

Liễu Hải Nguyệt một thân một mình bước vào nhà lao, trên thân là y phục màu lục nhạt, tầng váy lả lướt. Tóc nào búi gọn, vài lọn tóc thưa khẽ bay theo từng nhịp đi, gương mặt xinh đẹp như đoá hoa nở rộ, cùng với cái tăm tối của đại lao là một khoảng đối lập.

Mạc Nhiễm Nhiễm ngày hôm qua còn châm chọc nàng, hãm hại nàng, nay đã chật vật trong sự hôi hám và bẩn thỉu, nhưng khí chất của một tiểu thư nhà quan vẫn còn đó, cao quý không thể ngã.

Nàng ta thấy nàng, cười khinh bỉ, như coi nàng là thứ gì đó thấp kém vậy.

"Thật không ngờ, bổn cung lại có ngày nữa bại dưới tay ngươi, quả thực khó chấp nhận."

Liễu Hải Nguyệt cười dịu dàng.

"Tỷ tỷ nói đùa rồi, tỷ gieo nhân nào gặp quả nấy, từ khi nào liền thành bại dưới tay A Ly rồi?"

"Tỷ tỷ, năm đó ta coi tỷ như tỷ muội, ngươi lại khiến ca ca ta bị từ hôn, trở thành trò cười của thiên hạ, tỷ có từng nghĩ tới chưa?"

Nàng ta nhếch mép:

"Hừ. Ca ca ngươi nếu như lúc đó tàn phế, có nữ nhân nào muốn gả? Bổn cung cũng là giống như bao nữ nhân khác, từ chối hôn phu phế vật mà thôi."

"Tỷ tỷ nói đúng. Chẳng là chúng ta cùng nhau lớn lên, tỷ lại vì tin đồn không rõ thực hư liền trở mặt, không phải quá nực cười hay sao?"

"Muội muội, chuyện cũ chúng ta nói cũng đâu có ích gì, chi bằng nói về hiện tại thì hơn."

Liễu Hải Nguyệt không nói gì, thu hồi nụ cười.

"Hiện tại có gì để nói, tỷ tỷ nói xem."

Mạc Nhiễm Nhiễm lười biếng tựa đầu vào tường, như bất đắc dĩ như chấm biếm:

"Haizz. Bổn cung chỉ là không ngờ, chúng ta lại có ngày chung một trượng phu a."

Liễu Hải Nguyệt không chút biểu cảm, Mạc Nhiễm Nhiễm ngược lại có chút bất ngờ, quan sát kĩ nàng.

"Bệ hạ quả nhiên anh dũng phi phàm, về phương diện đó..."

Liễu Hải Nguyệt vẫn vậy, chỉ là ánh mắt nhìn Mạc Nhiễm Nhiễm tràn ngập ý cười, giống như không để lời nàng ta nói vào mắt, nhìn nàng ta diễn xiếc vậy.

Mạc Nhiễm Nhiễm từ đây cũng ngộ ra vài điều, không nói gì nữa.

Liễu Hải Nguyệt rời đi, Tề Triết Hoằng đến.

"Bệ hạ, người đoán xem, Hải phi cùng thần thϊếp đã cùng nói gì?". Mạc Nhiễm Nhiễm cười như kẻ thắng cuộc trước long nhãn.