Chương 10: Lựa chọn

Sáng ngày hôm sau, Hạ Tương được đưa vào cung hầu hạ Liễu Hải Nguyệt. Y Lan cung rất lớn và đẹp. Nơi này trước kia là nơi ở của Lộc quý phi của tiên đế, vốn là một nữ nhân yêu hoa thích cỏ, cả cung đều tràn ngập hương hoa thơm ngát. Cung nhân được điều tới không ít, đa số đều phụ trách công việc quét dọn. Tề Triết Hoằng sau khi thượng triều đã tới, còn đem theo sau vô số cung nữ, xếp thành hai hàng dài."Bên cạnh nàng cũng chỉ có Hạ Tương hầu hạ, chọn thêm một người thông minh lanh lợi ở cạnh đi."

Hạ Tương bước ra khẽ gập gối:

"Để bệ hạ nhọc lòng rồi. Tiểu thư nói người có Hạ Tương là đủ."

Tề Triết Hoằng khó chịu nhìn Liễu Hải Nguyệt, cơn thịnh nộ ngày hôm qua chưa nguôi, biết nàng bướng bỉnh nhưng cũng không làm được gì nàng.

"Không đủ, chọn thêm một người đi, bằng không trẫm chuyển Hạ Tương tới cung khác là được."

Hạ Tương trừng mắt lớn, rồi quay lại nhìn Liễu Hải Nguyệt. Nàng đang tức giận, móng tay cào cấu vào thành ghế. Nàng gật đầu rồi đứng dậy xem xét.

Trên mặt nàng còn đeo khăn voan mỏng, phàm vì không muốn bị ngữ những cung nữ này nhìn thấy, tránh tai hoạ, phàm cũng vì đêm qua Tề Triết Hoằng cắn môi nàng, hiện vẫn còn sưng, nếu để người khác nhìn thấy, người mất mặt là nàng.

Lướt qua hai hàng cung nữ, Liễu Hải Nguyệt đứng trước mặt một cung nữ.

"Ngẩng mặt lên." Tề Triết Hoằng đã tới phía sau nàng từ bao giờ, vươn tay từ phía sau ôm lấy eo nhỏ nàng.

Liễu Hải Nguyệt cậy từng ngón tay hắn ra, nhưng không thể. Nàng dùng sức đẩy mạnh hắn, hắn cũng không tức giận. Sau khi bị tách khỏi nàng, hắn một lần nữa vô liêm sỉ, dứt khoát ôm cả người nàng. Hắn khẽ hôn lên khoé mắt nàng, duy trì biểu cảm lạnh lùng.

Liễu Hải Nguyệt không làm gì được hắn, chỉ đành cam chịu.

Cung nữ vừa rồi quay mặt lên, vừa hay chứng kiến cảnh vừa rồi, tim nàng ta run rẩy như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

"Tham kiến bệ hạ, cô nương. Nô tì là Liêu Ly, đã từng ở cung hầu hạ ba năm rồi ạ."

Liêu Ly có dung mạo rất ưa nhìn, thuộc dạng xinh đẹp theo cách sắc sảo, mặn mà. Chỉ có điều nhìn qua không phải một nữ nhân lương thiện. Cung nữ mà sơn móng tay, trang điểm khá kĩ càng, hẳn là phía sau còn có người khác chống lưng đi.

Liễu Hải Nguyệt nghĩ nghĩ, nếu giữ nàng ta lại, biết đâu Tề Triết Hoằng sẽ chuyển hứng thú sang người nàng ta, biết đâu hắn sẽ nạp Liêu Ly vào hậu cung mà sủng ái, rồi vứt bỏ nàng?

"Tiểu thư nói chọn cung nữ này ạ." Hạ Tương nhìn nhìn Liễu Hải Nguyệt, cung kính nói.

Tề Triết Hoằng nhíu mày nhìn nàng, qua đôi mắt trong vắt kia đã tìm ra điều nàng đang suy nghĩ. Sự phẫn nộ càng lúc càng nhiều, hoàng đế đang kiềm chế cơn giận. Đợi đến tối, hắn không phạt nàng ra bã, hắn liền đổi họ theo nàng!

"Không được. Trẫm không đồng ý, loại cung nữ này, đưa đến nơi khác đi."

Liễu Hải Nguyệt cảm thấy hụt hẫng, liếc mắt nhìn hắn, tức giận không thôi.

Lý Triêu công công sau khi cho người đem Liêu Ly ra ngoài, liền bắt gặp ánh mắt của Liễu Hải Nguyệt, lòng thầm lo lắng.

"Cô nương, người không được nhìn hoàng thượng như vậy, có tội đó."

Liễu Hải Nguyệt cười cười nhìn hắn, khoé mắt thu nhỏ lại.

"Lý công công, ngươi đừng nhiều lời. Hải Nguyệt thích nhìn trẫm như thế nào, đó là việc của nàng, không đến lượt ngươi nói chuyện, phạt quỳ một canh giờ."

Tề Triết Hoằng liếc nhìn Lý Triêu, mặt không biểu cảm hạ lệnh.

"Tiểu thư nói không cần, chỉ là một lời nói, không cần thiết phạt ạ." Hạ Tương cúi đầu nói.

Tề Triết Hoằng ôm Liễu Hải Nguyệt càng chặt, giận dữ cắn bả vai nàng.

Liễu Hải Nguyệt tiếp tục nhìn qua những cung nữ được đưa đến.

"Tiểu thư nói, đều quay mặt lên." Hạ Tương nói.

Tề Triết Hoằng thấy Hạ Tương đối với Liễu Hải Nguyệt am hiểu như vậy, cơn ghen tuông bỗng nổi lên, nhìn Hạ Tương với ánh mắt lạnh lẽo.

Nàng ấy cảm nhận được, chỉ thấy toàn thân như bị bao trùm bởi cái giá lạnh, liền sợ hãi cúi đầu.

Tất cả cung nữ đều ngẩng mặt lên. Liễu Hải Nguyệt xem xét một hồi liền chọn ra một cặp sinh đôi tỷ muội. Một người là A Lan, một người là A Mai, đều nhanh nhẹn, hiểu chuyện.

Sau khi chọn được cung nữ, Tề Triết Hoằng không rời đi mà ở lại cùng nàng. Liễu Hải Nguyệt buổi sáng chỉ đi quanh Y Lan cung tham quan. Nàng phát hiện, nơi này rất rất nhiều hoa. Khi vừa bước vào cung sẽ nhìn thấy một đầm hoa sen nhỏ nhắn đặt giữa sân, quanh sân trồng vài cây hoa đào, hoa mai lẫn lộn. Vào trong gian phòng tiếp khách sẽ thấy hoa mẫu đơn trong chậu được đặt ở nhiều vị trí, một số cây cảnh đan xen. Gian phòng ngủ thoáng mát, một chiếc cửa sổ lớn hướng ra vườn hoa phía sau, trong phòng ít hoa hơn.

Liễu Hải Nguyệt đi quanh vườn hoa, ánh mắt dừng lại ở loài hoa quen thuộc. Mắt nàng sáng lên, đối với Hạ Tương trao đổi ánh mắt.

Tề Triết Hoằng híp mắt nhìn từng biểu cảm của nàng, phát hiện nàng đối với loài hoa trong hang động ngày đó rất thích. Hắn không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng nàng thích, mê nó.

Hoàng đế cũng không biết, sau này hắn sẽ vì loài hoa này mà bị nàng đóng cửa không tiếp vài ngày trong tháng.

Hắn cũng sẽ không biết bí mật về loài hoa tưởng như đơn giản này.

"Cẩn thận một chút, đừng để tổn hại đến hoa. Để sang đây, số nữa đem vào phòng". Hạ Tương chỉ dẫn cung nữ cùng thái giám di chuyển hoa, liên tục nhắc nhở họ cẩn thận.

Hoa được chuyển hầu hết vào phòng, số khác đều trồng ở vườn cùng những loài hoa khác.

Liễu Hải Nguyệt từ đống sách cũ trong phòng, có lẽ do Lộc phi năm đó để lại, đã tìm ra tên của loài hoa này- Ly Nhuyễn. Ly Nhuyễn khác với loài hoa khác, nó nở bốn mùa trong năm, mỗi chu kì nở cách nhau bảy đến tám ngày, mỗi lần nở sẽ nở tiếp bảy ngày, cứ như vậy cho tới khi bị tác động bên ngoài mới chết. Mỗi bông có chu kì khác với bông khác, mà hoa luôn nở trong cùng một cụm. Điều này cũng lí giải vì sao nàng mỗi khi tìm thấy nó, nó đều nở rộ.

Ly Nhuyễn rất ít người biết đến, nó dùng để tạo độc, đối với nữ nhân không tốt, nhưng đối với nam nhân lại tốt. Nó khiến nữ nhân dễ rơi vào thần trí bất ổn, tiếp xúc lâu ngày sẽ tổn hại thân thể, chết dần chết mòn. Nhưng đối với nam nhân, có thể làm tăng hưng phấn, bổ tráng dương khi xảy ra giao hợp. Bất quá, nó có hại với nữ nhân khác, nhưng lại có lợi với nàng. Loại độc nàng trúng chỉ có nó là thuốc giải nhẹ, có thể làm tan đi một vài phần độc tố, ổn định thân thể.

Có lẽ, nàng nên hạn chế để Tề Triết Hoằng vào khuê phòng, bằng không hắn lại mạnh hơn trước, đến lúc đó nàng so với bây giờ còn mệt mỏi và khổ sở hơn.

Buổi trưa Tề Triết Hoằng không về An Ninh điện của hắn, mà dùng bữa ở Y Lan cung của nàng. Nàng mặc kệ hắn làm gì cũng đều không quan tâm, chỉ yên lặng ăn rồi nghỉ ngơi.

Trong cung ngày càng xuất hiện thêm tin đồn về nàng, nhiều không đếm xuể.

Buổi chiều hôm ấy, phiền phức đã kéo tới.

"Nương nương, thật sự không được đâu ạ."

Tiểu thái giám canh cửa khổ sở nói.

Nữ nhân ăn mặc hoa lệ, toàn thân cao quý, dung mạo sắc sảo, xinh đẹp liền trợn mắt:

"Hỗn xược! Có gì là không được? Y Lan cung thấy bổn cung đến, không tiếp đón thì thôi, còn đóng cửa đuổi người?"