Hoang Nguyên Tuyết

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Thương Nguyệt (bút danh bắt nguồn từ bốn chữ Thương Hải Minh Nguyệt) tên thật là Vương Dương, sinh ngày 15 tháng 5 năm 1979, người Chiết Giang. Niềm yêu thích với tiểu thuyết võ hiệp nhen nhóm vào năm …
Xem Thêm

Chương 19
Một ngày nhàn rỗi, A Tĩnh mời nàng đến Xuy Hoa tiểu trúc uống trà.

Khi đến rồi thì Phong Sa lại do dự, bởi vì nàng thấy Tĩnh cô nương xem ra có vẻ không có hứng thú để thưởng thức trà. Chẳng hiểu có phải là thanh Huyết Vi không lúc nào rời tay áo nàng, hay là vì trên người nữ tử đó tựa hồ như bao trùm một làn huyết sắc nhàn nhạt. Cho dù là đang lúc bình tĩnh, thì luồng ánh sáng ấy cũng phát tán ra bốn phía, một thứ cảm giác nguy hiểm sắc bén ép cả lên mặt.

Xuy Hoa tiểu trúc là một tòa tiểu lâu hai tầng, bày trí trang nhã, người ở đó rất ít, chỉ có một thiếu niên mặc trường sam màu vàng thường ngồi ở đó, tĩnh lặng nhìn bốn tòa cao lâu đông tây nam bắc quanh vườn. Đến Thính Tuyết lâu mới vài ngày, Phong Sa tự nhiên không biết vị thiếu niên có vẻ trầm mặc khép kín ấy kỳ thật là một trong tứ đại hộ pháp của Thính Tuyết lâu - Hoàng Tuyền.

Còn Xuy Hoa tiểu trúc tuy bề ngoài giản dị lung linh, nhưng lại là chỗ có sát khí nặng nhất ở trong Thính Tuyết lâu.

Hoàng Tuyền dẫn đầu những sát thủ do lâu bồi dưỡng ra, trường kỳ tọa trấn ở chỗ này, phụ trách ám sát và hộ vệ. Ngày thường, bọn họ phục trong tòa tiểu lâu này, dõi mắt nhìn mọi cử động trong lâu, ngay cả gió thổi cỏ lay cũng không thoát khỏi mắt họ, nhất thiết mọi cử động bất lợi đối với lâu đều bị tiêu diệt ngay từ trong trứng nước. Nhưng, chỉ cần kim bài lệnh phù của Thính Tuyết lâu chủ đưa ra, thất sát thủ liền đến mọi nơi trong thiên hạ, không màn sinh tử hoàn thành một tràng ám sát kinh tâm động phách, không thành công, thì thành nhân.

“Ngươi chẳng phải một mực muốn gặp Nhậm Phi Dương sao?” A Tĩnh ngồi dưới hiên uống một ngụm trà, từ tốn hỏi Phong Sa.

Hôm nay Phong Sa mặc một áo váy màu lam, dựa vào lan can nhìn màu xanh tươi mát trải khắp dưới lâu, cảm thấy chỗ nào cũng xinh đẹp phiêu dật cả. Nàng vốn cứ một mực thắc thỏm vì sao Tĩnh cô nương hôm nay chủ động ước hẹn nàng ở đây, giờ khi nghe nhắc đến danh tự đó, thân nàng khẽ chấn động, cảm thấy như có hàng vạn cảm xúc chạy ngược lên đầu.

Thật lâu sau, nàng mới nhẹ hỏi: “Hắn... hắn khỏe chứ?”

“Rất khỏe. Từ khi vào trong lâu, trước hết hắn được Mạc đại phu giải độc trị thương, sau đó một mực tiếp thụ sự huấn luyện của Hoàng Tuyền hộ pháp. Hiện giờ hắn là một kiếm khách rất ưu tú”. A tĩnh điềm đạm nói, nhưng gương mặt không giấu được vẻ khen ngợi của một kiếm khách đối với một kiếm khách, “Ngày hôm nay, đợt huấn luyện đã đến lúc hoàn tất, trưa nay ta dẫn cô đến đó gặp hắn”.

Phong Sa cúi đầu, nhẹ vuốt cánh tay phải của mình. Trên mu bàn tay như ngọc thạch ấy hiện ra một vết răng rất rõ.

Nàng nghĩ đến cái đêm nàng và hắn cùng nhau đối mặt với sinh tử ấy. Bọn nàng đã từng cùng tuyệt vọng dựa vào nhau mà sống, cùng đối kháng sự sợ hãi do tử vong từ từ bức đến gần. Hắn trong cơn kịch thống đã cắn tay này, khắc chế bản thân. Nàng không thể nào quên đêm đó trong ám thất! Thủy chung không thể nào quên. Khi cái chết và nổi sợ cùng đến gần, nàng và hắn đã cùng nhau gộp chung dũng khí, đối mặt sinh tử.

Nàng vĩnh viễn nhớ hơi ấm và sự rung động thân hình của con người trẻ tuối ấy, và cả cái dũng khí sẳn sàng hy sinh cho mọi thứ ấy nữa. Nó như vết răng trên mu bàn tay nàng, vĩnh viễn ghi dấu trong tim.

Tĩnh lặng hồi tưởng, trong mắt nàng ẩn ước có ánh lệ: “Hắn nói qua là sẽ gia nhập Thính Tuyết lâu một năm, đúng không?”

“Đúng”. Khẩu khí của A Tĩnh lạnh lùng, uống cạn chung trà trước mặt, điềm nhiên tiếp, “Nhưng mà ta có thể cho cô biết, chỉ cần bước chân vào thứ sinh hoạt này, hắn sẽ cam tâm tình nguyện sống cả đời cho nó, vĩnh viễn không thể ly khai Thính Tuyết lâu”.

“Cô cần phải biết, Lâu chủ có năng lực khiến không ai có thể kháng cự ảnh hưởng và ý chí của y”.

Nữ tử áo đỏ nhạt giọng nói, phảng phất như đó là một điều rất đơn giản, ai ai cũng biết đạo lý ấy rồi vậy.

Phong Sa không hề lên tiếng, gian nan cúi đầu.

Nàng minh bạch Tiêu Ức Tình là một con người đáng sợ như thế nào, ngay cả Tĩnh cô nương cũng chịu sự khống chế của y, thì có thể thấy y có lực không chế và sức ảnh hưởng kinh người như thế nào. Ở cạnh bên y một năm, rất khó nói Nhậm Phi Dương sẽ không bị y khuynh đảo, uy hϊếp, trở thành một kẻ tùy tùng trung thành, tự nguyện suốt đời phục vụ cho y!

“Các người... các người sẽ không tha cho hắn sao?” Một sự bi thương và phẫn nộ từ xương tủy trào dâng lên mắt, Phong Sa không còn nhịn được nữa, ném chung trà xuống đất, lần đầu tiên đối mặt Tĩnh cô nương, phát tiết sự bất mãn và phẫn nộ tột cùng trong nội tâm.

“Hắn kỳ thật vẫn còn là một hài tử a! Một kẻ đối với giang hồ đầy nhiệt tình và hoài vọng tốt đẹp. Nhưng, các người đã bóp méo vận mệnh của hắn, khiến hắn trở thành một sát thủ giống như Cao Hoan! Các người sẽ hủy hắn mất!”

Tuy nhiên, khi chung trà vừa thoát khỏi tay nàng, một đạo kiếm trắng như tuyết đã áp sát yết hầu nàng.

Vị hoàng sam thiếu niên ngồi ở một đầu xa xa ấy, dường như đang nhìn về bạch lâu đến ngơ ngẩn, chợt bay đến như điện chớp, xuất thủ như quỷ mị. Tay chân nàng thừa thải, toàn thân nàng xám ngắt, nàng đã bị cường lực ép đến nỗi phát không ra hơi.

“Không có gì, Hoàng Tuyền”. A Tĩnh vẫn không động thanh sắc, đặt chung trà xuống.

“Vừa rồi, trên người của ả có nộ ý và sát ý”. Thanh âm của Hoàng Tuyền khô khan bình đạm, dường như rất lâu rồi y quen với sự trầm mặc không mở miệng. Ngừng một chút, hắn từ từ thỏng tay ra, “Bất quá, hiện giờ không còn nữa”.

Tại sát na Hoàng Tuyền lui ra, thanh kiếm bén cũng rời khỏi huyết mạch trên yết hầu nàng, Phong Sa cuối cùng cũng thở được một hơi dài.

A Tĩnh trầm mặt rất lâu, dường như đang châm chước lựa chọn từ ngữ, rồi nói: “Trong Thính Tuyết lâu người nào việc ấy, nếu như Tiểu Cao rời khỏi Thính Tuyết lâu, thì nhất định sẽ để lại chỗ trống. Lâu chủ sẽ không dễ dàng để hắn đi, trừ khi chúng ta mau chóng huấn luyện ra một Nhậm Phi Dương thay thế cho hắn”.

“Cái gì?” Vì một chuyện không thể coi thường này, Phong Sa chợt ngẩng đầu. Nguyên nhân thì ra là vậy?

A Tĩnh điềm nhiên gật đầu, nhìn cành lá rậm rạp ngoài lâu: “Ngươi hãy nghĩ kỹ coi, nếu như muốn Tiểu Cao thuận lợi thoát li sinh hoạt trước mắt, cần phải có một người thay thế hắn, tiếp tục thứ sinh hoạt này. Đó có thể là Nhậm Phi Dương, hoặc là một người khác”.

Trong tiểu trúc đột nhiên dâng lên sự tịch mịch.

Dường như chợt hiểu sự thật cực kỳ tàn khốc ấy, Phong Sa cúi thấp đầu, mãi không nói nổi câu nào cả. Thật lâu, thật lâu sau đó, nàng mới ngẩng đầu nhìn nữ tử áo đỏ, ánh mắt hiện nổi bi ai và tuyệt vọng không thể giấu được: “Như vậy có thể nói, Nhậm Phi Dương hắn... Hắn là vì tôi và Cao Hoan mà gián tiếp hy sinh sao?”

A Tĩnh gật đầu, có chút cảm khái: “Không sai. Nếu như muốn giải thoát Tiểu cao, thì phải có người hy sinh thế vào vị trí đó... Nhưng tên hài tử hồng y ấy không hề biết cái gì là giang hồ chân chính”.

Mắt Phong Sa đầy lệ, lặng lẽ rơi rơi.

A Tĩnh cúi đầu thở dài, giơ tay khẽ vén tóc, ánh mắt bình tĩnh như nước.

Giang hồ chân chánh là cái thứ gì?

Trường kiếm của anh hùng và nhu tình của mỹ nhân? Chúng chẳng qua chỉ là truyền thuyết, hấp dẫn từng lớp người trẻ tuổi tiến vào. Nhưng giang hồ chân chánh, kỳ thật chỉ là là một nơi hoang dã đóng đầy tuyết, đầy rẫy trật tự và lực lượng, không dung bất kỳ mộng tưởng, nhiệt huyết, và sự kích động nào của thiếu niên.

Thêm Bình Luận