Tiếng
bịch, tiếng quát la, tiếng người xì xào, tiếng đồ vật khua lẻng xẻng.
Tiếng bước chân vội vã, bột vôi rải đầy dưới đất, chảo nước xôi ùng ục, lửa cháy lớn phừng phừng, gỗ tanh tách.
Có người đang quát lớn, điều khiển tình hình náo loạn. Có người bất cẩn, thùng nước nóng đổ văng ra ướt cả khoảng đất.
Quang cảnh hỗn loạn, nháo nhào, vô số người va chạm vào nhau. Phía sau những bóng trắng vụt qua liên tục, người già đối diện với người trẻ...
Tiểu Khả cử chỉ bối rối, bước dài bước ngắn xuyên qua dòng người, đi thẳng tới. Bên tai dần nghe rõ đoạn đối thoại của họ.
"Xảy ra từ lúc nào?".
Lấp bấp. "Chỉ vừa mới bắt đầu!".
"Nguy!".
Lê Trạch vỗ trán
bốp một cái, hai mày nhíu chặt như dán vào nhau, miệng không ngừng lẩm bẩm "Nguy! Nguy to rồi!". Lê Bá Hoài ở đối diện càng hoang mang theo từng câu chữ thốt ra từ Lê Trạch, tay chấp lại, bồn chồn không ngừng chà xát vào nhau.
Phía sau đột ngột truyền tới giọng nói, Lê Trạch quay đầu nhìn, sự căng thẳng trong lòng liền hạ xuống mấy phân, cuốn y thư uyên thâm biết đi biết chạy đây rồi! Lê Trạch như bỏ xuống được hòn than hung đỏ trong tay, không kịp đợi người tới lên tiếng hỏi han thì ông ta đã hấp tấp kéo người lại.
"Tề Y phó ngươi đây rồi!".
"Đã có chuyện gì sao Lê đại nhân?".
Vốn dĩ Tiểu Khả đang còn ở bên ngoài khu vực trung chuyển cùng Lý Oanh, đôi bên nói chuyện trao đổi chưa đến một khắc thì đằng sau đã có tiếng la thất thanh vọng tới. Cả Lý Oanh cũng bị dọa cho giật mình, trong bụng thầm đoán được hình như đã xảy ra chuyện, biết rằng điều đang diễn ra có thể sẽ rất nguy hiểm nên Tiểu Khả lật đật khua tay hối thúc Liễu Thu mau chóng đưa Lý Oanh quay trở về Phượng Quang cung, không quên nhắc đi nhắc lại các nàng khi về tới phải lập tức đóng chặt cửa. Sau đó không đợi nhận được phản hồi của Lý Oanh, Tiểu Khả đã gấp gáp trở về vị trí của mình, trước mắt của cô trở thành một cảnh tượng nháo nhào.
Trực giác của Tiểu Khả gần như đã đúng, nỗi lo trong lòng đột ngột tăng cao, muốn kiếm một người để hỏi chuyện nhưng nhìn hiện tại tất cả đều hoảng loạn, chẳng biết có kẻ nào còn đủ bình tĩnh để giải thích cho cô nữa hay không. Lúng túng lướt qua một lần, rất nhanh cô đã thấy được bóng lưng của Lê Trạch, ông ta đang ở cùng Lê Bá Hoài, nhưng qua thái độ có thể đoán dường như ông ta đang dần bị sự lo sợ bao trùm.
Mắt trái đột nhiên giựt liên hồi không ngừng, một tia bất an chợt loé lên trong bụng. Tiểu Khả vội vã đi tới, khi Lê Trạch vừa nhìn thấy cô thì giống như tìm được phao cứu mạng vậy.
"Vừa rồi ta định cho người tới gọi ngươi nhưng lại lo ngại vì Hoàng hậu nương nương còn đang ở đó. Đáng lẽ ta nên tìm ngươi sớm hơn mới phải!".
"Sao vậy?". Với câu nói này thì không phải chuyện đùa giỡn nữa.
"Tề Y phó ngươi tới thì càng tốt, có thể phụ giúp nghĩ cách!". Lê Bá Hoài hình như vẫn chưa lấy lại sự bình tĩnh, nhìn hai tay của hắn đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tiểu Khả nghi hoặc nhìn Lê Trạch, muốn cô giúp đỡ thì nên giải thích cho cô biết chuyện gì trước. Chỉ thấy ông ta nhăn mặt nhíu mày, mắt cụp xuống, giống như đang suy nghĩ, một hồi sau ông ta mới ngẩn đầu lên đối mặt với cô, bắt đầu cất giọng ngập ngừng.
"Phía trong Uyển bắt đầu xuất hiện dịch bệnh". Hơi thở Lê Trạch vô cùng nặng nề.
Thông tin truyền đến bên tai, Tiểu Khả khựng lại, cô đã dự phòng trước rằng điều này là không tránh khỏi, nhưng không ngờ nó lại tới sớm như vậy. "Tình trạng thế nào?".
Tiểu Khả vẫn giữ thái độ trầm tĩnh, không gấp không vội, hoàn toàn khác hẳn với bọn người đang cuốn cuồng ở sau lưng.
"Theo như thông báo vừa nắm được, bên trong đã có vài nội quan và thị nữ đột ngột ngã xuống bất tỉnh. Ước chừng sơ qua khoảng bảy người, mỗi khắc trôi qua lại càng có người nhiễm nhiều hơn".
Tiểu Khả nghe xong không nói, mặt không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt đăm đăm nhìn xuống mũi giày. Cô đang cố gắng phân tích tình hình, tính toán về các mặt lợi hại để tìm được việc phải làm tiếp theo.
"Lê đại nhân không kịp đợi nữa đâu! Bên trong người nhiễm bệnh mỗi khắc lại thêm vài người! Hơn nữa hình như ngay cả Thần phi nương nương cũng bị truyền nhiễm rồi!!".
Lê Bá Hoài vừa tức thời nói dứt câu, não của Tiểu Khả liền như bị gõ
ong một cái. Cô đơ mắt nhìn Lê Bá Hoài vài giây rồi như chợt tỉnh lập tức tóm lấy vai áo của hắn, gấp gáp truy hỏi.
"Nương Nương nhiễm phải bệnh!! Sao lại không ngay lập tức thông báo cho ta biết?!!". Tiểu Khả hai mắt trợn trừng, bên trong chứa đầy sự khẩn trương dần che phủ cùng tia giận dữ sắc bén như lưỡi đao như muốn bổ nhào xuống trên đầu Lê Bá Hoài. Tay phải gồng sức ngày càng siết chặt bên vai của hắn.
"T-Tề Y phó ngươi khoan nổi giận đã! Ta cũng chỉ mới nhận được tin chưa đầy một khắc đây thôi, nên ta đã tức tốc đến thông báo cho Lê đại nhân!". Bả vai của Lê Bá Hoài bị ghì đến phát đau, không nghĩ được nhìn kẻ trước mặt bề ngoài nhã nhặn, cử chỉ từ tốn, vậy mà lại có nhiều sức lực hơn tưởng tượng của hắn. Siết tới tay của hắn phải gồng cơ lên vì đau, tê rần run bần bật. Chẳng phải hắn đã tức khắc thông báo cho Lê Thái y rồi sao, ông ấy cũng chỉ hoảng hốt một lúc, ngược lại kẻ này tại sao vừa nghe tin Thần phi nương nương nhiễm bệnh thì lại phản ứng mạnh bạo như vậy nhỉ?
Tiểu Khả gấp như phát hoảng, cô buông bả vai Lê Bá Hoài, lại đưa tay liên tục vỗ mạnh vào trán như đang cố đánh tỉnh lại mình. Cô xuýt chút nữa là quên, sao cô lại có thể quên bén chuyện này chứ! Nữ nhân tính tình nhỏ nhen kia vẫn luôn bị kẹt ở bên trong cùng những kẻ mang mầm bệnh dịch! Thật sự đáng trách, đáng lẽ ngay từ đầu cô nên bàn bạc việc đưa nàng ra khỏi nơi này trước tiên với Lê Trạch, vậy mà cứ chạy đông chạy tây cuối cùng cô lại sơ sót việc vốn phải được ưu tiên hàng đầu trước.
Tiểu Khả tự thấy có lỗi, cô nghĩ có thể ban đầu nữ nhân kia hoàn toàn chưa bị nhiễm bệnh vì nàng ta luôn ở trong tẩm điện tách biệt với hạ nhân ở ngoài, và rồi do bản thân cô sơ xuất để thời gian đưa nàng ra ngoài cứ kéo dài. Cuối cùng khi những hạ nhân thân cận đều "dính đạn" thì ngay cả bản thân nàng cũng bị lây nhiễm luôn.
Từng tiếp xúc với nữ nhân kia thời gian đủ lâu nên Tiểu Khả hiểu rõ tình trạng sức khỏe của nàng. Cơ địa của Lý Huệ không phải vô cùng mạnh mẽ như những người hằng ngày chạy việc chân tay, nhưng cũng tuyệt đối không yếu ớt giống các tiểu thư nhà phú quý cửa phòng cũng không thể rời khỏi nửa bước. Thể trạng của nàng thuộc loại ổn định, mặc dù từng sinh nở nhưng không hề có di chứng hậu sinh, việc này chứng tỏ sức đề kháng trong cơ địa của nàng đủ mạnh để chống lại vi khuẩn bệnh truyền nhiễm trong giai đoạn đầu.
Nhưng cũng không thể kéo dài, thời gian ủ bệnh của dịch hạch là rất lâu, có thể lên đến mười lăm ngày sau mới phát hiện dấu hiệu bị phơi nhiễm. Hiện tại tin tức Lý Huệ nhiễm bệnh chỉ mới vừa tức thì đưa ra, chưa chẩn đoán thì không tài nào biết được là nàng đã bị phơi nhiễm trước đó và ủ bệnh đến lúc này mới phát hiện, hay là do cơ địa của nàng nên đẩy nhanh thời gian ủ bệnh gấp nhiều lần khiến cho dấu hiệu xuất hiện ngay khi chỉ vừa mới nhiễm bệnh.
Dù vậy, nếu như Lý Huệ đã bị phơi nhiễm từ lâu thì không cần phải bàn tới. Nhưng nếu nàng là mới bị lây nhiễm thì đoạn thời gian đầu này chính là cơ hội vàng để ngăn chặn vi khuẩn xâm nhập và hi vọng cứu được người nhiễm bệnh ở mức cao nhất. Kháng thể trong người cùng lắm chỉ chống cự được vài giờ, cho nên quy trình chữa trị phải được tiến hành ngay.
Không chần chừ thêm một khắc, Tiểu Khả lấy lại tinh thần vững vàng bước tới trước mặt Lê Trạch. Cô nghiêm túc, trầm giọng nói chuyện với ông ta.
"Lê đại nhân, bắt đầu từ thời khắc này thì mọi thứ đã thật sự trở nên nghiêm trọng hơn, và cũng nguy hiểm hơn gấp nhiều lần. Hiện tại đã có một cung phi bị lây nhiễm, việc phòng ngừa cần phải thắt chặt hơn nữa! Tuyệt đối không được lơ là dù chỉ một khắc, căn bệnh dịch hạch này... một khi bị truyền nhiễm ra bên ngoài, mọi người sẽ không thể tưởng tượng được rằng nó khủng khϊếp đến mức nào đâu!".
Lê Trạch bị lời nói của Tiểu Khả dọa đến trong lòng cũng bắt đầu run rẩy. "Ta hiểu được".
"Đại nhân về phần Hoa Thần phi phải làm sao đây?!".
Lê Bá Hoài gấp đến độ hai tay khua lộn xộn cả lên. Hắn có thái độ như vậy cũng là điều dễ hiểu, Trần Cảnh ở bên ngoài luôn bày ra một biểu hiện lãnh đạm, nhưng trong thâm tâm lại vô cùng sĩ diện và ghi thù sâu sắc. Thần phi là sủng phi của Hoàng đế, nếu lỡ như việc nàng bị lây nhiễm là do sự tách trách của bọn họ bị truyền tới tai Quan gia, thử đoán xem bọn họ sẽ phải nhận hậu quả kinh khủng đến mức nào? Điều này Lê Bá Hoài muôn vạn lần đều không dám tưởng tượng tới.
"Hai vị cứ bình tĩnh, hoảng loạn càng khiến cho những người khác sợ hãi. Bây giờ trước hết hãy giấu việc này trước, nhưng cũng cần phải có sự chỉ đạo của bên trên, Lê đại nhân ngài có thể âm thầm cho người đến thông báo vụ việc này với Hoàng hậu. Nương nương nhất định phải nắm được tình hình ở đây, lỡ như không may tin tức này bị lọt ra ngoài truyền đến chỗ Quan gia thì các người vẫn còn Nương nương chống lưng, nếu lâm vào tình cảnh nguy hiểm thì có thể đến cầu cứu Nương nương".
"Tề Y phó nói phải!". Lê Bá Hoài cảm thán. Lê Trạch cũng gật đầu đồng tình, bỗng ông ta như nhận ra điều gì đó, đột ngột bắt lấy cánh tay của Tiểu Khả gặng hỏi.
"Vừa rồi ngươi chỉ nói chúng ta đến cầu xin Hoàng hậu nương nương cứu mạng, vậy còn ngươi? Ngươi đang có ý định gì!?".
"Ta sẽ vào trong Uyển".
Lê Bá Hoài toát mồ hôi lạnh. "Không được! Bên trong tình trạng đang biến chuyển ngày càng xấu, rất nguy hiểm!".
"Hai người nên nhớ rõ, việc Thần phi nương nương bị lây bệnh không thể truyền ra ngoài, chỉ có ba người chúng ta biết được. Hơn nữa lần này là nhất định phải cứu chữa! Hai người phải ở lại đây để chỉ đạo phòng bệnh, không ai biết rõ bệnh dịch hạch này bằng ta, nên ta đi vào là thích hợp nhất! Giai đoạn này không thể kéo dài, nhất định phải vào trong ta mới có thể xem xét bệnh trạng của Nương nương".
Tiểu Khả không tiếp tục đứng đôi co với hai người bọn họ, cô đi lại chỗ của mình vội vàng thu dọn một số thứ bỏ vào trong hòm thuốc. Ở phía sau hai người kia vẫn đuổi theo tới liên tục ra sức ngăn cản.
"Ngươi không thể vào đó! Bên trong nguy hiểm như vậy chỉ một mình ngươi không thể kham nổi đâu!".
"Lê đại nhân yên tâm, ta sẽ cố gắng hết khả năng có thể. Nếu như ta không vào, chưa bàn tới sự an nguy của Thần phi nương nương và những cung nhân khác, bọn họ bị vây chặt trong Uyển như vậy thì không lâu nữa thôi tất cả bọn họ đều mắc phải bệnh mà mất mạng".
"Tề Y phó! Hoàng hậu nương nương xem trọng ngươi như vậy, nhỡ như Người có hỏi tới tại sao lại để cho ngươi đi vào thì chúng ta biết phải giải thích với Người như thế nào đây?!".
"Cứ nói là do ta tự nguyện đi vào trong Uyển, không thông báo lại với Lê đại nhân và không liên quan đến hai người. Hãy khuyên Hoàng hậu nương nương không cần lo lắng, sau khi xong việc ta sẽ nhanh chóng trở ra ngoài".
"Nhưng...".
Lê Bá Hoài chưa kịp nói hết câu thì đã bị Lê Trạch ngăn lại, hắn biết điều cũng không tiếp tục nói nữa, im lặng đứng sang một bên.
Lê Trạch nhìn thái độ kiên quyết của người này, trong bụng ông cũng dấy lên mấy phần hoài nghi. Ông vốn hiểu biết tính khí cao ngạo, nóng nảy như lửa của Hoa Thần phi, bà ta vào cung lâu như vậy nhưng chưa từng có giao hảo thân thiết với bất kì một cung nhân nào khác, thậm chí còn không hề nể mặt luôn trực diện chóng đối Hoàng hậu. Nghe nói với cả nữ nhi là Hoa Dung công chúa quan hệ giữa mẹ con họ cũng chẳng mấy hòa hảo. Tất cả kẻ trên người dưới trong Hoàng cung, đặc biệt là hạ nhân, chỉ trừ thân tín còn lại hầu như đều có ác cảm với Hoa Thần phi, thậm chí Lê Trạch biết có vài người còn ghét đến mức đay nghiến chửi rủa, trù ẻo sau lưng bà ta.
Lần đầu tiên, Lê Trạch nhìn thấy một người nghe tin Hoa Thần phi mắc phải bệnh đe dọa đến tính mạng, hắn không phải cười, không phải hả dạ. Hắn gấp gáp, là gấp đến muốn chết, dường như hắn chỉ cắm đầu quơ hết những thứ trước mắt mà hắn nghĩ rằng cần thiết nhét hết vào trong hòm thuốc, một mực khẳng định muốn đi vào bên trong xem tình hình của bà ta. Đã không ít lần ông để ý đến thái độ của hắn, bao gồm cả những lần có mặt Hoàng hậu, và biểu hiện của hắn chưa có lúc nào lại quyết liệt như lúc này. Giống như hắn có thể sẵn sàng không màn an nguy của bản thân mà xông thẳng vào trong Uyển để cứu người.
Lê Trạch mơ mơ hồ hồ nghi hoặc, Hoa Thần phi bản tính cay nghiệt lại hung hăng, chưa từng hạ giọng với bất kì người nào. Ông cũng biết việc Thần phi vẫn luôn nửa che nửa mở việc bà ta sủng hạnh những nội quan tú mỹ, Hoàng hậu luôn tường tận nhưng lại cố ý làm như không quan tâm đến và người khác đều đoán được thực chất bên cạnh sự phóng túng thì bà ta cũng chỉ mượn việc này khıêυ khí©h sủng ái của Hoàng đế mà thôi. Hoa Thần phi chưa từng để đám nội quan ti tiện thấp kém kia vào nửa con mắt. Không còn thuận mắt thì thẳng tay vứt ra ngoài, tuyệt tình tàn nhẫn.
Với một người như bà ta vậy, thử hỏi sao bây giờ kẻ này lại có thể tiếp cận, vả lại tâm tư hình như còn có phần mật thiết ẩn dấu. Khi một tia ý nghĩ sượt qua trong đầu, Lê Trạch đột nhiên tự giật mình kinh sợ, lắc đầu cố xua đi những suy tư đen tối kia, có lẽ ông đã thầm nhận ra được vài điều gì đó, nhưng rồi lại không dám tiếp tục suy diễn mối quan hệ ám muội giữa họ nữa.
Tiểu Khả không còn thời gian để tranh cãi với hai người phía sau, cô lật đật chỉnh lại bộ đồ bảo hộ trên người, kéo kỹ khăn che mặt sau đó liền xách hòm thuốc lao thẳng ra ngoài.
Cô tiến lại cổng chính của Uyển vẫn đang được niêm phong chặt chẽ, nhưng cô chưa kịp tiếp cận cánh cửa thì đã bị hai tên thị vệ canh giữ chặn lại. Hai tên này chính là người đầu tiên phát hiện ra tình trạng bên trong, cũng chính bọn họ đã thông báo tin tức này cho Lê Bá Hoài, hiển nhiên họ đều đã được căn dặn không hé nửa lời về vụ việc lần này cho đến khi bên Thái Y viện tìm ra cách giải quyết. Bọn họ cũng tự biết mình, im lặng giữ mồm giữ miệng.
Tiểu Khả dừng bước, cố gắng điềm tĩnh dùng giọng hòa hoãn nhất khẽ nói chuyện với bọn họ. Tránh việc để lan tin tới những kẻ khác.
"Hai vị! Hiện tại ta phải vào bên trong để xem xét tình trạng của Thần phi nương nương. Làm phiền mở cửa".
Môi tên lắc đầu chắc nịch, gằn giọng. "Ngươi là kẻ nào? Chưa có thông báo từ người chỉ đạo bọn ta không thể mở cửa. Hơn nữa ngươi có biết bên trong đang vô cùng nguy hiểm hay không?!!".
"Ta là Tề Y phó, người phụ trách dược phòng của Phượng Quang cung. Vừa rồi ta đã có bàn bạc qua với Lê Thái Y và ông ấy cũng chấp thuận cho ta đi vào bên trong".
"Việc này...!". Hai tên thị vệ lưỡng lự nhìn nhau, bọn họ đều không có quyền quyết định khi chưa nghe trực tiếp chỉ thị. Hồ đồ mở cửa lỡ như khiến dịch bệnh truyền ra bên ngoài, cùng tin tức Thần phi nhiễm bệnh thì hai cái đầu của họ chắc chắn sẽ bị chém xuống bêu giữa chợ, treo thây trên cổng Tường Phù.
"Hiện tại Thần phi nương nương đang trong tình trạng nguy hiểm, hai người còn đôi co không để ta đi vào đó. Nếu như mạng của Nương nương không giữ được thì chắc chắn hai người các ngươi cũng chuẩn bị lo tang sự đi!".
Lời này của Tiểu Khả thành công dọa cho hai tên thị vệ sợ tái mặt. Thừa thế tấn công, cô cố tình xích lại gần, nhỏ giọng thì thầm trước mặt bọn họ.
"Việc Thần phi nương nương mắc bệnh hiện giờ vẫn chưa bị lan truyền ra bên ngoài. Lê đại nhân được mật lệnh của Hoàng hậu nương nương cho phép ta đi vào, âm thầm chữa trị cho Thần phi. Nếu như thành công, Hoàng hậu sẽ coi như chưa từng có tin tức này, có thể may mắn hai ngươi cũng sẽ được thưởng vì đã hợp tác với ta?".
Hai người họ lại nhìn nhau, suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp. "Được! Nếu như ngươi có khẩu dụ của Hoàng hậu nương nương thì bọn ta sẽ để ngươi vào. Nhưng ta cũng nhắc cho ngươi nhớ rõ đây!! Bên trong nguy hiểm như vậy, nếu như ngươi không thể chữa trị cho Thần phi mà còn mất luôn cả mạng tất cả mọi chuyện đều không liên quan tới bọn ta!!".
"Được!". Tiểu Khả lùi lại, ánh mắt kiên định gật đầu.
Hai tên thị vệ ra hiệu với nhau, sau đó quay lưng đi lại mở then cài bằng đồng. Dùng sức đẩy, đại môn cuối cùng cũng mở ra, nhưng chỉ hở một khe nhỏ đủ để một người lách vào. Có lẽ bọn họ thật sự sợ hãi dịch hạch sẽ truyền nhiễm tới, ngay cả cửa cũng chẳng dám mở hết.
Và rồi, Tiểu Khả nửa hù nửa gạt cuối cùng cũng ép được bọn họ phải mở cửa. Cô siết chặt hòm thuốc trong tay, thở một hơi mạnh, không do dự tiến thẳng vào bên trong Uyển, bước chân của cô chưa từng ngừng lại, đầu cũng không hề ngoảnh lại dù chỉ một lần.
Quyết tâm của Tiểu Khả bây giờ vô cùng kiên định, ý chí vững vàng đầy tự tin đối mặt trực tiếp với căn bệnh dịch hạch vĩ đại tàn khốc từng gϊếŧ chết hàng trăm triệu sinh mạng, căn bệnh được mệnh danh chết chóc khủng khϊếp nhất lịch sử của nhân loại.
-----Hết Chương 79-----Tác giả: Lao vào cõi chết cứu người thương...Ngày đăng: 30-3-2023