Kể từ khi đã phát hiện được nguyên nhân của căn bệnh dịch đang chực chờ bùng phát, tất cả mọi thứ liên quan trực tiếp đến dịch hạch này bao gồm nguồn gốc, nguyên nhân, giai đoạn lây nhiễm, tình trạng bệnh và phương pháp đề phòng cũng như cách chữa trị đều được Tiểu Khả trình báo lại một cách chi tiết cặn kẽ nhất lên chỗ Lý Oanh. Tuy nhiên chỉ là qua bản ghi chép trên giấy tờ, bởi vì Tiểu Khả đang ở trong nơi phát dịch, lại còn tiếp xúc trực tiếp với xác chết của Lê Kiều cho nên cô không thể đến gặp trực tiếp Lý Oanh để tường thuật lại tình hình được. Hơn nữa bản thân cô cũng muốn ở lại nơi này, trong khi chờ đợi chỉ thị từ Lý Oanh thì cô cũng có thể giúp đỡ khống chế tình trạng dịch bệnh. Thật ra ở lại cũng tốt, Tiểu Khả đi qua đi lại ở chỗ này đã hơn ba tiếng đồng hồ, cũng từng chạm qua cầm qua nhiều thứ, chẳng may trên người đã mang theo mầm bệnh dịch, nếu như chủ quan đi ra bên ngoài thì chính mình lại trở thành nguồn lây bệnh cho cả Hoàng cung. Bản thân cô không muốn lây nhiễm bệnh cho Lý Oanh, Trần Huyên vốn có bệnh nền trong người, dịch hạch đối với thời đại này vẫn là một thứ cực kỳ nguy hiểm, không may truyền nhiễm phải thì nguy to, tốt nhất là đề phòng vẫn hơn. Cuối cùng tính toán kỹ lưỡng, cách an toàn nhất chỉ là trao đổi qua thư từ, cho nên Tiểu Khả bắt buộc ngồi trong lều suốt cả canh giờ để viết lại toàn bộ mọi thứ bằng tay.
Số thông tin Tiểu Khả muốn trình bày được viết đầy cả chục trang giấy, viết xong số chữ đó tay của cô cũng gần như tê cứng muốn liệt tới nơi. Gần ba mươi trang giấy được xếp gọn gàng nhét vào trong phong thư cũng bị phồng lên cả tấc, những thông tin này từ đầu đến cuối chỉ có Tiểu Khả ghi chép và cô hoàn toàn ở trong lều một mình, ngoại trừ Lê Trạch đã nghe sơ qua trước đó thì còn lại không có ai biết được tình trạng thực tế của dịch bệnh, điều này phải hoàn toàn được bảo mật trước khi thông tin đến chỗ của Hoàng đế, đây cũng là mệnh lệnh mà Lý Oanh âm thầm căn dặn Tiểu Khả trước đó vì không muốn mọi người hoang mang hỗn loạn trước khi có biện pháp khắc chế bệnh.
Sau khi đã được gói lại kỹ lưỡng, Tiểu Khả còn đóng thêm một dấu niêm phong ở miệng phong thư để chắc chắn số tin tức bên trong vẫn là bí mật khi đến tay Lý Oanh. Con dấu này chẳng những có tác dụng niêm phong mà nó còn đặc biệt ở một chỗ nó còn là kí hiệu riêng biệt của Hoàng hậu, chỉ cần có con dấu này thì văn kiện hay thư từ ngay lập tức được mang đến trao tận tay của Lý Oanh, đây cũng là một đặc ân bí mật của nàng dành cho Tiểu Khả, một phần là vì nàng luôn có tâm niệm đề phòng với mọi vây cánh của Hoàng thượng.
Vì Tiểu Khả không thể ra ngoài cho nên phong thư được đem tới nơi trung chuyển. Bên Thái Y viện đã dọn dẹp một góc ở nơi giao địa phận giữa Dụ Nguyệt uyển và các cung khác, cho kê một cái bàn gỗ dài, bên cạnh để một cái vạc nước to ngâm lá Mật Sâm xông trong không khí. Khu vực này hiện đang phong tỏa, bên ngoài cũng lập một trạm kiểm soát nhỏ, bất kể ai cũng không được ra hoặc vào, tất cả mọi thứ nếu cần đều chỉ có thể nhờ vào nhân sự ở phía ngoài chuẩn bị giúp. Cách mỗi hai canh giờ sẽ có người mang đồ đến, lương thực, thuốc men và những vật cần thiết khác được chuyển tới sẽ đặt ở trên bàn gỗ kia, sau đó nhân sự phía ngoài sẽ dùng lá Mật Sâm trong chảo nước luôn được đun nóng rải nước vào những đồ đạc trên bàn, hoàn tất mọi thứ đợi người bên ngoài lui lại thì nhân sự bên này mới được tiến tới nhận đồ. Cả quá trình từ khi kiểm tra đến lúc lấy đồ đều vô cùng nghiêm ngặt và cẩn trọng, đây cũng là một đề xuất nhỏ của Tiểu Khả.
Bởi vì phong thư này là bảo mật nên đích thân Tiểu Khả phải đem giao. Tới chỗ trung chuyển, trước đó cô cũng đã nhắn với Lý Oanh nói nàng cho người đến lấy tin và khi nhìn thấy người đứng bên ngoài trạm kiểm soát là Liễu Thu cô cũng có chút ngạc nhiên. Như luật lệ, Tiểu Khả đặt phong thư trên bàn sau đó lùi lại, người của bên kiểm soát tiến lên bắt đầu làm việc của mình, vì đây là thư từ không thể làm ướt được, cho nên chỉ có thể lấy nhánh củi đang cháy âm ỉ dưới vạc nước dùng khói và hơi lửa nóng để huơ.
khi mọi thứ đã xong xuôi, người bên kiểm soát mới cẩn thận cầm lên phong thư đưa cho Liễu Thu. Nhìn thấy phong thư đã an toàn nằm trong tay Liễu Thu, Tiểu Khả mới có thể buông nhẹ tâm thái nặng nề trong lòng, thở phào một cái, ngóng về phía Liễu Thu ở bên ngoài, cô không quên nhắc nhở nàng khi trở về tới Phượng Quang cung phải thanh tẩy người cẩn thận để không mang mầm bệnh về. Liễu Thu chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu rồi liền quay lưng rời đi, không chần chừ thêm một giây. Có lẽ bản thân nàng ấy cũng biết rằng tin tức sớm đến tay của chủ tử thì càng có nhiều cơ hội để giải quyết dịch bệnh nguy hiểm này.
Tiểu Khả tuy lúc nhìn thấy có hơi ngạc nhiên nhưng cô liền hiểu được tại sao Lý Oanh lại cho Liễu Thu đích thân tới nơi nguy hiểm như thế này nhận thư mà không phải ai khác, chính là bởi vì Lý Oanh luôn có một niềm tin tuyệt đối ở nơi Liễu Thu, một phần cũng vì nàng ta cũng là người đã từng theo chủ tử từ khi còn ở phủ Yên Sinh vương cho đến tận bây giờ. Thú thật, Tiểu Khả chuyển qua Phượng Quang cung đã gần hai tháng nhưng quan hệ giữa cô và Liễu Thu không được thân thiết cho lắm, chỉ dừng lại ở những lần nói chuyện hiếm hoi, và tính tình của nàng ta cũng trầm mặc ít nói. Cùng phận sự ở Phượng Quang cung, số lần chạm mặt không nhiều nhưng cũng chẳng phải là ít, những khi trò chuyện lại chẳng tới mười câu, mỗi lần nhìn thấy mình thì Liễu Thu luôn bày ra gương mặt lãnh đạm hời hợt, hơn nữa những ngày đầu chính nàng cũng tỏ thái độ không hài lòng với việc mình được Lý Oanh đặc cách trở thành Y phó túc trực của Phượng Quang cung, thậm chí đôi lúc cô đã cố bắt chuyện với nàng nhưng lại chỉ nhận được sự phớt lờ của nàng ta. Tiểu Khả vẫn cảm nhận được dù Liễu Thu có phần hơi dè chừng và bày mặt lạnh nhưng nàng đối với cô vẫn dành một sự tôn trọng nhất định, cô luôn thấy được điều đó trong ánh mắt của nàng ta mỗi khi cả hai chạm mặt.
Sau khi phong thư đã được gửi đi, việc còn lại chỉ là ngồi đợi mà thôi. Tiểu Khả nhìn lên bầu trời, bây giờ chắc là đã vào giữa giờ Mùi, ở hiện đại là hai giờ chiều, theo như cô suy đoán thì ít nhất từ giờ cho đến sáng mai mới được ban chỉ thị xuống, cho nên hiện tại cô có rất nhiều thời gian trống trải. Mặc dù có thể nghỉ ngơi cả ngày trời thì đám người Lê Trạch cũng chẳng dám lên tiếng phàn nàn gì về mình nhưng Tiểu Khả không muốn bọn họ dèm pha bản thân ngồi im một chỗ chỉ vì có Hoàng hậu hậu thuẫn phía sau, cho nên cô đã chủ động giúp đỡ mọi người, dù gì công việc ở đây vẫn luôn thiếu người.
Tiểu Khả chạy đôn chạy đáo, hết cắt lá thuốc lại phải châm thêm nước vào chảo thuốc, hầu như việc gì cô cũng tự thân vận động giúp đỡ, cho nên phần việc của mọi người cũng nhẹ bớt đi phần nào. Tuy tất bật luôn tay luôn chân nhưng Tiểu Khả vẫn cười cười nói nói, cảm giác như cô chẳng hề thấm mệt dù trước đó vừa phải khám xác vừa phải ngồi viết sớ trình cả canh giờ, người khác nhờ vả cũng không nề hà giúp đỡ tận sức. Dù trước đây chưa từng gặp mặt cũng chưa từng nói chuyện, đến đây cũng không tới một ngày nhưng biểu hiện và thái độ của Tiểu Khả đã chiếm được nhiều thiện cảm của những nhân sự bên Thái Y viện, và cô cũng quen biết được nhiều người mới, chắc là họ sẽ giúp ít về sau này nếu cần.
Quay qua quay lại trời cũng đã chập tối, Tiểu Khả cả một ngày bận rộn cũng cảm thấy mệt mỏi, nhưng hiện tại vẫn chưa đến giờ cơm cho nên cô đành ngồi nghỉ tạm ở một góc dưới chân tường vây bên ngoài của Dụ Nguyệt uyển.
Không thể tháo bỏ mạng che mặt nên Tiểu Khả chỉ có thể hít thở vài hơi nặng nề, mặc dù rất muốn tháo bỏ cái khăn chết tiệt này nhưng cô hiểu rõ vi khuẩn dịch hạch có truyền nhiễm qua đường hô hấp và cô tuyệt đối không thể bỏ qua quy tắc được định ra vì an toàn của bản thân cũng như an toàn của những người khác. Tiểu Khả ngồi chưa tới nửa khắc, từ xa một dáng người chạy tới đứng chắn ngay trước mặt thở hổn hển, cô ngước đầu nhìn, ra là Y sinh của Thái Y viện Lê Bá Hoài.
"Tề Y phó thì ra ngươi ở đây sao!?".
Tiểu Khả quan sát biểu hiện của Lê Bá Hoài, cử chỉ vội vàng, ôm ngực thở hồng hộc, có lẽ cậu ta đang rất gấp gáp. Tiểu Khả lật đật chống tay đứng dậy, phủi đi mảng cát dính ở phía sau vì ngồi khi nãy, chậm rãi hỏi han Lê Bá Hoài.
"Có việc gì cần ta sao Lê Y sinh?"
"Phải rồi!". Lê Bá Hoài vẫn chưa lấy lại được nhịp thở, giọng nói bị ngắt quãng. "Hòa-Hoàng hậu nương nương đang ở phía ngoài khu kiểm soát, Lê đại nhân bảo ta đến gọi ngươi!"
Vừa nghe đến hai chữ Hoàng hậu Tiểu Khả chợt giật mình một cái, không dám tin hỏi lại, "Nương nương đến đây sao?!".
Lê Bá Hoài gật đầu chắc nịch, "Mau lên! Lê đại nhân đang tiếp chuyện với Nương nương. Nói ngươi đừng để Người đợi!".
Tiểu Khả không day dưa hỏi thêm, lập tức theo sau Lê Bá Hoài rời đi. Khi cô chạy tới đã thấy bóng dáng nữ nhân trên người cẩm phục gấm hoa trang nhã đang bị chặn lại bên ngoài khu kiểm soát, theo sau còn có hai người khác nữa, là Liễu Thu cùng Hoàng Liên. Từ xa cô có nghe loáng thoáng được giọng của hai người họ, có vẻ như họ đang cố gắng khuyên nhủ người kia mau chóng trở về. Ở phía bên trong cũng không khác mấy, một đám người có cả Lê Trạch không ngừng tiếp lời của Liễu Thu và Hoàng Liên, nhưng có lẽ người đang được vây lấy kia lại như không để những lời nói đó lọt vào tai, chỉ một mực giữ im lặng, chốc chốc lại đảo mắt như đang tìm kiếm gì đó.
Đến khi nhìn thấy bóng dáng Tiểu Khả chạy lại gần, nàng liền như tìm được người cần tìm, cất giọng gọi tên của cô. Tuy dung nhan của nàng đã bị che đi bởi một lớp khăn nhưng hình như cô vẫn ẩn ẩn thấy được trên môi nàng thoáng hiện ra nụ cười.
"Tiểu Khả ngươi đây rồi!".
Nhìn biểu hiện mừng rỡ của Lý Oanh trong lòng Tiểu Khả liền cảm thấy hoang mang, đang có chuyện gì vậy? Tiểu Khả tiến lại bên cạnh Lê Trạch, chấp tay hướng về Lý Oanh cúi người thi lễ, sự xuất hiện bất ngờ này của Lý Oanh khiến cho cô bị ngơ ngác. "Thần thỉnh an Hoàng hậu nương nương!".
"Lúc này không cần nhiều lễ như vậy!". Lý Oanh phất tay, ý chỉ lễ tiết có thể miễn bây giờ.
"Hoàng hậu nương nương ở nơi này rất nguy hiểm! Sao người lại đến đây?".
Lý Oanh ý định cất giọng trả lời nhưng đột nhiên lại ngưng, nàng nhìn quanh một lượt rồi quay sang đánh mắt với Liễu Thu. Liễu Thu hiểu ý chủ tử, gật gật đầu sau đó tiến lên một chút nói vọng về phía trong này.
"Lê đại nhân phiền ngài rồi. Hoàng hậu nương nương có một số việc cần trao đổi với Tề Y phó, hiện tại ngài có thể trở về làm việc của ngài".
"Dạ được! Vi thần không dám làm phiền Hoàng hậu nương nương, thần trở lại sự vụ của mình. Nếu cần Nương Nương có thể gọi thần bất cứ lúc nào". Lê Trạch chấp tay thi lễ sau đó cùng đám người của ông ta quay trở về làm việc. Ông ta từ đầu đều biết Tiểu Khả là người của Phượng Quang cung, được phân phó qua đây giúp đỡ, một phần là để giám sát ông ta. Dĩ nhiên ông ta cũng muốn biết giữa họ là đang nói về chuyện gì, nhưng ý muốn của Nương Nương thông qua thị nữ đã bày tỏ rất rõ ràng nên ông ta bắt buộc phải trở lại việc của mình. Chỉ là Lê Trạch nghĩ cũng không dám nghĩ Hoàng hậu nương nương lại đích thân đến nơi nguy hiểm này chỉ để tìm người kia. Dựa vào tình cảnh trước mắt Lê Trạch trong lòng thầm đoán bề ngoài người kia chỉ là Y phó nhưng có lẽ địa vị của hắn ở Phượng Quang cung càng vững vàng hơn nhiều. Theo như ánh mắt quan sát đã qua nửa đời người như ông ta nhìn thấy, mối quan hệ của hai người họ không chỉ dừng lại ở việc chủ tử và thần tử. Hoàng hậu nương nương trong lòng đối với người kia là vô cùng có phân lượng.
Lê Trạch rời đi xong, Lý Oanh giống như buông xuống được phòng bị, nàng vẫy vẫy tay ra hiệu cho Tiểu Khả đi qua chỗ của các nàng.
"Tiểu Khả ngươi đi qua đây".
Tiểu Khả ngay lập tức lắc đầu. "Không được! Mọi người đã đặt ra luật lệ bất cứ ai đã đi vào thì không được phép trở ra ngoài!".
"Riêng ngươi thì khác biệt. Bổn cung tin tưởng ngươi luôn biết cách tự bảo hộ bản thân mình. Vậy nên nếu ngươi có ra khỏi nơi này cũng chẳng thể nào truyền nhiễm cho bổn cung". Lý Oanh vẫn kiên quyết.
"Dù thần có cẩn thận tới đâu đã ở trong này thì ít nhiều cũng có thể bị dính mầm bệnh, dịch bệnh này không phải chuyện đùa giỡn. Hơn nữa nơi này rất nguy hiểm, Nương Nương người mau quay trở về đi!"
Lý Oanh giống như bỏ ngoài tai khuyên can, chỉ một mực ra lệnh cho Tiểu Khả đi ra.
"Bổn cung tự biết cân nhắc chuyện này! Hiện tại ngươi mau đi ra đây, bổn cung có việc cần bàn bạc qua với ngươi, việc này không thể để kẻ khác biết được!".
Tiểu Khả có phần khó xử, khuyên răn nàng không nghe, bản thân lại không thể cứ tùy tiện mà đi ra ngoài như vậy được. Cô muốn cất giọng nói thêm gì đó nhưng tức khắc liền bị câu nói của nàng cắt đứt.
"Đây là mệnh lệnh!".
Tiểu Khả bối rối bị kẹt trong trình trạng tiến thoái lưỡng nan, ra cũng không được, không ra cũng không được. Định là sẽ cố gắng thuyết phục nàng một lần nữa nhưng bây giờ lại không thể kháng lại mệnh lệnh của nàng. Tiểu Khả bất đắc dĩ tháo bỏ lớp áo choàng ngoài, tới cạnh chảo nước làm những bước khử khuẩn cần thiết xong mới dám đi khỏi khu giao giới.
Trước đó hành động này của Lý Oanh đã bị đội kiểm soát bên ngoài can ngăn, bọn họ còn có ý định muốn báo lên cho Hoàng thượng nhưng bị Hoàng Liên dập tắt ngay tức thì. Một câu " Chuyện của bổn cung không cần các ngươi tới quản" liền đem sự nắm quyền của bọn họ ném sang một bên. Hoàng hậu đã lên tiếng cho dù bọn họ gan to bằng trời cũng phải tránh qua một bên, không dám chen vào chuyện của nàng nữa, ngoan ngoãn trở về vị trí của mình.
Tiểu Khả vừa bước ra Lý Oanh đã vội vàng tiến tới nhưng cô nhanh hơn một bước lùi lại, kéo ra một khoảng cách cho hai bên.
"Nương Nương đừng đến gần, mặc dù thần đã dội qua nước thuốc nhưng chưa chắc rằng hoàn toàn tiêu hủy được mầm bệnh. Hai bên cố giữ một khoảng cách thì tốt hơn!".
"Được". Lời nói của người kia cũng có phần đúng, cho nên Lý Oanh cũng không miễn cưỡng tiến tới nữa.
"Nương Nương khẩn trương như vậy có phải có chuyện gì không?".
"Tiểu Khả, hiện tại tình hình bên trong đó như thế nào rồi?".
Tiểu Khả quay đầu nhìn lại bên trong một lượt rồi mới đáp lời. "Bây giờ xem như vẫn tạm ổn định, chưa có gì chuyển biến xấu, cũng không có ai có biểu hiện bị nhiễm bệnh".
"Vậy thì tốt!".
Lý Oanh đáp lại chỉ bằng một câu nhẹ nhàng, như là bớt được một phần gánh nặng, nhưng Tiểu đã tinh ý nhìn ra một điểm. Dù là nàng đang tỏ ra yên tâm nhưng trong thái độ vẫn có một chút khác thường.
"Nương Nương làm sao vậy? Có phải bên ngoài có chuyển biến gì không?". Tiểu Khả gấp gáp hỏi.
Lý Oanh mím môi, gương mặt có chút ẩn nhẫn, chân mày chau lại, dường như nàng thật sự là việc muốn nói với Tiểu Khả nhưng lại không biết phải nói như thế nào. Ngập ngừng một lúc câu hỏi của Tiểu Khả vẫn chưa được đáp lại khiến cho cô càng sốt ruột hơn, trong lòng thầm dâng lên lo lắng, không phải bên Chiêu Hoàng đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?!
Trong tình hình ngột ngạt này phải có người lên tiếng để giải tỏa sự căng thẳng và hoang mang của người kia, cuối cùng Hoàng Liên đành phải lấn lướt chủ tử, nàng hướng Tiểu Khả nhanh miệng cất lời.
"Bên ngoài bắt đầu bùng phát bệnh rồi Tiểu Khả tử!".
Tiểu Khả trợn tròn mắt, ngẩn người vài giây rồi vội vàng nói. "Sao lại như vậy! Là nơi nào! Biểu hiện có giống như Lê Kiều hay không?! Là nơi nào xảy ra chuyện!!?".
"Là Liễu Lan cung của Nguyên Đức phi và Bảo Trân điện của Lê Thục phi, còn có Thượng Phục cục và vài phòng viện khác". Liễu Thu tiếp lời.
"Tất cả bọn họ đều có người từng tiếp xúc với Lê Kiều hay sao?".
Liễu Thu gật đầu. "Phải! Toàn bộ đều là trước sau bốn năm ngày trở lại".
Tiểu Khả sững người, không ngờ cô đã cố gắng hành động nhanh nhất có thể để ngăn ngừa, cuối cùng lại vẫn bị dịch bệnh đi trước một bước lây lan qua những cung viện khác. Rõ ràng đã nhờ Lý Oanh đưa nhân lực điều tra tất cả những người từng tiếp xúc với Lê Kiều, trong lòng luôn mong số lượng chỉ vỏn vẹn bao gồm trong phạm vi của Dụ Nguyệt uyển hoặc xa hơn là Bảo Trân điện, ai ngờ được ngoài dự tính còn lây lan qua tận Thượng Phục cục.
Đột nhiên Tiểu Khả chợt nhớ ra một chuyện, tâm trí như bị gõ
ong một cái. Cô hướng về phía Liễu Thu không ngừng hỏi dồn dập.
"Vừa nãy tỷ nói là có cả Liễu Lan cung sao?".
Liễu Thu không nói, chỉ gật đầu khẳng định.
Tiểu Khả đưa tay vỗ trán, tiêu rồi! Sao lại lây qua tận Liễu Lan cung chứ! Vậy người đó hiện tại như thế nào.
"Tình trạng Liễu Lan cung bây giờ thế nào? Nguyên Đức phi làm sao rồi hả?".
"Ngươi yên tâm, bổn cung đã cho phong tỏa Liễu Lan cung cùng những nơi bị truyền nhiễm. Ngoại trừ những kẻ bị nhiễm, còn lại người khỏe mạnh đều được di tản ra nơi khác, Ngư muội muội cũng an toàn, không cần lo lắng". Lý Oanh thấy biểu hiện của người kia có phần hốt hoảng khi Liễu Thu nhắc đến Liễu Lan cung của Thủy Điệp Ngư, người có giác quan nhạy bén như nàng lập tức cảm nhận hình như người này cùng Nguyên Đức phi có mối quan hệ gì đó rất mờ ám.
Trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác ẩn ẩn khó chịu. Thái độ nôn nóng của người kia càng nhìn càng khiến cho nàng cảm thấy bức rức, bí bách ngột ngạt, cảm giác này nàng cũng không biết phải giải thích như thế nào, trước giờ nàng chưa từng có cảm giác kì lạ như vậy.
Lời nói từ Lý Oanh làm cho Tiểu Khả có phần nhẹ nhõm đi đôi chút, tuy nhiên việc lớn trước mắt chính là phải giải quyết những trường hợp truyền nhiễm kia đã.
"Phong tỏa rồi cũng tốt, nhưng đây không phải biện pháp triệt để".
Lý Oanh đồng ý, "Ngươi nói đúng. Bổn cung đã xem qua sớ trình của ngươi, không ngờ ngươi lại am hiểu tường tận về dịch hạch này như vậy. Xem ra y thuật của ngươi còn vượt qua cả Lê Trạch".
"Thần không dám nhận đâu!". Tiểu Khả xua tay lắc đầu lia lịa, thật ra bởi vì trước đó khi còn học ngành y có một thời gian phải nghiên cứu và sau này cũng hứng thú với lịch sử thế giới nên cô đã tìm hiểu sâu rộng về căn bệnh Cái Chết Đen này, chứ bản thân làm gì được như nàng nói y thuật cao minh. Cô chẳng qua là tìm hiểu và nghiên cứu qua sách vở cũng như tham khảo tư liệu trên mạng thôi, còn Lê Trạch mới là thật sự dùng cả đời để trải nghiệm, học hỏi và tích lũy kinh nghiệm để cứu mạng người khác, một người kém cỏi như cô làm sao dám vỗ ngực xưng tên lấn át một vị lão nhân tài giỏi đứng đầu cả Thái Y viện như ông ấy.
Tiểu Khả gãi gãi đầu, tặc lưỡi cảm thán. "Chỉ có điều khó khăn là cả thần cùng Lê đại nhân đều đang bị kẹt lại ở đây, nếu không hẳn có thể qua những nơi đó xem xét tình trạng một chút!".
"Không còn cách nào khác, hiện tại chỉ có thể cầm chừng tình hình trước rồi tính sau". Lý Oanh nói ra suy nghĩ của bản thân.
"Phải rồi, Nương Nương đã báo với Quan gia chưa? Hoàng thượng đã có kế sách để giải quyết hay chưa?".
Lý Oanh bỗng im lặng, không lên tiếng đáp lại Tiểu Khả, nàng chỉ nhìn cô với ánh mắt bối rối lại có phần bất lực. Tiểu Khả khó hiểu vì biểu hiện của nàng, chẳng nhẽ tên đó lại đang có ý định khốn kiếp gì? Không thể trực tiếp tra hỏi Lý Oanh, cô đành phải quay sang tìm giải đáp từ chỗ hai người bên cạnh.
Hoàng Liên và Liễu Thu ra hiệu với nhau nhưng lại chẳng có ai dám cất giọng, sau đó cùng đồng loạt thở dài. Một hồi sau Lý Oanh bắt buộc phải lên tiếng phá tan sự bối rối này.
"Hoàng thượng đã xuất cung rồi".
"Cái gì!? Xuất xung?". Tiểu Khả bất ngờ, "Vào thời điểm này á?!". Cái tên khốn kiếp đó.
"Quan gia chỉ để lại vài lời, việc lần này toàn bộ đều giao cho Nương Nương giải quyết. Sau đó cũng không nói thêm gì nữa liền xuất cung. Hoàng thượng thực sự rất quá đáng, không nói không rằng bỏ đi mất dạng, để lại cho Nương Nương vỏn vẹn một mẩu giấy nhắn lại, ta nghĩ ngài ấy là đang sợ hãi nên muốn tránh mặt trong thời điểm này thì đúng hơn!". Hoàng Liên lớn giọng bất bình, chủ tử nhà nàng vốn dĩ sức khỏe không tốt, lại chưa từng phải chịu khổ, bây giờ đột nhiên bị ném cho một cái trách nhiệm mà vốn dĩ không nên do người gánh, đổi lại là bọn người của Thái Y viện cả hai ngày qua còn chưa thể xử lý nổi huống chi là chủ tử của nàng!
Tiểu Khả trong lòng nổi lên nỗi ức chế vô cùng, lửa giận sắp sửa bốc lên đến đỉnh đầu. Tên khốn Trần Cảnh thật chất là đang sợ chuyện kiếm đường rút lui! Rõ ràng là hắn sợ sẽ bị truyền nhiễm nên mới xuất cung lặng lẽ như vậy. Giao hết những việc nặng nhọc lại để cho thê tử giải quyết, đẩy một nữ nhân chân yếu tay mềm ra đương đầu với một cơn dịch bệnh nguy cơ chết người thế này, còn bản thân lại lẻn đi mất dạng không nói một câu. Hắn là hạn người gì vậy chứ?!!
"Hoàng thượng đã phân phó như vậy thì bổn cung đành phải làm theo lệnh của người". Lý Oanh thở hắt, giọng nói có phần cam chịu.
"Vậy Nương Nương định làm gì?".
"Bổn cung đã có đối sách, chỉ còn thiếu người đủ tin tưởng bên cạnh để giúp đỡ. Suy đi tính lại, bổn cung thấy chỉ có ngươi là thích hợp nhất, ngươi am hiểu tường tận và cũng như biết cách chữa trị dịch hạch này. Ngươi cũng là người mà bổn cung tin tưởng nhất bây giờ, hy vọng ngươi đừng từ chối mà giúp đỡ bổn cung.
Nghe xong lời nhờ cậy, Tiểu Khả im lặng một hồi. Biểu hiện của Lý Oanh càng trở nên khó xử hơn.
"Nếu ngay cả ngươi cũng không đồng ý giúp đỡ thì bổn cung thật sự không biết phải làm sao bây giờ...". Câu chữ của nàng đều mang đầy sự bất lực cùng chơi vơi, như đang cố gắng tìm kiếm một tia hy vọng để bám trụ.
Từ xưa đến nay Tiểu Khả chưa bao giờ nghĩ bản thân mình giỏi hơn người, cô luôn giúp đỡ người khác nhưng thật sự có đôi lúc cô rất không muốn day vào chuyện của người, kẻ nào có chuyện cũng không liên quan đến cô, ngoại trừ duy nhất một mình Chiêu Hoàng. Hiện tại, đối mặt với Lý Oanh, một lần nữa Tiểu Khả từ tận đáy lòng thật tâm nghĩ muốn cùng nàng đương đầu với khó khăn lần này.
Tiểu Khả mặc dù không thể tiến lại gần để vỗ về khích lệ nàng nhưng cô đã lấy lại sự tự tin vốn có của mình, nụ cười ấm áp pha lẫn kiêu hãnh nở trên môi.
"Nương Nương nếu thật sự tin tưởng thần đến như vậy thì thần cũng sẽ tận tâm tận lực cùng Nương Nương đối mặt với trận dịch này".
Lý Oanh nhìn vào ánh mắt chứa đầy hy vọng của người trước mặt, trên môi nàng vô thức vẽ ra một nụ cười rạng rỡ.
"À phải rồi! Bổn cung nhờ người chuẩn bị cho ngươi những thứ này".
Lý Oanh đánh ý, ở sau lưng Hoàng Liên tay xách theo một cái thực hạp bước tới. Biết Hoàng Liên đang định đi qua đưa cho mình nên Tiểu Khả đã nhanh chóng ngăn lại, đưa tay ra hiệu chỉ cần để vật xuống phía trước là được.
Hoàng Liên đón được ý nên không bước tiếp, chậm rãi để thực hạp xuống đất ở trước mặt rồi từ từ lui về phía sau Lý Oanh.
Tiểu Khả ngơ ngác vì sự bất ngờ bí mật này, cô tiến lại cầm lên thực hạp, tò mò cẩn thẩn mở ra nắp gỗ. Thực sự thứ bên trong làm cho Tiểu Khả tròn mắt, trong thực hạp là bánh bao cùng với cơm trắng còn đang tỏa khói trắng, cô ngẩn người nhìn đồ ăn trong hộp gỗ rồi lại ngước lên đối diện với Lý Oanh.
"Đây..."
Lý Oanh đôi mắt cong thành một vòng, giọng điệu từ tốn nhẹ nhàng. "Ngươi đồng ý giúp đỡ bổn cung nhiều chuyện như vậy, bổn cung cũng chẳng biết làm sao báo đáp cho ngươi mới phải. Kim ngân ban thưởng thì ngươi không chịu nhận, đã vậy bổn cung chỉ còn có thể chuẩn bị những thứ đơn giản này cho ngươi. Hẳn là ngươi chưa ăn tối có phải không?".
Tiểu Khả nhìn sự dịu dàng của nữ nhân trước mặt, hai mắt mơ hồ dao động long lanh ánh nước, trong lòng chứa đầy hơi ấm. Đã lâu rồi chưa có người nào đối xử tốt với cô, dù bản thân vẫn hay kề kề đi theo bên cạnh của Chiêu Hoàng, nhưng nàng vẫn luôn cố tình không muốn để tâm đến cô. Hầu như mọi thứ đều chỉ có một mình cô chăm sóc cho nàng, cũng chưa từng nghĩ đã lâu rồi bản thân không còn nhận được sự quan tâm của người khác. Hiện tại trong lòng cảm thấy có chút cảm động, thật sự là muốn khóc ra rồi này.
Tiểu Khả khẽ bật cười, âm thầm che đi sự xúc động lúc này của bản thân. Cẩn thận đậy lại nắp gỗ, hướng về Lý Oanh vui vẻ nói. "Đa tạ Nương Nương, thần thực sự rất thích những món này".
"Được rồi". Lý Oanh mỉm cười.
Tiểu Khả cùng Lý Oanh chỉ nhìn nhau, cả hai đều không nói nhưng đã thầm hiểu tâm ý của người còn lại.
"Trời tối rồi, nơi này ban đêm chắc sẽ khá nhiễu loạn, hơn nữa lại nguy hiểm. Nương Nương người mau trở về đi".
"Bổn cung hiểu r...".
Chưa kịp đợi Lý Oanh dứt lời, từ phía sau của Tiểu Khả đã vọng tới giọng quát lớn của một nam tử nghe vô cùng hoảng hốt, khiến cho cả bốn người Tiểu Khả bên này đều phải giật mình.
"Lê đại nhân có chuyện lớn rồi!!!".
-----Hết Chương 78-----Tác giả: Người ta nói vượt qua hoạn nạn thấy chân tình, dịch hạch nguy hiểm nối lương duyên, mọi người có mong chờ ô-tê-pê Oanh Khả sẽ đối mặt với trận dịch hạch này như thế nào hay không nha...Ngày đăng: 26-11-2022