Mặc kệ bên ngoài dẫu có người nhìn thấy, mặc kệ hành động này của mình sẽ dẫn tới những hệ lụy như thế nào, Tề Tiểu Khả lại thêm siết chặt vòng tay, lúc này cô chỉ muốn dùng sự quan tâm của bản thân sưởi ấm cho tâm hồn lạnh lẽo của nữ nhân trong lòng mình. Không biết nàng đã một mình trải qua bao nhiêu đêm cô độc một mình, có lẽ nàng đã rất buồn, rất đau, Tề Tiểu Khả có thể cảm nhận được cơ thể của nàng bởi vì một cái ôm mà trở nên cứng đờ.
Không gian yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng thút thít, sau đó là nức nở, càng lúc càng lớn. Lý Chiêu Hoàng vòng tay ôm lấy thân ảnh người kia vùi mặt vào bụng cô mà khóc lớn. Giây phút này nàng không muốn để ý bản thân mình là ai, là thân phận gì, nàng đã chịu đựng quá nhiều, nàng chỉ muốn buông thả bản thân, chỉ một lúc thôi. Nước mắt của Lý Chiêu Hoàng cứ thi nhau rơi xuống, nỗi uất ức mà nàng kiềm nén bấy lâu gặp dịp bộc phát, nó nặng nề chắn ngang nơi ngực trái, hơi thở ngày càng nặng hơn. Trái tim cô độc của nàng giống như được sưởi ấm, nàng không còn thấy cô đơn nữa, có một sự ấm áp bao bọc lên giá buốt của nàng.
Tiếng khóc ngày một nhỏ dần, rồi tắt hẳn. Lý Chiêu Hoàng hơi dùng sức đẩy ra cơ thể của Tề Tiểu Khả, nàng lấy ra khăn tay lau đi những giọt lệ vẫn chưa kịp khô bên má. Nàng lại trở về làm một Lý Chiêu Hoàng băng lạnh khó gần như một đóa tuyết liên tuyệt thế mà ngươi mãi mãi không thể chạm tới.
Tề Tiểu Khả biết mình hành động hơi lỗ mãng nên vừa nhìn vào nàng liền ngượng ngùng gãi gãi đầu. Đâu đó trong lòng cô dâng lên một cỗ mất mát nho nhỏ, tưởng nhớ về cảnh đẹp khi nãy, phần nào đó trong tâm trí ích kỉ chỉ muốn mãi mãi dừng lại ở khoảng khắc ấy.
"Thật xin lỗi, vừa nãy là nô tài thất lễ. Xin nương nương thứ tội"
"Không sao". Nàng chỉ nhẹ nhàng thốt lên một câu, thanh âm vẫn còn hơi nghẹn ngào.
Mặc dù Lý Chiêu Hoàng đã lấy lại dáng vẻ khi trước nhưng Tề Tiểu Khả có thể biết được nàng chỉ là đang cố gắng kiềm chế lại sự xúc động của bản thân, nàng ấy không muốn thả lỏng bản thân nhiều thêm một giây, dùng sự vô cảm thờ ơ để ẩn mình, che đi sự yếu đuối và bất lực của bản thân. Tề Tiểu Khả bối rối ngồi xuống ghế bên cạnh, cô lãng đi việc vừa rồi, coi như nó chưa từng xảy ra và có lẽ nàng ấy cũng sẽ muốn như vậy. Không khí lại trở nên trầm mặc, cả hai không ai nói câu nào, Tề Tiểu Khả đảo mắt qua nhìn Lý Chiêu Hoàng, nàng ấy quay đầu nhìn vào bức tranh treo trên tường, tuy rằng đã không còn khóc nữa nhưng đôi khi vẫn sẽ nấc lên vài tiếng nho nhỏ, có lẽ cảm xúc vẫn chưa nguôi ngoai được hết. Tề Tiểu Khả cuối đầu suy nghĩ, một lúc sau mới hướng về phía nàng mỉm cười.
"Nương nương, người có muốn nghe kể chuyện không?'"
Tề Tiểu Khả đã thành công lấy được sự chú ý của Lý Chiêu Hoàng, nhìn nàng dời tầm mắt từ bức tranh kia lên người mình, cô vui vẻ nở nụ cười.
"Nô tài kể chuyện cho người nghe nhé?"
Lý Chiêu Hoàng không lên tiếng, dường như đã ngầm đồng ý đề nghị của Tề Tiểu Khả. Nhận được sự cho phép từ nàng, Tề Tiểu Khả không vội vàng, chầm chậm cất giọng trầm ấm kể lại câu chuyện.
"Khi ấy, ở một quốc gia kia, tuy rằng bên ngoài huy hoàng sáng sủa nhưng đã đến bên bờ sắp diệt vong. Vị Hoàng đế kia bị người thần dân của ông ta phỉ báng chế nhạo là bất tài, chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, làm khổ dân chúng. Nhưng dường như kiếp trước ông ta có phúc thiện lớn, kiếp này ông ta được ban cho một nữ nhi dung mạo khuynh thành diễm lệ, không có ai sánh được dung nhan nàng. Hoàng đế vui mừng ôm nữ nhi bé bỏng trong tay, hoan hỉ ban cho nàng cái tên Lý Phật Kim"
Tề Tiểu Khả mỉm cười liếc mắt qua bên Lý Chiêu Hoàng, không nằm ngoài dự đoán, ánh mắt của nàng toát lên vẻ ngạc nhiên không nói lên lời. Có lẽ nàng đã biết được gì đó, thấy nàng định mở miệng hỏi điều gì nên cô đã nhanh hơn một chút tiếp tục dẫn dắt khiến nàng chú tâm vào câu chuyện của mình.
"Bảy năm sau, đứa bé cáu kỉnh ấy đã trở thành một cô công chúa tinh nghịch lanh lợi, ai nhìn đều yêu thích. Phật Kim được phụ hoàng nhất mực chiều chuộng sủng ái, có lẽ khi ấy nàng cảm thấy bản thân mình là người hạnh phúc nhất trên thế gian này. Nhưng nàng không ngờ được, vào cái năm tươi sáng nhất của tuổi thơ thì mọi đại họa đều giáng xuống người cô công chúa nhỏ ngây thơ vô tội. Đúng vào năm ấy, tháng 10 Kiến Gia năm thứ 14, phụ hoàng của nàng vì không có con trai nối dõi nên ông buộc phải cắn răng đau xót đưa nữ nhi mà mình thương yêu nhất lên làm Hoàng đế, ông nghĩ nếu làm như vậy thì sau khi ông qua đời sẽ không có ai có thể ức hϊếp nữ nhi bé bỏng của ông nữa, vài ngày sau ông cũng không qua khỏi mà ra đi. Cuối cùng đứa bé ngây thơ vô tội ấy bảy tuổi lên nắm long ấn trở thành Hoàng đế". Khi kể tới đây, Tề Tiểu Khả nhìn thấy Lý Chiêu Hoàng lại rơi lệ một lần nữa. Cô ngừng lại câu chuyện, loay hoay lấy khăn lau đi nước mắt cho nàng, ôn nhu nở một nụ cười, giọng dịu dàng an ủi, "Nếu như nàng không thích nghe nữa thì ta có thể dừng lại".
Lý Chiêu Hoàng chật vật lau đi nước mắt, "Bổn cung không sao, chỉ là khi nãy thất thần nghĩ về một số chuyện cũ thôi. Chẳng phải câu chuyện vẫn chưa xong sao, vậy tiếp tục đi!"
Tề Tiểu Khả đau lòng nắm lấy đôi tay mảnh khảnh mềm mại của Lý Chiêu Hoàng, siết chặt trong bàn tay, từ tốn tiếp tục câu chuyện còn dang dở.
"Làm vua một nước thì sẽ luôn luôn bận trăm công nghìn việc, mọi chuyện đều phải đích thân xử lý. Khi ấy Phật Kim chỉ mới có bảy tuổi, nàng còn chưa nhận thức hết mọi thứ xung quanh thì thử hỏi làm sao có thể gánh hết những thứ to lớn đó trên vai, trách nhiệm của phụ hoàng để lại cho nàng là quá lớn, hơn nữa nàng cũng chỉ là một đứa trẻ. Cho đến một ngày kia, Phật Kim gặp được người mà theo nàng nghĩ là chân mệnh thiên tử của đời mình, là anh họ của nàng. Biểu huynh đối xử với nàng rất tốt, chiều chuộng nàng, yêu thương nàng, luôn dẫn nàng đi chơi, nhẫn nhịn tính khí xấc xược cao ngạo của nàng, sự yêu thương của anh họ có lẽ còn lớn hơn của phụ hoàng cho nàng. Phật Kim còn nhỏ, suy nghĩ dĩ nhiên rất đỗi ngây thơ, nàng chỉ mới bảy tuổi đến cả tắm rửa mặc đồ còn cần phải có người giúp, thử hỏi nàng làm sao có thể phân biệt được tình cảm của nàng và anh họ là tình yêu hay chỉ là tình cảm giữa anh em bình thường. Nhưng Hoàng mẫu và Hoàng thúc của là thì cứ cho rằng là nàng và anh họ phát sinh tình cảm yêu đương, trai tài gái sắc xứng thành một đôi. Hoàng mẫu của nàng tự chủ chương gả nàng cho anh họ, loan phụng hòa minh. Phật Kim công chúa dĩ nhiên rất đỗi vui mừng, nàng hận không thể cả ngày nhìn thấy anh họ, bây giờ Hoàng mẫu nói thành thân rồi thì lúc nào cũng có thể ở gần anh họ, được chăm sóc cho anh ấy".
Tới đoạn này Tề Tiểu Khả tự nhiên lại cảm thấy xót thương cho cô công chúa nhỏ, tâm can của cô như quặn quẹo vào nhau loạn thành một đoàn. Nước mắt đột nhiên muốn trào ra, giọng nói nghẹn ngào.
"Đã thành phu thê thì mọi chuyện đều phải nghe theo phu quân, Phật Kim cam tâm tình nguyện bước xuống nhường lại Hoàng vị cho phu quân, còn nàng thì lui về sau làm Hoàng hậu. Sau mười năm chung sống phu thê hòa thuận, khanh khanh ta ta, Phật Kim đã có được niềm hạnh phúc lớn lao mà nàng hằng mong đợi, chính là hài tử nhỏ trong bụng của nàng, là kết quả cho tình yêu giữa nàng và phu quân. Chín tháng mười ngày nằm đều tâm tâm niệm niệm cầu mong hài tử sớm ngày ra đời, trời cao phù hộ hài tử của nàng vô sự chào đời, mẫu tử bình an. Người ta nói ông trời ban cho ngươi một thứ thì cũng sẽ lấy đi một thứ còn quan trọng hơn của ngươi. Đúng là ứng nghiệm, ông ấy ban cho nàng một đứa con cáu kỉnh đáng yêu nhưng lại lấy đi tình yêu của phu quân dành cho nàng. Cứ ngỡ chỉ cần có hài tử bên cạnh cũng an ủi được phần nào mất mác trong lòng của nàng nhưng dường như ông trời chưa thỏa mãn, lại một lần nữa mang đứa con bé bỏng rời xa nàng. Trái tim của nàng đã có sẵn một vết sẹo, nay lại thêm một vết đang chảy chảy máu đầm đìa. Người xưa có câu hồng nhan bạc mệnh, quả là không sai lệch chút nào cả. Phu quân của nàng tức giận vì nàng không giữ được con, hạ chỉ phế hậu vị của nàng, giáng làm công chúa".
Dù vẫn chú tâm kể chuyện nhưng từ đầu đến cuối Tề Tiểu Khả vẫn một mực quan sát biểu cảm của Lý Chiêu Hoàng, cô cảm nhận được đôi tay của nàng trở nên lạnh hơn, nàng ấy đang siết chặt tay cô, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định nhưng cô biết nàng vẫn còn nghe được cô đang nói những gì. Tề Tiểu Khả không muốn dừng câu chuyện này lại, dù biết nó sẽ khiến nàng thương tâm cực độ nhưng cô vẫn muốn nói ra, cô muốn cho nàng biết được kết cuộc sau này của nàng.
"Nỗi đau liên tiếp giáng xuống thân thể mỏng manh của nàng, giày xéo tâm can nàng. Từng đao từng đao cứa vào trái tim của nàng, phu quân giáng nàng xuống làm công chúa trong khi hắn trở thành Hoàng đế, địa vị mà nàng không bao giờ có thể ngang bằng, Tin tức Hoàng tỷ của nàng Lý Oanh được phong thành Hoàng hậu truyền đến, chính là nhát dao chí mạng xuyên thủng tim của người nữ nhân đáng thương. Phật Kim đau đớn tột cùng, nàng cảm thấy cả thế gian đều phản bội lại nàng nhưng nàng không thể làm được gì cả, nàng chỉ có thể cam chịu. Nỗi đau đó quá lớn, không gì có thể hàn gắn lại được những vết sẹo hằn sâu trong tim nàng. Cuối cùng Phật Kim quyết định buông xuôi, nàng nương nhờ cửa phật, xuất gia làm ni, buông xuống tình yêu của nàng dành cho phu quân, vứt bỏ hồng trần, lẩn tránh thế tục đầy bi ai kia. Phật Kim tưởng rằng sau khi xuất gia mình sẽ được an an ổn ổn trải qua đến cuối đời, ai ngờ đến phu quân Hoàng đế lại mời nàng trở về. Nàng cho rằng phu quân của nàng đã hối hận, đã nhận ra được tình yêu và sự hi sinh của nàng nên mới cho người đường xá xa xôi mời nàng trở về. Đến khi Phật Kim biết được thì ra phu quân của nàng muốn đem nàng trở thành một lễ vật mang tặng cho thần tử của hắn, nàng mới ngỡ như mình đã chết. Phật Kim khóc đến nỗi nước mắt đều đã cạn khô, nàng vẫn còn rất yêu phu quân, bởi vì yêu hắn nên nàng chấp nhận làm một việc cuối cùng này vì hắn, gả cho thần tử của hắn. Sau đó nàng bình bình an an sinh cho người đó ba đứa con, cũng coi như là hạnh phúc, nhưng tình yêu nàng dành cho phu quân cũng không hề phai nhạt dù chỉ là một chút. Cho đến vài năm sau nàng biết tin phu quân bệnh nặng băng hà, nàng cũng vì cái chết của phu quân mà đau khổ. Phật Kim vì muốn giữ trọn tình yêu của nàng cùng phu quân nên đã nhảy xuống hồ tự sát, hi vọng nơi hoàng tuyền có thể gặp lại cùng phu quân nối tiếp chuyện tình còn dang dở khi xưa".
Tề Tiểu Khả khẽ cười, xoa xoa đôi bàn tay lạnh lẽo của Lý Chiêu Hoàng, nâng niu như bảo vật trân quý nhất thế gian.
"Quả là một câu chuyện tình đau lòng!". Lý Chiêu Hoàng nghẹn ngào cảm thán.
"Phải!", Tề Tiểu Khả cũng gật đầu đồng thuận. "Nàng cảm thấy hai người trong câu chuyện này như thế nào?"
"Một cặp uyên ương khổ mệnh, vị công chúa trùng tên với bổn cung kia là một người si tình, phu quân của nàng có lẽ cũng rất yêu thương nàng, nếu không cũng không lâm bệnh nặng qua đời!"
Tề Tiểu Khả cúi mặt xuống, xoa lấy đôi tay của nàng, cười khẽ một cái, "Ta thì lại thấy... nữ nhân kia thật là ngốc"
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống...
-----Hết Chương 31-----Tác giả: Khỏi cần ta nói thì các ngươi cũng tự đoán ra được chính chủ trong câu chuyện kia rồi mà ha =))))