🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương này nên vừa đọc vừa nghe bài Chén Canh Mạnh Bà hoặc là nhạc nền của phim ma để tăng thêm sự hấp dẫn. ------------------------------------
Tí tách... tí tách...
Đổ mưa rồi...
"Này, sao hôm nay ngươi đến trễ như vậy!".
"Không biết ăn trúng cái gì bậy bạ, xui xẻo bị Tào tướng quân rượt cả ngày nay!".
"Đừng có nhiều lời nữa, đây, tới phiên gác của ngươi!".
Hai thị vệ trao đổi vị trí cho nhau, người mới tới đứng ở chỗ cũ, người kia thì chạy đi. Kẻ chạy đến tên Đại Cửu, người rời đi là Cao Lĩnh. Lẽ ra Cao Lĩnh chỉ trực gác một buổi sáng nhưng không ngờ cái tên kia thường ngày thì tới rất sớm mà hôm nay lại không thấy mặt đâu cả. Hắn cũng báo lại với Trương hộ vệ có thể nào cho một người khác đến hay không, ai ngờ rằng Trương hộ vệ lại mặt chau mày chau quát hắn một trận, thế là hắn phải gánh luôn việc gác phiên chiều. Cũng rất may mắn cái tên chết bầm Đại Cửu kia đã trở lại, hắn có thể về nghỉ và được miễn phiên trực ban đêm.
Mưa càng lúc càng nặng hạt hơn, một màn trắng xóa phủ xuống, bao trùm hoàng cung trở nên tĩnh mịch, yên ắng đáng sợ lại thường. Không tiếng chim chóc, không tiếng người, khuôn viên rộng lớn lâu lâu mới bắt gặp vài thái giám gấp gáp vội vàng che ô chạy dưới màn mưa.
Từ chỗ gác muốn tới nơi ở dành cho thị vệ khoảng cách rất xa, mưa lại như trút nước khiến cho Cao Lĩnh bị ướt hết từ trên xuống dưới. Giữ hoa viên rộng lớn chỉ có văng vẳng tiếng bước chân của Cao Lĩnh, còn lại đều không thể trông thấy gì khi vẫn còn ở dưới màn mưa trắng xóa này. Dù Cao Lĩnh là một thị vệ, lại còn là nam tử nhưng hắn cũng rất sợ nếu gặp phải những thứ không nên thấy, cung cấm luôn tranh sủng gϊếŧ chóc nhiều vô số kể, làm sao lại không có những thứ dơ bẩn kia. Có rất nhiều đêm hắn cùng mới mấy huynh đệ chung phòng ở giữa đêm khuya nghe thấy tiếng khóc của nữ nhi, rất ai oán, rất thê lương, bọn hắn đều run bẩy bẩy chẳng người nào có thể chợp mắt nên cùng nhau thức tới sáng luôn. Bình thường thì vẫn có nhưng vào những ngày mưa như trút thế này thì đặc biệt đáng sợ hơn, không những nghe thấy tiếng khóc mà còn nhìn thấy những bóng người mờ mờ ảo ảo lướt đi dưới mưa.
Cao Lĩnh nghĩ cũng chẳng dám nghĩ nhiều, hắn chỉ muốn thật nhanh thoát khỏi cái cảnh một thân một mình ở nơi yên lặng như thế này, cước bộ mỗi lúc một nhanh hơn. Nhưng Cao Lĩnh đã nhầm lẫn, hắn không chỉ có một mình ở đây. Cao Lĩnh đột ngột đứng lại, trước mặt cách chỗ hắn đang đứng khoảng mười bước chân hình như có một người nào đó. Người kia đang khom người ngồi xuống như là đang nhặt thứ gì đó đã đánh rơi, nhưng không hề trong thấy mặt mũi bởi vì người đó đang nghiêng người đưa lưng về hướng của hắn. Cao Lĩnh cảm thấy thắc mắc, mưa lớn như vậy ai cũng rút ở trong cung không muốn đi ra ngoài, vậy người này đang làm gì ở đây. Ban đêm bốn bề yên lặng cùng với tiếng mưa nặng hạt ào ào xả xuống khiến cho khung cảnh hiện tại trông cực kì đáng sợ, hơi thở của Cao Lĩnh trở nên nặng nề, hắn từ từ tiến lại gần người kia, bước chân cực nhẹ như sợ kinh động tới người kia. Càng tiếng gần, dù cho tiếng mưa rất lớn nhưng Cao Lĩnh vẫn nghe được rất rõ ràng tiếng của thứ vật liệu từ sắt va chạm vào nhau, giống như thanh âm gọi hồn của cõi u linh.
"Này, ngươi làm gì ở đây!", lời này vừa thốt ra, trái tim của Cao Lĩnh dường như đã ngưng đập.
Người kia hơi khựng lại, từ từ quay đầu.
"Áaaaaa!!!!!!!!!!!".
Cao Lĩnh khϊếp đảm kinh hoàng hét lên, người kia trong nháy mắt lặp tức bỏ chạy, thân ảnh hòa vào màn đêm. Cao Lĩnh đứng như tượng, trạng thái giống hệt như người đã chết, sau đó hắn ngã xuống, bất tỉnh.
Mưa vẫn không ngừng rơi, mỗi lúc một lớn hơn. Trong màn mưa trắng xóa, có bóng dáng của một người đang bước đi. Nụ cười kín đáo, tiếng của sắt va chạm vào nhau vẫn văng vẳng ở một nơi nào đó.
Tại nội điện của Dụ Nguyệt uyển, Lý Huệ đang thư thái nằm trên nhuyễn tháp, bộ dạng lười biếng chăm chú vào quyển sách trên tay. Hôm nay Hoàng thượng lật thẻ của Hạ phi, sẽ không đến chỗ nàng, một ngày thật nhàm chán.
"Gần đây trong cung có chuyện gì mới mẻ?". Lý Huệ đỡ cằm hỏi.
Phương nhi đang nắn bóp chân cho Lý Huệ, thấy chủ tử tâm tình không vui nên cũng muốn làm gì đó để lấy lòng chủ tử.
"Hồi nương nương, cả hoàng cung đang xì xào bàn tán một vụ việc, hình như rất chấn động!".
Lý Huệ ngồi dậy, bỗng nhiên nàng cảm thấy hứng thú với câu chuyện này. "Là chuyện gì?".
"Nô tỳ cũng chỉ mới biết được từ chỗ Thúy nhi của Thường Hoa cung, nghe nói hôm qua mưa rất lớn, thị vệ gác trực Bảo Trân điện Cao Lĩnh được tìm thấy đang nằm bất tỉnh ở hoa viên. Y phục trên người hắn đều ướt sũng, mọi người phỏng đoán là hắn đã nằm ở đó cả đêm". Phương nhi nhìn thấy chủ tử cũng có hứng thú với việc này nên rất hăng hái kể ra.
"Khi lay tỉnh hắn dậy, ngũ quang của hắn đều tái xanh, vừa mới mở mắt bỗng nhiên lại thét lên rất lớn, bộ dạng như thấy quỷ!".
Bất giác Lý Huệ chau mày, hẳn là không phải chuyện bình thường.
"Hắn sợ hãi run rẩy kể lại rằng tối hôm qua hắn hết phiên gác, chạy trở về viện, đến khi đi ngang qua hoa viên thì trông thấy một người!". Kể đến đoạn này Phương nhi bất giác rùng mình, chỉ cần tưởng tượng người lạ kia theo lời kể rùng rợn của Thúy nhi cũng đủ cảm thấy sợ hãi. "Nghe Cao Lĩnh tả lại thì người kia ăn mặc rất kì lạ, y phục trên người không giống với chúng ta, toàn thân đều là màu đen. Người đó chỉ có một bên mắt phải, còn lại đều là một màu trắng toát, đồng tử đỏ như máu trợn lớn, miệng ngậm một thanh chủy thủ. Khi nhìn thấy khuông mặt người kia, hắn đã lặp tức ngất đi. Cao Lĩnh còn nói lúc hắn đến gần người kia còn nghe thấy tiếng của vật gì đó bằng sắt va chạm vào nhau. Các thái giám cung nữ bảo rằng họ nghe thấy trong màn mưa có tiếng xích sắt kéo lê trên đất! Bây giờ chuyện này đã truyền khắp hoàng cung, mọi người đều bảo người kia chính là Hạn Bạt!". Phương nhi đem chuyện kể lại một cách thật ly kỳ hấp dẫn, thanh âm cũng có phần run rẩy vì sợ hãi.
"H-Hạn Bạt! Hạn Bạt không phải là chỉ là hư vật hay sao! Làm thế nào lại có thể xuất hiện ở trong cung!". Vân Xuyên thất kinh, chuyện hoang đường như vậy làm sao có thể tin là thật.
"Tất cả mọi người đều nói như vậy, dựa vào những lời tả lại của Cao Lĩnh nên họ đều cho rằng người kia là Hạn Bạt!". Phương nhi thấy Vân Xuyên giống như không tin mình nên liền nhanh chóng đưa ra biện minh.
"Vì sao lại chắc chắn là Hạn Bạt!?".
"Vân Xuyên tỷ tỷ không cảm thấy trùng hợp sao!? Gần đây thời tiết âm u, trời luôn đổ mưa lớn không dứt. Nghe nói phương nam đang có lũ, Hà Tây hạn hán kéo dài, bây giờ trong cung lại xuất hiện hiện tượng cổ quái như vậy nên chắc chắn chỉ có thể là do Hạn Bạc gây ra thôi!". Dù ai không tin đi nữa nhưng Phương nhi nàng luôn tin rằng người kia chắc chắn chính là Hạn Bạt, hơn nữa còn quanh quẩn ở đâu đó trong cung.
"Hai ngươi làm gì mà phải kinh sợ như vậy, Hạn Bạt là cái gì?". Rốt cuộc hai người này là đang làm sao vậy, Hạn Bạt? Lý Huệ nàng đọc qua rất nhiều sách về những câu chuyện truyền thuyết kì dị trong nhân gian, hiểu biết vô số loại dã nhân quái thú nhưng nàng chưa từng nghe qua cái tên Hạn Bạt.
"Hạn Bạc... không phải là người! Là thi biến ngàn năm!". Vân Xuyên không hề vòng vo, trực tiếp đem cái tên Hạn Bạt giải thích với Lý Huệ.
"Thi biến?! Tức là xác chết sao?!". Lý Huệ thật sự không thể ngờ tới. Vân Xuyên đáp lại bằng một cái gật đầu.
"Hạn Bạt là một thây chết, nhưng hắn có khả năng như quỷ thần, tồn tại đã ngàn năm!". Nét mặt của Vân Xuyên càng lúc càng thấp thỏm.
"Bây giờ trong cung ai ai cũng lo lắng sợ hãi, thấp thỏm phập phồng, đến cả Hoàng hậu nương nương cũng biết!". Đừng nói những chủ tử, ngay cả bọn thái giám nô tỳ thị vệ ai nấy cũng run bần bật khi nghĩ tới.
"Việc này cổ quái như vậy nhưng sao bên Hoàng thượng vẫn chưa thấy động tĩnh gì!?". Vân Xuyên thấy rất lạ, đáng lẽ ra Hoàng thượng phải cho thị vệ giới nghiêm rồi chứ.
"Hồi Vân Xuyên tỷ, việc này tuy lớn nhưng chỉ vừa mới xảy ra một ngày. Hơn nữa ai cũng biết Hoàng thượng xưa nay không hề tin những chuyện ma quỷ cổ quái nên dù cho bàn tán khắp cung cũng không dám nhắc tới ở trước mặt Hoàng thượng!".
Trong đầu của Lý Huệ tưởng tượng ra được một cảnh tượng kinh hoàng, nàng bắt đầu thấy có niềm sợ hãi đang nổi dậy trong lòng. Trong cung xuất hiện một người đáng sợ như vậy sao?.
Đì Đùng....
Tiếng sấm rền vang như muốn xé nát cả không gian. Tia sét vài đường chớp nháy rọi thẳng vào bên trong điện, một màu lam trắng bao trùm cả ba chủ tớ của Lý Huệ. Ánh nến lập lòe nghiêng ngã rồi chợt tắt, trong nháy mắt cả nội điện đều là một màn đêm. Cả ba người đều im lặng, giữ yên tư thế như vậy, không chạy tới thắp đèn.
Đì Đùng....
Lại một đạo sấm gầm gừ rền trời, lại một màu lam trắng nháy lên.
Lý Huệ đã nghe thấy, mắt phượng trợn lớn.
Hòa lẫn vào tiếng sấm, là xích sắt kéo lê trên nền đất.
-----Hết Chương 27-----Chuyên mục kiến thức:*Thi biến: Là xác chết không bị phân hủy, biến đổi trở thành cương thi. Một người nếu như chịu hàm oan mà chết, oán khí bị giữ lại, tạo thành một luồng khí tích tụ ở cổ họng, thân xác không bị thối rữa, sau một thời gian xác chết sẽ biến đổi trở thành cương thi. Phong thủy mộ của người chết bị trù yếm hoặc gặp phải đất hung cũng sẽ bị trường hợp tương tự.Có sáu loại cương thi: Bạch cương thi, hắc cương thi, cương thi nhảy, cương thi bay, Hạn Bạt, cương thi tinh.Sau một ngàn năm hút máu cương thi bay sẽ trở thành một quái vật tên Hạn Bạt. Hạn Bạt lúc này có thể nhớ được ký ức khi còn sống của chúng, thậm chí còn có thể biến đổi thành nam hoặc nữ có ngoại hình vô cùng xinh đẹp. Hạn Bạt có sức mạnh rất kinh khủng, theo như dân gian Trung Quốc nơi nào có hạn hán hoặc lũ lụt thì người ta đều cho rằng là Hạn Bạt gây ra. Ở giai đoạn này Hạn Bạt gần như là không thể thu phục được. Hình Hạn Bạt nam, không phải người lạ ở trên đâu nha.Tác giả: Hôm nay đăng liền hai chương, phúc lợi ngày trung thu đó nha, chúc các thân hữu của ta TRUNG THU VUI VẺ~~~~~