Mãi cho đến khi Tề Tiểu Khả tỉnh lại thì đó đã là chuyện của tối hôm đó.
Tề Tiểu Khả mơ hồ mở mắt, vì ban ngày cô khóc hơi nhiều nên đôi mắt bây giờ trở nên nặng trĩu. Nhãn thần lờ đờ quan sát mọi thứ, đến khi cô biết mình đang nằm trong phòng mới giảm bớt căng thẳng vài phần. Tư thế nằm sấp như thế này khiến Tề Tiểu Khả cảm thấy khó thở, cô chống tay trở mình nhưng lặp tức có một cơn đau buốt từ dưới mông truyền khắp người đến não làm cho Tề Tiểu Khả đau đến thấu xương. Tề Tiểu Khả nằm trên giường đợi cơn đau dịu đi đôi chút mới khó khăn đi xuống, nhưng không phải không đau. Tề Tiểu Khả bất cẩn vấp chân, phía sau cái mông của cô va đập vào cạnh giường khiến cô rên lên một tiếng, ngã xuống đất. Tề Tiểu Khả chật vật muốn đứng dậy nhưng không được, cơn ê ẩm lan ra khắp toàn thân làm cô không còn sức để chống đỡ, trán đã đổ đầy mồ hôi. Vân Tình trên tay bưng khay cháo từ cửa đi vào, trông thấy người kia ngã dưới chật vật cử động liền hốt hoảng đặt khay cháo lên bàn chạy tới đỡ Tề Tiểu Khả. Giúp Tề Tiểu Khả dựa chắc chắn vào bàn, trên mặt Vân Tình lúc này là đang tức giận.
"Ngươi đúng là một tên điên, vừa cứng đầu vừa cố chấp. Bị thương như vậy không yên ổn nằm trên giường nghỉ ngơi, lại chạy xuống để bị ngã." Vân Tình trách mắng Tề Tiểu Khả một trận.
"Thật là đói..." Tề Tiểu Khả mặc kệ nàng ở bên cạnh trách mắng, cô lấy tay xoa xoa bụng. Đã một ngày rồi cô chưa được ăn gì.
"Tên hỗn đản ngươi thật là biết hưởng phúc. Vân Xuyên tỷ tỷ bảo ta mang cháo đến cho ngươi, nàng nói tình trạng của ngươi hiện tại có khi ba ngày còn chưa thể xuống giường, bảo ta trông chừng tên ngu ngốc ngươi!."
"Có gì khác để ăn không?" Bây giờ ăn cơm vẫn là quan trọng nhất.
"Hừ, không có! Chỉ có cháo, ngươi ăn mau còn không thì ta mang đi cho tiểu cẩu ăn!" Tề Tiểu Khả bỏ lơ Vân Tình hai lần, nàng tức giận phồng má giận đến đỏ mặt.
"Được rồi ngươi đừng có cáu gắt nữa a, chằng phải ta ăn là được rồi sao." Tề Tiểu Khả không nói thêm lời nào liền bưng chén cháo cố gắng húp từng ngụm như uống nước.
Vì vết thương ở mông vẫn còn nên Tề Tiểu Khả chỉ có thể nằm tựa vào bàn, đầu ngẩng lên húp cháo. Thấy cô một bộ dạng thất thố như vậy, mặt cũng bởi vì cháo nóng mà đỏ lên, Vân Tình chỉ có thể lắc đầu thở dài đi đến giật lấy chén cháo trong tay Tề Tiểu Khả. Tề Tiểu Khả đang nuốt từng ngụm cháo nóng lại đột ngột bị giật đi khiến cô bị sặc ho sặc sụa, môi cũng vì nóng mà ửng đỏ, sưng lên.
"Nhìn bộ dáng của ngươi bây giờ chẳng khác nào một tên ăn mày, để ta giúp ngươi." Đợi khi khoẻ lại ngươi sẽ biết tay ta.
"Cảm ơn."
Vân Tình cầm lấy chén cháo từng muỗng từng muỗng thổi nguội rồi đưa vào miệng Tề Tiểu Khả. Chỉ có trời mới biết hiện tại nàng chán ghét việc này đến cỡ nào!. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng đút ai ăn bao giờ cả, nếu không phải Vân Xuyên bảo nàng trông chừng người này thì nàng đã mắt mù tai điếc mặc kệ hắn rồi. Lúc đầu Vân Xuyên đến đưa cho nàng khay cháo bảo nàng mang đến cho hắn nhưng nàng cự tuyệt không đi, không phải vì nàng xấu bụng mà là do người kia cứ một bộ dạng cà lơ phất phơ trêu chọc nàng, xưa nay Vân Tình nàng có tiếng là thù dai, chuyện hắn trêu chọc nàng còn giữ trong lòng đây mà giờ Vân Xuyên đến kêu nàng đưa cháo cho hắn, dĩ nhiên nàng phải từ chối rồi. Vân Tình và Vân Xuyên cứ giằng co miệng qua lại một hồi lâu, cuối cùng Vân Xuyên nói sẽ trừ bổng lộc nửa năm của nàng, nàng mới đành phải ngậm ngùi đem cháo đến cho tên kia.
Xong việc ăn cháo, Vân Tình khổ sở đỡ Tề Tiểu Khả trở về giường, trong lòng không ngừng mắng Tề Tiểu Khả ăn cái gì lại nặng như vậy đây a!. Giúp Tề Tiểu Khả an vị yên ổn nằm trở giường, Vân Tình mới có thể thở hắt ra một hơi, xoay người đi ra ngoài. Cánh cửa đóng lại, bên ngoài màng đêm đã buông xuống, không gian yên tĩnh cô tịch. Tề Tiểu Khả từ trong ngực áo lấy ra khăn tay, bên trong là những mảnh vụn của ngọc bội hoa sen, vốn dĩ phải đẹp đẽ nở rộ nay lại lạnh lẽo nằm trong lòng bàn tay chủ nhân. Trong căn phòng nhỏ hẹp không một ánh đèn, giữa bốn bề im lặng chỉ nghe thấy tiếng nức nở, dòng lệ đã tuôn rơi từ bao giờ. Tề Tiểu Khả đau lòng siết lấy mảnh vụn ôm vào trong ngực, đôi tay hằn lên những vệt đỏ hồng.
Bạch ngọc hoa sen này là một vật vô giá đối với Tề Tiểu Khả, nó quan trọng như là một sinh mạng vậy. Một bảo vật gia truyền của dòng họ, nghe ông nội kể rằng bạch ngọc hoa sen là do một vị tổ tiên để lại, ngài ấy để lại lời nhắn nhủ với hậu duệ đời sau là phải bảo vệ và quý trọng nó vì miếng ngọc này đối với ngài ấy có ý nghĩa cực kỳ trân quý. Ông nội kể rằng bạch ngọc hoa sen là do thê tử của vị tổ tiên ấy tặng cho ngài ấy, đây là tính vật của họ. Sau khi thê tử chết, ngài ấy đã để lại cho con cái và dặn dò những điều này và rồi trút hơi thở cuối cùng với một nụ cười mãn nguyện. Qua đó bạch ngọc hoa sen được lưu lại cho hậu duệ của Tề gia qua từng đời. Đến khi miếng ngọc truyền đến cho ông nội, cha và đến lượt anh Khang, anh Quân. Do hai người họ đều học cao đẳng chuyên nghành khoa học nên họ cho rằng chuyện này chỉ là do dòng họ thêm thắt thành một chuyện tình và đồ vật của người chết nên họ không giữ quá một tháng, cuối cùng nó đến tay Tề Tiểu Khả. Ông nội đã nói qua Tề Tiểu Khả cô đây là một người rất đặc biệt, số mệnh của cô khác với người bình thường. Cái tên Tề Tiểu Khả là của vị tổ tiên ấy, ông nội đã lấy tên ngài ấy đặt cho cô. Tề Tiểu Khả không biết bằng một phép lạ nào đó đã đưa cô đến với thế giới cổ đại này, nhưng cô biết là do miếng ngọc đã mang cô đến đây. Từ khi xuyên qua nơi này, cô không có cách nào để liên lạc với gia đình cả, cô nhớ đến người ấy, bạch ngọc hoa sen là kỷ vật duy nhất để cô nhung nhớ về cha mẹ, A Quân, và nhớ về Đoan Như, người cô đã từng yêu. Nay ngọc đã nát, tâm cũng đã tàn, chẳng còn lại gì để cô nhớ về họ nữa cả, không còn gì nữa.
Tề Tiểu Khả co ro nằm ở góc giường, mặc kệ nước mắt vẫn chảy xuống, cô chỉ ôm chặc khăn tay vào lòng. Tim cô thật là đau, thật khó thở, ngay cả thân thể cũng đau đớn quằn quại. Bên cạnh giường, một dáng người đang đứng nhìn Tề Tiểu Khả, người đó cười, từ trên người toả ra một loại ánh sáng màu vàng chói mắt. Tề Tiểu Khả giật mình, cô ngẩng đầu nhìn người nọ và cô như đóng băng. Người đó, không phải là cô sao!.
"Nhìn ngươi bây giờ thật thảm hại." Một thanh âm vang lên, giọng nói này giống hệt của Tề Tiểu Khả.
"Ngươi là ai?!" Thanh âm và gương mặt của người nọ khiến Tề Tiểu Khả sợ hãi.
Người nọ vẫn chỉ cười, nụ cười hiền hậu và dịu dàng."Ngươi không cần phải sợ, ta là ngươi mà ngươi cũng chính là ta. Nhưng ta và ngươi chỉ khác nơi ở mà thôi."
"Ngươi...là bạch ngọc hoa sen!?." Tề Tiểu Khả sửng sốt.
"Không sai." Không ngờ chỉ mới gợi ý một chút đã đoán ra được rồi.
"Nếu ngươi là nó nhưng rõ ràng là ngươi...ngươi đã nát rồi mà, sao ngươi lại có thể ở đây được!" Lúc này Tề Tiểu Khả mới thật sự hoảng sợ.
Bạch ngọc hoa sen lắc đầu:"Không, ta vẫn chưa tan biến, ta vẫn còn ở thế giới này, chỉ là từ khi mang ngươi xuyên qua ta đã không còn ở trong chủ thể này nữa."
"Ngươi nói những lời này là có ý gì, nếu ngươi là bạch ngọc hoa sen, bây giờ nó đã bể nát vậy ngươi ở đâu?."
"Ta ở vẫn ở trong bạch ngọc hoa sen nhưng không phải miếng trong tay ngươi. Ta ở bên cạnh một trong ba người ngươi yêu nhất, bảo hộ cho nàng." Ánh mắt của bạch ngọc có chút ôn nhu.
"Nàng?." Tề Tiểu Khả khó hiểu.
Bạch ngọc gật đầu."Cho đến khi ngươi nhận ra người ngươi yêu nhất, lúc đó ta sẽ trở về bên cạnh ngươi. Nhưng bây giờ ta phải bảo hộ cho nàng." Bạch ngọc không chờ Tề Tiểu Khả trả lời liền từ từ tan biến.
Tề Tiểu Khả hốt hoảng gọi:"Này! Làm sao ta có thể biết nàng là ai a!."
"Nàng luôn ở bên cạnh ngươi, chẳng phải ngươi đã gặp nàng rồi không phải sao? Ta sẽ ở chỗ nàng chờ ngươi đến tìm ta, nhưng đừng lâu quá đấy, ta không có tính kiên nhẫn chờ đợi đâu." Người biến mất, chỉ còn lưu lại thanh âm vang vọng.
Căn phòng lại trở về một mảnh tối đen. Tề Tiểu Khả vỗ vỗ mặt mình rồi ra sức nhéo một cái, cái đau cho cô biết vừa rồi không phải là mơ. Nghĩ lại lời bạch ngọc nói, Tề Tiểu Khả dùng tay áo lau đi nước mắt rồi nhắm mắt lại ngủ. Ngọc bội vẫn chưa mất, nó vẫn còn ở đây, cô phải đi tìm nó và còn cả nữ nhân kia nữa.
Bên này Tề Tiểu Khả đã nhắm mắt ngủ say nhưng bên kia vẫn còn người trằn trọc không ngủ được. Lý Huệ nằm trên giường xoay qua xoay lại, mãi không thể đi vào giấc ngủ. Nàng vẫn còn nghĩ đến chuyện ban ngày. Lúc Lý Huệ ngồi uống trà đọc sách thì có người nhặt được miếng ngọc bội đó đưa lên cho nàng, vừa trông thấy nó nàng đã đoán được nó có giá trị không nhỏ, thậm chí là vô giá. Nàng nghi ngờ có cung nữ thái giám lén lúc qua lại nên trộm đồ của chủ tử làm tính vật, cho nên nàng mới triệu tất cả lại hỏi cho ra lẽ. Ai ngờ được rằng người kia lại nhận là của mình khiến Lý Huệ tức giận, vừa nghĩ đến hắn cùng cung nữ khác tư thông nàng liền không chịu được, người nàng muốn đoạt làm sủng vật không ai có thể tranh, nàng liền dùng nội công làm bể miếng ngọc. Lý Huệ vốn học võ công từ nhỏ, việc dùng nội lực để làm bể một miếng ngọc cũng là điều dễ dàng. Người kia vậy mà lại kích động đến nổi lao tới muốn gϊếŧ nàng, trong tức khắc khiến nàng hoang mang. Lại không biết tên nô tài lắm mồm chạy đi thông báo với Hoàng thượng đến đây nên nàng đành phải ra ý cho người lôi người kia ra đánh. Hôm nay Lý Huệ đã làm Trần Cảnh bỏng tay tróc da vì dám đánh tiểu sủng vật của nàng năm mươi trượng. Lý Huệ lo lắng cho thương tích của người kia, nàng phái Vân Xuyên đi nhìn thử tình hình của hắn nhưng báo lại chỉ là hắn vẫn đang hôn mê chưa dậy, khiến nàng lo lắng cả ngày. Đến tối nghe Vân Xuyên bẩm lại người kia đã tỉnh, khỏi phải nói trong lòng nàng nhẹ nhõm bao nhiêu, liền cho Vân Xuyên mang cháo đến cho hắn.
Lý Huệ áy náy, có phải đánh quá mạnh không. Hôm nay nàng cũng đã xử bốn tên thị vệ kia mỗi người một trăm trượng, vì dám đả thương người của nàng. Lý Huệ nằm trên giường suy nghĩ, có lẽ ngày mai nên tuyên người kia.
-----Hết Chương 15-----Tác giả: Do bị doạ đốt nhà hoài với lại có nhiều đại nhân đang chờ chương mới nên tuần này ta làm việc hết công suất ra liền hai chương, các ngươi phải thương ta đó nha, à và không được đốt nhà ta nữa a. Thân phận và vai trò của bạch ngọc hoa sen đã được tiết lộ rồi nha.
"Cho chừa cái tội dám đυ.ng đến người của chế~~~":Huệ said.
Và đây là Khả ca do trẫm nổi hứng nên vẽ. Không được đẹp, đừng ném đá trẫm a ~~~ 😗😗😗😗
Lý Huệ trong trang phục đi ngủ~~~