“Chủ nhân. Không biết người có gì phân phó?” Thú nhân Nạp Đặc đi tới trước mặt Hoàng Long, cung kính hỏi.
Mấy ngày này, Hoàng Long bế quan, hơn nữa, Thú nhân Nạp Đặc thường xuyên ở bên ngoài, cho nên đã hai ba tháng không gặp mặt. Bây giờ nhìn thấy, Thú nhân Nạp Đặc đã đột phá Thất cấp Đỉnh phong, trở thành Chiến sĩ Bát cấp. Hoàng Long vuốt cằm nói: “Ta có việc muốn đi ra ngoài, có thể mất đến vài năm. Thế nên ta gọi ngươi tới đây, là để an bài một số chuyện của Dong binh đoàn Thú nhân, sau này cứ thế mà phát triển.”
Sau khi đột phá Nguyên Thần Xuất Khiếu, Hoàng Long dự định đi xa một chuyến.
“Vâng, chủ nhân.” Mặc dù Thú nhân Nạp Đặc thấy kì quái, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
Bác Cách nghe Hoàng Long nói muốn ra ngoài lâu như vậy, định hỏi, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.
Tiếp theo, Hoàng Long an bài phương hướng phát triển và kế hoạch của Dong binh đoàn Thú nhân cho Nạp Đặc nghe. Sau đó nêu một cái mục tiêu, là sau khi mình trở lại, có thể thấy Dong binh đoàn Thú nhân thăng lên cấp A.
Cấp A. Dần tiếp cận với Thập đại Dong binh đoàn trên Đại lục Hằng Nguyên.
Đây là một sự thử thách không nhỏ.
Cấp A. Mấy vạn Dong binh đoàn trên Đại lục Hằng Nguyên, cũng chỉ có hai mươi mấy Dong binh đoàn đạt đến cấp A.
“Xin chủ nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ cố gắng hoàn thành.” Trong mắt Thú nhân Nạp Đặc lóe lên quang mang nóng bỏng.
Hoàng Long vuốt cằm nói: “Sau này ta không có ở đây, ngươi có chuyện gì, có thể tìm Bác Cách hỗ trợ, nghe theo ý kiến của hắn.”
“Vâng, chủ nhân.” Thú nhân Nạp Đặc cung kính trả lời.
Sau khi Thú nhân Nạp Đặc đi khỏi, Bác Cách không nhịn được, lên tiếng hỏi: “Thiếu chủ, người muốn ra ngoài một thời gian dài như vậy?”
Hoàng Long gật đầu: “Ít ngày nữa, ta tính toán đến dải đất trung tâm Ma thú sơn mạch tu hành.” Thấy Bác Cách giật mình, Hoàng Long cười nói: “Yên tâm đi, với tu vi hiện tại của ta, trừ Thánh Vực Đỉnh phong, ngoài ra không ai có thể uy hϊếp được ta.”
Dải đất trung tâm của Ma thú sơn mạch. Lâu nay Hoàng Long vẫn muốn đến đó một chuyến. Dĩ nhiên, lần này sẽ không độn thổ như đi ăn trộm, mà quang minh chính đại tiến vào tu luyện.
Dĩ nhiên, đối tượng để bồi luyện, chính là Ma thú Thánh Vực.
Đến lúc đó, những Ma thú Thánh Vực kia, thu được liền thu, tăng thêm thực lực cho bản thân. Nếu không thể thu phục, trực tiếp tiêu diệt.
Đợi đến ngày Hoàng Long trở lại, cũng là lúc tiêu diệt Đế quốc Long Ngữ.
Bác Cách há miệng, muốn nói gì đó, có điều nghĩ lại thì chủ nhân nói đúng. Hiện tại, trên Đại lục Hằng Nguyên, nhân vật có thể uy hϊếp được thiếu chủ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, chỉ có Thánh Vực Đỉnh Phong hoặc Cường giả Thần Vực trong truyền thuyết mà thôi.
Sau khi quyết định kế hoạch đến dải đất trung tâm Ma thú sơn mạch tu luyện, Hoàng Long còn phân phó một số chuyện cho Bác Cách thực hiện.
Bác Cách chăm chú lắng nghe.
Ngày hôm sau, hai tiểu gia hỏa Hoàng Lượng và Hoàng Dịch đã đến thành Thần Phong. So với hai năm trước, hai tiểu gia hỏa này cũng trưởng thành không ít. Có điều vẫn dính lấy Nhị ca. Vừa nhìn thấy Hoàng Long liền bám dính không dời.
Hoàng Long nhìn thấy hai tiểu gia hỏa này, trên mặt cũng nở nụ cười. Mấy tháng nay không có ra khỏi trang viên, Hoàng Long trực tiếp dẫn hai tiểu gia hỏa này ra ngoài dạo một vòng. Sau đó lại dẫn đến Học viện Thần Phong thăm quan một chút.
Lúc ấy, Học viện Thần Phong đang trong học kỳ. Qua nửa tháng nữa mới tới thời gian tân sinh ghi danh, cho nên có hơi ít người. Bất quá, Hoàng Long xuất hiện, lập tức làm kinh động toàn Học viện.
Sau khi trở về, Hoàng Long trực tiếp dùng thần thức, truyền hai bộ pháp quyết vào đầu hai tiểu gia hỏa. Sau đó nhắc nhở hai tiểu gia hỏa, sau này, mỗi ngày đều phải tu luyện. Hai tiểu gia hỏa này nghe Hoàng Long nói, cái hiểu cái không. Nhưng chúng rất nghe lời Nhị ca, tất cả đều đáp ứng.
Mấy ngày sau, Khải Địch, Tô Lệ Tư và ba thú ra ngoài làm nhiệm vụ đã trở về.
Nghe hai Đại Tu La và ba thú bẩm báo, Hoàng Long gật đầu, trầm ngâm một chút. Sau đó quay đầu nói với Bác Cách: “Ngươi chú ý một chút, nếu Quang Minh Giáo đình có hoài nghi chúng ta, có thể dùng ngọc phù báo cho ta biết.”
“Vâng, thiếu chủ.” Bác Cách cung kính nói.
Sau khi an bài hết thảy mọi chuyện, Hoàng Long liền rời khỏi thành Thần Phong, hướng Ma thú sơn mạch phi hành. Chuyến đi này, Hoàng Long cũng không mang theo nhiều người. Một đầu ngưu, một mỹ nữ, một tiểu thiếu niên, đây là toàn bộ nhóm của Hoàng Long.
Cưỡi một đầu ngưu, một mỹ nữ đi phía sau. Tất nhiên, nhóm người Hoàng Long không có bình yên mà xuất hành.
Đầu ngưu cùng tiểu thiếu niên thì không có vấn đề gì. Nhưng Tô Lệ Tư quá mức xinh đẹp, mị lực quá lớn. Dọc đường, số người biến mất trên tay Tô Lê Tư không phải là ít.
Hai tháng sau, nhóm người Hoàng Long cũng chậm chạp tiến tới Ma thú sơn mạch.
“Đi. Chúng ta tiến sâu vào bên trong.” Hoàng Long vỗ vỗ Thiên Thanh Mãng Ngưu, ra lệnh.
“Vâng, chủ nhân.”
Một đường tiến vào, một vài ma thú không biết trời cao đất dày, tiến tới phiền toái. Hoàng Long cũng lười ra tay, trực tiếp để cho Thiên Thanh Mãng Ngưu biến ra kích thước thật. Dưới một đá của đầu ngưu khổng lồ này, toàn bộ ma thú đều bị đánh bay đi.
Dĩ nhiên, kết quả của những ma thú này có thể nhìn thấy được.
Càng vào sâu, số lượng ma thú cao cấp ngày càng nhiều lên.
Có điều, dù là ma thú cấp chín, toàn bộ đều bị Thiên Thanh Mãng Ngưu dùng một cước đoạt mạng.
Một ngày kia, nhóm người Hoàng Long đi đến một sơn cốc bằng phẳng. Bỗng nhiên phía trước truyền đến một tiếng thét cùng tiếng cười đùa ầm ỹ. Tình huống này, trên đường đi, Hoàng Long cũng thường gặp qua. Đó là do các Dong binh đoàn đi săn ma thú cắm trại nghỉ ngơi. Cho nên, Hoàng Long cũng không để ý đến. Hoàng Long định rời đi, bỗng nhiên có tiếng quát: “Đứng lại cho ta! Lén lén lút lút ở đó làm gì? Tới đây cho ta!”
Hoàng Long ngừng lại, hứng thú nhìn người phía trước.
Nhìn trang phục người đó, trong đầu Hoàng Long hiện lên một chút tin tức, chậm rãi nói: “Dong binh đoàn Dã Lang.” Hoàng Long không nghĩ tới, ở nơi này lại đυ.ng phải Dong binh đoàn xếp hạng ba trong Thập Đại dong binh đoàn. Có chút ngoài ý muốn.
Xung quanh kẻ vừa lên tiếng quát là khoảng bốn mươi, năm mươi tráng hán trung niên. Thấy Hoàng Long nhận ra Dong binh đoàn Dã Lang, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý. Lúc này, phía sau truyền đến tiếng bước chân: “Xảy ra chuyện gì?”
Mấy Dong binh trung niên nhìn thấy người này, vội vàng cung kính hành lễ, rồi nói: “Thiếu chủ.” Tiếp theo, một Dong binh trả lời chuyện vừa xảy ra.
Phía sau có mấy người đi đến. Đứng ở phía trước là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, mặc một bộ y phục hoa lệ. Vừa nghe thuộc hạ bẩm báo xong, hắn liền nhìn về hướng Hoàng Long. Có điều, khi thấy Đại Tu La Tô Lệ Tư phía sau Hoàng Long, hai mắt hắn sáng ngời, hiện lên một ánh mắt da^ʍ tà.
“Tiểu tử! Nói! Ai phái các người tới? Có ý đồ gì? Nói ra còn giữ được một mạng.” Người trẻ tuổi này hung hăng nhìn Đại Tu La Tô Lệ Tư phía sau Hoàng Long, sau đó quay đầu nhìn Hoàng Long quát lên, sắc mặt lạnh lẽo.
Tâm tư đối phương, Hoàng Long biết rõ, biết là không tránh được. Có điều, Hoàng Long không thèm để ý đến lời của thanh niên kia, quay đầu nhìn Tô Lệ Tư, mở miệng nói: “Tô Lệ Tư, mị lực của ngươi không nhỏ nha.”
Dọc đường đi, chuyện như thế này không phải ít.
Đại Tu La Tô Lệ Tư mặt ửng đỏ, cúi đầu nói: “Tô Lệ Tư đã gây phiền toái cho chủ nhân.”
Người trẻ tuổi kia thấy Hoàng Long không thèm để ý đến mình mà cùng tỳ nữ sau lưng nói chuyện, hơn nữa, lời nói còn có vẻ giễu cợt mình, khuôn mặt trở nên tức giận, trong mắt tỏa ra sát ý: “Tiểu tử, ngươi muốn chết?” Nói xong định để cho đám thủ hạ ra tay. Đột nhiên, một người trung niên ở bên cạnh, ngăn hắn lại: “Khẳng Ân, chờ chút đã.” Nói xong liền quay đầu nhìn Hoàng Long, ánh dò xét mấy người Hoàng Long. Sau đó hắn đi tới bên người trẻ tuổi, rồi nói: “Chuyện có chút quái dị. Không nên động thủ.”
Lỗ Khắc Phu ngăn Thiếu chủ Khẳng Ân lại, vẻ mặt đầy cảnh giác nhìn Hoàng Long. Mặc dù hắn nhìn ra đứa trẻ này chỉ là Ma pháp sư Tứ cấp, một con ma sủng Thanh Ngưu, một tỳ nữ không hề có đấu khí hoặc ma pháp dạo động. Nhưng không hiểu sao lại khiến cho một Cường giả Thánh Vực như hắn cảm thấy bất an. Việc này cũng thật quỷ dị.
Nên nhớ, nơi này chính là khu vực cao cấp của Ma thú sơn mạch. Bọn họ làm cách nào có thể tiến vào đây?