Nhìn thấy Đỗ Phỉ lấy ra quyển trục ma pháp Phong hệ cấp chín, Hoàng Long cười lạnh nói: “Nếu đã như vậy, cũng không trách ta được.” Hoàng Long nói xong, Lôi Tâm chưởng lại xuất ra. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Hoàng Long không lùi mà tiến. Người tiến về phía trước, một chưởng đẩy ngang. Trong nháy mắt, khi Đỗ Phỉ vừa kéo quyển trục ma pháp ra liền bị đánh bay khỏi lôi đài.
Đỗ Phỉ rơi khỏi lôi đài, quyển trục ma pháp mở ra. Mọi người ở hiện trường chỉ kịp thấy một đoàn tia sáng xuất hiện, âm thanh vang dội. Bên trong quyển trục ma pháp chứa một lượng lớn năng lượng nguyên tố Phong hệ, trong nháy mắt tỏa ra, vây lấy Đỗ Phỉ.
Giống như cá trong biển vậy. Đỗ Phỉ ở giữa vòng vây, bị vô số Phong Nhận xuyên qua.
Tiếng kêu thảm thiết của Đỗ Phỉ không ngừng vang vọng bên tai.
Dưới năng lượng của quyển trục ma pháp Phong hệ cấp chín, trong nháy mắt, hắn bị nghìn đao phanh thây, lập tức hồn du địa phủ.
Tất cả mọi việc phát sinh quá nhanh. Nhanh đến mức Đỗ La Tư ngồi trên khán đài chủ tịch, bản thân là Chiến sĩ Cửu cấp Trung giai cũng không kịp làm gì. Khi Đỗ La Tư vội vàng phi thân, lao về phía nhi tử Đỗ Phỉ, lực lượng của quyển trục ma pháp đã buông xuống, và Đỗ Phỉ, sớm đã không còn hơi thở.
Thân thể của hắn bị ngàn đạo Phong Nhận lăng trì, máu thịt mơ hồ, không còn nhìn ra được hình dáng con người.
Kết quả bi thảm. Thấy Đỗ Phỉ tự làm tự chịu, trên khắp khán đài, mọi người có phản ứng không đồng nhất. Đa số bình dân nhìn thấy cảnh này đều trầm trồ, ngầm vỗ tay khen ngợi.
"Đáng đời! Chết chưa hết tội!"
"Cái này gọi là tự gây nghiệt, không thể sống!"
Bất quá, có không ít quý tộc than tiếc. Đỗ Phỉ bại một cách thảm hại như vậy, đã thua còn mất mạng.
Đánh cuộc ở bên ngoài, bọn họ thua không ít tiền. Vừa nghĩ tới những kim tệ kia, tất cả đều đau lòng, đồng thời chửi thầm tên Đỗ Phỉ chết tiệt, một Ma pháp sư Tứ cấp Đỉnh, đến một đứa trẻ sáu tuổi cũng không thu thập được.
Chủ tịch lôi đài Âu Lai Nhĩ cùng Ai Á lại càng đau lòng. Bọn họ đã đặt cược đến một trăm vạn kim tệ.
Có phản ứng khác với tất cả mọi người có mặt ở lôi đài, Đỗ La Tư cực kỳ bi thương, ôm lấy thi thể của nhi tử mình. Hai mắt đỏ như máu, như thú dữ bị thương, hắn đứng lên, gầm thét: “Hoàng gia Tiểu nhi, trả mạng cho con ta!”
Dưới nỗi đau mất con, Đỗ La Tư thân là Gia chủ Hi Nhĩ gia tộc cũng không thèm quan tâm tới thể diện, tự mình ra tay với Hoàng Long.
Trong hai tay của hắn, mơ hồ có tiếng ma thú khóc lóc.
Đây chính là Đấu kỹ Địa giai thượng phẩm của Hi Nhĩ gia tộc: “Vạn thú chưởng.”
Loại đấu kỹ này rất khó luyện. Khó luyện là bởi vì, để luyện được đấu kỹ Vạn thú chưởng này, cần phải hấp thụ oán niệm của ma thú trước khi chết. Ma thú trước khi chết oán niệm càng nhiều, chưởng pháp càng mạnh. Cứ như vậy mà luyện đến cấp cao nhất. Ở trạng thái mạnh nhất, Vạn thú chưởng xuất ra, có tiếng rống của vạn thú ở bên trong.
Nếu bị đánh trúng mà không kịp chữa trị, linh hồn sẽ bị oán niệm của vạn thú ăn mòn. Trước khi chết, thống khổ vạn phần.
Đỗ La Tư thân là Chiến sĩ Cửu cấp Trung giai, thi triển Vạn thú chưởng, uy lực tự nhiên không kém.
Hiện tại, oan hồn ma thú gào rú, từng chút nhích dần đến lôi đài. Nhiều bình dân không chịu được, vẻ mặt thống khổ, bịt chặt hai tai, đầy sợ hãi.
Mắt thấy Vạn thú chưởng sắp đánh đến thân thể gầy yếu của Hoàng Long, đột nhiên, trên bầu trời vang lên một tiếng thét dữ dội: “Đỗ lão cẩu, ngươi dám đả thương nhi tử ta?” Thanh âm rơi xuống, bên cạnh Hoàng Long xuất hiện một đạo lực lượng không kém gì Vạn thú chưởng của Đỗ La Tư, một đầu quyền được bao bọc bởi lôi quang, mạnh mẽ đánh tới.
Hoàng Hùng giận dữ xuất thủ.
Bản thân Hoàng Hùng tu luyện chính là Đấu khí thuộc tính Lôi. Thực lực Chiến sĩ Cửu cấp Sơ giai, phối hợp với Đấu kỹ Lôi hệ Địa giai thượng phẩm của Hoàng gia là “Lôi quang quyền”. Một quyền đánh ra, lôi điện rền vang.
Một tiếng nổ lớn vang lên, Hoàng Hùng mang theo nhi tử, lắc mình thoát khỏi ảnh hưởng của dư kình.
Hai cường giả Cửu cấp so chiêu, mặt đất chấn động. Thậm chí, một vài chỗ trên lôi đài còn bị chấn vỡ, rơi lả tả xuống đất.
Mọi người ở hiện trường đều kinh hãi kêu lên.
Đặc biệt là những quý tộc có mặt ở lôi đài, lớn nhỏ đều biến sắc.
Hiện trường có chút hỗn loạn. May mà ở xung quanh, hộ vệ của Vương quốc Lục Thông bản lĩnh không kém, mới không tạo thành hậu quả nghiêm trọng.
“Đỗ lão cẩu, lôi đài tỷ thỉ, sống chết có số. Hơn nữa là do con ngươi xúc phạm quy củ lôi đài, chết là đáng đời. Hiện tại ngươi lại dám hạ thủ với nhi tử ta?” Hoàng Hùng trợn mắt, chỉ thẳng vào Đỗ La Tư, lạnh lùng nói.
“Tới đây, chúng ta cũng tỷ thí lôi đài!” Hai mắt Hoàng Hùng tỏa ra sát khí mãnh liệt.
Đỗ gia Tiểu nhi chết thảm. Hoàng Hùng thấy Đỗ La Tư lao xuống, nghĩ rằng lão cẩu này có thể sẽ nổi điên, không để ý tới thể diện, hướng nhi tử mình hạ thủ, cho nên đã sớm phòng bị. Quả nhiên, thấy Đỗ La Tư xuất thủ. Hoàng Hùng cực kỳ tức giận.
Sắc mặt Đỗ La Tư âm tàn, lóe ra huyết quang, yên lặng nhìn Hoàng Hùng. Đặc biết, khi ánh mắt quét qua Hoàng Long, sát ý càng thịnh.
“Đỗ huynh, tỷ thí lôi đài, sống chết có số. Kết quả đã định, ngươi lại nhúng tay vào, đã phạm vào đại cấm kỵ của lôi đài.” Lúc này, gia chủ An Kiệt Lạp của An Ni gia tộc, phụ trác duy trì trị an của lôi đài, đi tới, mở miệng cảnh cáo Đỗ La Tư.
Dù là vì giao tình giữa An Ni gia tộc với Hoàng gia, hay vì quy định của lôi đài, An Kiệp Lạp đều cần thiết cho Đỗ La Tư một lời cảnh cáo.
Tranh đấu lôi đài trên Đại lục Hằng Nguyên, cho dù kết quả thế nào, bất cứ kẻ nào cũng không được nhúng tay tham dự. Nếu không, sẽ bị tổ chức quản lý lôi đài cân nhắc xử lý.
Nghe được lời cảnh cáo của An Kiệt Lạp, trong mắt Đỗ La Tư lóe lên hàn quang.
Bất quá, cuối cùng hắn cũng lựa chọn nhẫn nại. Đem sát ý cũng phẫn hận chôn sâu trong lòng. Hiện tại, nếu gϊếŧ chết Hoàng gia Tiểu nhi, mình cũng không thoát được.
Chỉ có thể nhẫn lại, đợi cơ hội trả thù sau.
Lúc này, dưới phản ứng bực tức của mọi người ở hiện trường, chủ tịch lôi đài Âu Lai Nhĩ cũng đành mở miệng “cảnh cáo” Đỗ La Tư.
Đỗ La Tư ôm lấy nhi tử Đỗ Phỉ, cũng không có biểu hiện tạ tội với Âu Lai Nhĩ, ôm thi thể nhi tử rời đi trong tiếng thóa mọa của mọi người.
Lôi đài đến đây kết thúc.
Trên đài trao thưởng, Âu Lai Nhĩ bất đắc dĩ đành phải cất tiếng khen ngợi Hoàng Long, sau đó tự mình trao phần thưởng cho Hoàng Long.
Nhìn Hoàng Long, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng phức tạp.
Đối với Hoàng Long, nếu có thể trưởng thành, chắc chắn là tiền đồ vô hạn. Nhưng đáng tiếc, kẻ địch của Hoàng gia là Hi Nhĩ gia tộc lại kết thân với Đế quốc Long Ngữ.
Đế quốc Long Ngữ cường đại, sau lưng lại có Long Tộc ủng hộ. Hắn chỉ có thể lựa chọn theo phe mạnh hơn mà thôi.
Bất kể thế nào, Hoàng gia cũng không thể thắng được Hi Nhĩ gia tộc. Hoàng gia có nhận được sự ủng hộ của Triệu gia cũng không thể thắng.
Kết quả lôi đài, đều nằm ngoài dự liệu của mọi người. Sau khi lôi đài kết thúc, chưa tới một canh giờ, kết quả lôi đài đã truyền khắp các hang cùng ngõ hẻm của Vương quốc Lục Thông. Sau trận chiến này, một vài thế lực lớn, bắt đầu xuất hiện những toan tính.
Có điều, dù cho kết quả lôi đài được bàn tán sôi nổi thế nào đi nữa, bất kể ở Hoàng phủ mở tiệc ăn mừng thế nào, Hoàng Long cũng không để ý. Sau khi kết thúc lôi đài, Hoàng Long liền trở về tiểu viện, để cho Bác Cách canh giữ bên ngoài, trực tiếp từ chối tiếp khách.
Hiện giờ, hắn còn rất nhiều việc phải làm. Tỷ như luyện chế đan dược cho hơn ba trăm Thú nhân. Còn có hơn sáu ngàn Dạ Xoa trong Quần Tiên Các cũng cần có chiến giáp.
Trong hai tháng nghỉ lễ, hắn muốn cho sáu ngàn Dạ Xoa đồng loạt mặc trên người chiến giáp cấp bậc bảo khí.
Đến lúc đó, sáu ngàn Dạ Xoa mới coi như có chút tiền vốn.
Sáu ngàn chiến giáp cấp bậc bảo khí, cho dù là bảo khí hạ phẩm, cũng đủ làm cho Hoàng Long bận rộn trong hai tháng.
Có điều, nguyên liệu sắt thì quả là phiền toái lớn.
Hoàng Long cần phải thu mua số lượng lớn nguyên liệu sắt mới đủ dùng.