Dưới đài, Hoàng Hùng và Triệu Dung nhìn thấy nhi tử tránh được công kích của tiểu tử Đỗ Phỉ, trên mặt hiện lên nét vui mừng.
Hoàng Hùng nhìn thấy thần sắc khó coi của Đỗ La Tư ở đối diện, đắc ý cười nói: “Đỗ lão cẩu, nhi tử ngươi là Ma pháp sư Tứ cấp Đỉnh phải không? Ta xem không giống lắm nha. Làm sao mà đánh vào một người cũng không chuẩn thế? Không phải vẫn chưa tỉnh ngủ chứ?”
Triệu Dung ở bên cạnh cũng mỉm cười.
Đỗ La Tư sắc mặt khó coi. Ai Á ngồi bên cạnh và Âu Lai Nhĩ ở giữa khán đài chủ tịch đều nhướng mày. Tình huống có chút không ổn. Hai người vốn cho rằng trận đấu này sớm có kết quả. Nhưng nhìn thấy thân pháp nhanh nhẹn của Hoàng Long, không tránh khỏi có chút lo lắng.
Phản ứng của mọi người ở dưới khán đài cũng không đồng nhất. Và trên đài, Đỗ Phỉ nhìn về phía Hoàng Long, ánh mắt có chút bất an. Không thể tin được, tức giận, còn có chút sợ hãi. Bởi vì, thân pháp của Hoàng Long quá nhanh, hắn vừa rồi cũng không kịp nhìn thấy.
Tiểu nhi Hoàng gia này, vừa rồi làm thế nào tránh được công kích?
Nhìn thần sắc lạnh nhạt của Hoàng Long, Đỗ Phỉ ngoài mạnh trong yếu, quát lên: “Cố làm ra vẻ, ta không tin ngươi có thể tránh được công kích của ta một lần nữa.” Nói xong, Đỗ Phỉ vung tay, miệng đọc ma pháp chú ngữ.
Ma lực toàn thân vận chuyển, Đỗ Phỉ xuất ra ma pháp cao nhất mà hắn có thể sử dụng, Ma pháp Phong hệ cấp bốn: “Phong Nhận chi quang!” Trong số các Ma pháp trung cấp, Phong Nhận chi quang được đánh giá là có uy lực cùng lực phá hoại tương đối lớn, có thể so với Ma pháp Hỏa hệ cấp năm cũng không thua kém bao nhiêu.
Sau khi Đỗ Phỉ niệm chú xong, Phong Nhận chi quang được tạo thành. Trên lôi đài, Phong Nhận gào thét, một mảnh Thanh Phong, hàn quang thiểm thước. So với chiêu đầu tiên thì mạnh hơn rất nhiều.
Vài chục đạo Phong Nhận to như cánh tay trẻ con, đem toàn bộ không gian trên dưới của Hoàng Long vây lại. Trong nháy mắt, Hoàng Long lại rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Xuất ra Phong Nhận chi quang, sắc mặt Đỗ Phỉ trắng bệch. Toàn lực sử dụng Ma pháp cấp bốn, lại là ma pháp có uy lực nhất của Phong hệ cấp bốn. Đối với thực lực Tứ cấp Đỉnh của hắn vẫn có chút miễn cưỡng.
Có điều, thấy những đạo Phong Nhận kia bao vây lấy Hoàng Long, gương mặt trắng bệch của Đỗ Phỉ hiện ra nét vui mừng. Cố gắng vừa rồi không có uổng phí. Lần này chắc chắn có thể gϊếŧ chết tiểu tử Hoàng Long
“Hắc hắc. Hoàng gia Tiểu Hùng, ta xem lần này ngươi có chết hay không?” Đỗ Phỉ cười lạnh nói.
Dưới đài, Đỗ La Tư mặt mày hớn hở, lần này, Hoàng gia Tiểu Nhi có muốn trốn cũng không thoát.
Tam cấp chính là Tam cấp. Trước mặt nhi tử Tứ cấp Đỉnh của mình, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
“Hoàng huynh, haha. Chuyện không tốt lắm. Phỉ nhi nhất thời xuất thủ, không nghĩ tới lại tạo ra động tĩnh lớn như vậy.” Đỗ La Tư nhìn Hoàng Hùng, mặt đầy đắc ý.
“Vừa rồi, nếu ngươi hướng ta cầu tình, có lẽ còn có thể thay đổi một chút. Nhưng hiện tại, ai, đáng tiếc, đã không kịp rồi!” Đỗ La Tư than thở.
Thấy thần sắc và giọng nói của Đỗ La Tư, Hoàng Hùng hừ lạnh một tiếng. Có điều, hắn cùng Triệu Dung đều giống nhau, tuy không nói ra nhưng trên mặt vạn phần lo lắng.
Mặc dù lúc trước nhi tử mình đã tránh được Ma pháp cấp ba của đối phương. Nhưng hiện tại, đối phương sử dụng một Ma pháp cấp bốn, Phong Nhận chi quang, vô cùng uy lực. Liệu nhi tử mình có tránh được nữa không?
Ngồi trên khán đài chủ tịch, nét mặt Âu Lai Nhĩ cùng Ai Á đều buông lỏng.
Đỗ La Tư thấy thần sắc của Hoàng Hùng và Triệu Dung, miệng nở nụ cười đắc ý. Lúc quay đầu nhìn lại lôi đài, nhất thời, miệng há to, một phen kinh ngạc.
Bởi vì, Hoàng Long, cái tên Tiểu Nhi Hoàng gia hoàn toàn không chút tổn hại nào, vẫn đứng sừng sững trên lôi đài.
Trên đài, hoàn toàn giống với lúc trước. Đỗ Phỉ không thể tin được, nhìn Hoàng Long vẫn đứng yên bất động, sau đó liền biến mất. Tiếp sau đó, hắn nhìn thấy phụ thân ở dưới đài vẻ mặt đầy cấp bách chỉ ra sau lưng của hắn. Hiểu ý của cha, Đỗ Phỉ nhất thời kinh hãi, vừa mới quay đầu lại liền nhìn thấy Tiểu nhi Hoàng gia đang lạnh lùng nhìn hắn.
“Nếu vừa rồi đối phương xuất thủ…?” Mới nghĩ đến đây, toàn thân Đỗ Phỉ toát ra mồ hôi lạnh. Mặc dù đối phương chỉ là Ma pháp sư Tam cấp, nhưng là toàn hệ. Nếu hắn dùng một Ma pháp cấp ba có lực công kích mạnh nhất của Lôi hệ hoặc Kim hệ, có thể tưởng tượng, dưới tình huống không phòng bị, mình chắc chắn bị trọng thương.
Đáng hận! Rốt cuộc là chuyện gì? Đỗ Phỉ cả kinh, không khỏi tức giận. Thân pháp đối phương nhanh kinh khủng. Hai lần tránh được Ma pháp công kích của mình, tuyệt đối không phải là tình cờ.
Kế tiếp, nếu như công kích của mình không có kết quả, có thể tưởng tượng được kết cục sẽ ra sao.
Đỗ Phỉ nhìn Hoàng Long trước mặt, sắc mặt âm trầm biến ảo.
Chẳng lẽ, bắt buộc phải dùng quyển trục ma pháp kia?
Hoàng Long vận dụng Tha Tâm thông, tâm tư của đối phương đều hiện lên trong đầu, cười lạnh nói: “Tiểu tử, kế tiếp, tới phiên ta!” Nói xong, Hoàng Long lắc mình, trong nháy mắt đã đứng trước mặt đối phương. Trong lúc Đỗ Phỉ còn chưa kịp phản ứng, ngón tay Hoàng Long xuất hiện một ngọn lửa. Một ngón tay nhẹ nhàng ấn lên, toàn thân Đỗ Phỉ như phải chịu một cỗ sức mạnh của vạn quân, thống khổ vạn phần, cả người gập lại, hai mắt lồi ra, miệng mở rộng, muốn nói gì đó nhưng thốt không thành lời.
Tiếp theo, Hoàng Long nhẹ nhàng đẩy ra một chưởng, chưởng thanh như sấm động, một đoàn Lôi quang thiểm thước ầm ầm bay ra.
Đỗ Phỉ kêu lên thảm thiết, bay ngược ra sau. Rơi xuống một góc lôi đài, miệng không ngừng rêи ɾỉ.
Cả hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, không ai kịp phản ứng.
Trong nháy mắt, một Ma pháp sư Tứ cấp Đỉnh bị một Ma pháp sư Tam cấp đánh bay xuống đất?
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Nếu không phải tiếng rêи ɾỉ của Đỗ Phỉ vẫn còn vang dội quanh quẩn bên tai mọi người, chắc không ai dám tin đây là sự thật.
Sắc mặt ba người Đỗ La Tư, Âu Lai Nhĩ, Ai Á không đồng nhất, có điều, đều rất khó coi. Hoàng Hùng và Triệu Dung thì ngược lại, nụ cười trên mặt tươi như hoa nở.
Nhi tử này, quả nhiên không để cho bọn họ thất vọng.
Tất nhiên Hoàng Hùng nhìn ra được, tên Đỗ Phỉ kia chịu một kích này, đã hoàn toàn mất khả năng hoàn thủ.
Chẳng qua, hắn không nghĩ tới, nhi tử của mình lại có thể Thuấn phát Ma pháp.
Không sai, là Thuấn phát Ma pháp. Không cần dùng ma pháp chú ngữ, có thể ngưng tụ ma pháp nguyên tố trong nháy mắt. Vừa rồi, ngọn lửa trên ngón tay Hoàng Long, một chưởng nhanh như chớp, hắn và mọi người ở hiện trường đều nhìn thấy rõ ràng.
Cái này, chẳng lẽ chính là điều mà nhi tử mình dựa vào?
Còn có cái thân pháp kia, là chuyện gì xảy ra? Nhìn rất bình thường, thế nhưng có thể tránh được hai lần công kích của đối phương. Vô cùng huyền ảo.
Hoàng Long chậm rãi đi về phía Đỗ Phỉ.
Thuấn phát Ma pháp, thật ra cũng không có gì phải giấu diếm, cứ để mọi người biết.
Còn thân pháp kia. Bình thường. Ngoại trừ nhanh một chút, cũng không có dị dạng gì, cũng không sợ người khác nhìn ra điều gì.
Ma pháp. Hoàng Long tin tưởng, trừ Đỗ Phỉ, không ai biết cái ngọn lửa kia thật ra không phải là ngọn lửa ma pháp, mà là Tam Muội chân hỏa.
Mùi vị của Tam Muội chân hỏa, chỉ cần nhìn vào tư thế co quắp như heo bị trọc tiết của Đỗ Phỉ là biết.
Về mùi vị của Lôi Tâm chưởng, so với Tam Muội chân hỏa cũng không thua kém bao nhiêu.
Khi Hoàng Long đến gần, Đỗ Phỉ vẻ mặt vô cùng thống khổ, run rẩy đứng lên, sắc mặt dữ tợn quát: “Hoàng gia Tiểu Hùng, ta muốn ngươi phải chết!” Nói xong, từ trong l*иg ngực móc ra một quyển trục ma pháp.
Mọi người ở hiện trường nhìn thấy Đỗ Phỉ móc ra một quyển trục ma pháp, đều biến sắc. Một số Ma pháp sư cao cấp cảm giác được, bên trong ma pháp quyển trục kia ẩn chứa nguyên tố lực lượng vô cùng cường đại, kinh hô: “Quyển trục ma pháp Phong hệ cấp chín!”
Sau tiếng kinh hô, trong nháy mắt, mọi người ở hiện trường đều hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Quá hèn hạ! Dám vi phạm quy định lôi đài, sử dụng quyển trục ma pháp!”
Khắp các khán đài, tiếng mắng chửi vang lên như nước thủy triều.
Đỗ Phỉ đối mặt với tiếng mắng chửi, vẻ mặt không đổi, tay gỡ niêm phong của quyển trục ma pháp.