"Cái gì? ! Giáo Đình Hồng Y Đại Giáo Chủ Thái Nhược bị gϊếŧ chết?"
"Nghe nói là chết ở bên rìa Ma Thú Sơn Mạch!"
"Ngay cả thi thể đều bị ma thú ăn, lúc người của Giáo đình tìm được chỉ còn lại có nửa cái xác."
"Không chỉ mình Thái Nhược, còn có đồng hành cùng hắn là một Kỵ sĩ đoàn gồm Đoàn trưởng La Phong và hơn hai trăm người cũng đều bị gϊếŧ!"
Một Hồng Y Đại Giáo Chủ của Giáo Đình đã bị gϊếŧ chết!
Ngày hôm sau, tin tức nầy liền truyền khắp các vương quốc công quốc ở chung quanh rìa Ma Thú Sơn Mạch, giống như tin Kiều Trì gia tộc bán đấu giá ma pháp kiếm, tin tức này không thể nghi ngờ cũng khiến cho Hằng Nguyên Đại Lục nổi cơn động đất.
Thái Nhược, La Phong - hai đại Thánh Vực, cộng với hơn hai trăm Kỵ sĩ, vậy mà đều bị gϊếŧ chết! Một người cũng không thể trốn thoát!
So với tin tức này, nhiều người càng khϊếp sợ lực lượng đã gϊếŧ chết đám người Thái Nhược!
Lực lượng mạnh như vậy, ngay cả ngũ đại đế quốc cũng không thể bỏ qua.
Thái Nhược là Thánh Vực trung giai, thế nhưng ngay cả cơ hội chạy trốn đều không có, điều này nói lên cái gì? Rõ ràng thực lực của đối phương hơn xa bọn người Thái Nhược.
Chỉ có một ít đại thế lực siêu cấp mới có thể làm được chuyện này mà thôi.
Tỷ như ngũ đại đế quốc, Địa Ngục Ma tộc hay là một ít đại gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm.
Nếu vậy, rốt cuộc là ai dám đối đầu với Giáo Đình?
Ngũ đại đế quốc hoặc các đại gia tộc trên không có khả năng ngu xuẩn như vậy, chẳng lẽ là Địa Ngục Ma tộc vốn từ xưa luôn xung đột với Giáo Đình?
Nhưng mà, lần này chết là một Hồng Y Đại Giáo Chủ, một Kỵ sĩ đoàn đoàn trưởng, là hai đại Thánh Vực, Địa Ngục Ma tộc tuy luôn cùng Quang Minh Giáo Đình có mâu thuẫn nhưng cũng không có khả năng làm chuyện quá mức như thế, trừ phi bọn họ muốn khơi mào đại chiến giữa hai bên.
Nếu không phải Địa Ngục Ma tộc vậy thì là ai?
Trong khoảng thời gian ngắn, Hằng Nguyên Đại Lục bề mặt nhìn như bình tĩnh nhưng bên dưới mạch nước ngầm chảy mãnh liệt.
Nửa tháng sau, thi thể đám người Thái Nhược được đưa về Thánh Sơn - tổng bộ của Giáo Đình.
Trên một hải đảo tiếp giáp với Long Ngữ Đế Quốc và Bích Du vương quốc, có một ngọn núi cao gần ngàn thước, trải dài mấy trăm dặm, bốn phía xung quanh dao động một cỗ quang minh năng lượng ấm áp.
Đây là Thánh Sơn tồn tại trên Hằng Nguyên Đại Lục đã mấy ngàn năm.
Trên Thánh Sơn, hiện ra một quần thể kiến trúc, mà ở đỉnh Thánh Sơn, có một tòa lâu đài cao chừng trăm mét, toàn bộ xây bằng Nguyệt Quang Thạch.
Nguyệt Quang Thạch là một loại ma thạch ẩn chứa năng lượng quang minh nguyên tố.
Đây là thánh điện trên Thánh Sơn, nơi trung tâm của tổng bộ Quang Minh Giáo Đình.
Trong Thánh điện, nhìn thi thể Thái Nhược và La Phong, Hải Đức Tư đầu đội Giáo Hoàng quan trong lòng thở dài, hai tay giơ lên phất một cái, một đoàn quang mang nhu hòa bao phủ, tinh lọc thi thể hai người.
"Đột Lôi, ngươi nói xem chuyện này thế nào?" Hải Đức Tư quay lại nói với một người trung niên mặc hoàng kim chiến giáp đứng phía trên đại điện.
Đột Lôi là Đoàn trưởng của Hoàng Kim Thánh Kỵ Sĩ Đoàn, kỵ sĩ đoàn này chính là vương bài của Quang Minh Giáo Đình, do vậy địa vị của hắn không hề thấp hơn Thái Nhược.
Vừa tròn năm mươi tuổi đã là Thánh Vực cường giả, Đột Lôi hiển nhiên có thiên phú mạnh mẽ sánh ngang với đại đế Lâm U Vô sáng lập U Vô đế quốc 6000 năm trước, do vậy hắn là tài năng được bồi dưỡng của Quang Minh Giáo Đình.
Vẻ mặt cương nghị, hàm để một chòm râu nhỏ, Đột Lôi cúi đầu, trầm giọng nói: "Giáo Hoàng bệ hạ, Thái Nhược hai người chết trong tay Thánh Vực ma thú."
Hải Đức Tư gật gật đầu, điểm ấy, hắn cũng đã nhìn ra.
Nhưng mà động cơ của đối phương đâu?
Hắn đương nhiên sẽ không nghĩ đơn giản rằng Thánh Vực ma thú trong giải đất trung tâm của Ma Thú Sơn Mạch ăn no không có việc gì làm nên đi ra gϊếŧ chết đám người Thái Nhược.
Trầm ngâm một chút, Hải Đức Tư hỏi: "Ngươi thấy động cơ của đối phương là gì?"
Đột Lôi trầm tư rồi nói: "Thuộc hạ cho rằng, có thể do ma pháp kiếm khiến cho đối phương nảy sinh ý đồ cướp đoạt, đương nhiên, cũng có thể là một ít đại thế lực ẩn nấp trong bóng tối nhằm vào Giáo Đình chúng ta."
Trong đôi mắt hơi đυ.c ngầu của Hải Đức Tư hiện lên một đạo tinh mang, hắn mở miệng nói: "Tiếp tục bí mật điều tra, một khi phát hiện được ma pháp kiếm, cấp tốc hồi báo."
"Tuân mệnh, Giáo Hoàng bệ hạ." Đột Lôi cung kính nói, rồi thi lễ xoay người rời khỏi thánh điện.
...
Gϊếŧ chết đám người Thái Nhược nhưng không hủy thi diệt tích, đây là ý tứ của Hoàng Long.
Chỉ có làm vậy mới gây ra kinh ngạc càng lớn, bằng không, dấu vết bị hủy diệt hết, nói không chừng đến lúc đó Giáo Đình cũng bí mật che dấu, cho rằng việc này chưa hề phát sinh.
Đám người Thái Nhược bị gϊếŧ sẽ gây ảnh hưởng đến uy tín của Quang Minh Giáo Đình.
Về phần manh mối, dĩ nhiên Hoàng Long đã xóa sạch, Giáo Đình nếu điều tra cũng chỉ biết do Thánh Vực ma thú hạ thủ, chắc chắn sẽ không tra được gì có liên quan đến hắn.
Một tiểu hài tử sáu tuổi có Thánh Vực ma sủng? Cho dù Hoàng Long chính miệng nói ra cũng chẳng có ai tin.
Còn thanh ma pháp kiếm đã bị Hoàng Long lấy về bỏ vào Ngũ Ngục Thần Đỉnh nấu lại thành 3 mai không gian giới chỉ.
Ba mai không gian giới chỉ phân biệt chia cho Bác Cách cùng hai ma thú.
Cho nên, chuôi ma pháp kiếm căn bản không còn tồn tại trên thế giới này.
Bất quá, sau lần chặn gϊếŧ đoàn người Thái Nhược, ánh mắt của Bác Cách nhìn về phía Hoàng Long vừa cuồng nhiệt vừa kính sợ, đồng thời kèm theo sùng bái và nghi hoặc thật lớn.
Đặc biệt mỗi khi nhìn Ngũ Ngục Thần Đỉnh đeo trên ngón tay Hoàng Long, có mấy lần, hắn nhịn không được muốn hỏi về những việc nhìn thấy đêm đó, cuối cùng vẫn là nhịn được, có điều nhịn thật sự vất vả.
Bì Nhĩ và Ân Đệ đi theo Hoàng Long đã lâu , nhưng chứng kiến những chuyện đêm đó cũng khiến hai ma thú cực kỳ kinh ngạc, ánh mắt hướng về Hoàng Long càng thêm nóng cháy, giống như Bác Cách, chúng cũng rất tò mò về Ngũ Ngục Thần Đỉnh trên ngón tay Thiếu chủ.
Một ngày, Hoàng Long gọi Bác Cách và hai ma thú vào tiểu viện, nói: "Các ngươi nhất định rất muốn biết giới chỉ đeo trên ngón tay ta rốt cuộc là cái gì a?" Hắn giơ lên tay trái, dưới ánh nắng mặt trời Ngũ Ngục Thần Đỉnh tản ra vầng sáng nhàn nhạt.
Bác Cách cùng hai ma thú vui vẻ, đồng loạt gật đầu thật mạnh.
Hoàng Long lạnh nhạt cười, nghĩ một cái, Ngũ Ngục Thần Đỉnh từ ngón tay bay ra, lơ lửng giữa không trung, tiếp theo dưới ánh mắt si mê của Bác Cách và hai ma thú, nó dần dần biến lớn.
Nhìn một giới chỉ nho nhỏ biến thành một đại đỉnh lô, Bác Cách cùng hai ma thú trong lòng không che dấu được khϊếp sợ và kích động, đây quả thực là thần tích, cho dù hai ma thú sống mấy ngàn năm qua cũng chưa từng nghe nói có vũ khí thần kỳ như vậy.
Đây chẳng lẽ là thần khí? Thần khí ngoại trừ uy lực bên ngoài thì những thứ khác cũng giống như thánh khí và ma pháp khí bình thường, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói thần khí có thể phóng to thu nhỏ .
Vậy đỉnh lô trước mắt kia là cái gì?
Nhìn sắc mặt kích động của Bác Cách và hai ma thú, Hoàng Long nhẹ cười: "Đây là Ngũ Ngục Thần Đỉnh, dùng để luyện đan cùng luyện khí , bên trong tự có không gian có thể chứa đựng đồ vật giống như không gian giới chỉ, nhưng mà không gian bên trong chỉ lớn gấp ba tiểu viện này, như vậy còn quá nhỏ ."
Lớn gấp ba tiểu viện này mà còn quá nhỏ? Bác Cách cùng hai thú không nói gì, không gian giới chỉ cao cấp nhất thế giới này cũng bất quá như thế mà thôi.
"Ngũ Ngục Thần Đỉnh bên trong có khắc hơn một trăm loại trận pháp, ngoài ra còn có tác dụng công kích." Tiếp theo, Hoàng Long ở trước mặt ba người biểu diễn một chút uy lực công kích cùng nhiều tính năng kỳ diệu của Ngũ Ngục Thần Đỉnh, ba người dại ra, quả thực như nghe thiên thư, như xem thần tích.