Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du

Chương 124: Chương 124: Long nộ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du

Tác giả: Thần Kiếm

Chương 124: Long nộ

Dịch: Vô Ưu

Biên: Vô Ưu.

Nguồn:

Ma Lạc đang ảo tưởng về giấc mơ Long hoàng Phí Lợi đang tàn nhẫn bóp chết Hoàng Long, sẽ khiến đại lục Hằng Nguyên kinh ngạc đến nhường nào, đột nhiên từ phía trước xuất hiện một luồng lực mạnh mẽ đến tuyệt đối vọt tới phía mình, trong lòng kinh hãi vội vàng vận chuyển ma lực, toàn thân tản ra năng lượng quang minh chói mắt, có điều hắn vẫn bị luồng lực mạnh mẽ ấy đập văng ngược lại rất xa.

Nếu không phải Hoàng kim thánh long Phỉ Đặc đồng thời xuất thủ, Ma Lạc không chỉ bị bay ngược lại như thế này.

Cưỡi Hoàng kim thánh long Phỉ Đặc, Ma Lạc trợn mắt: “Là ai? Ra ngay cho bổn tọa!”

Đối phương thế mà dám tập kích hắn nơi này khiến Ma Lạc vô cùng tức giận, đồng thời không khỏi phỏng đoán thân phận của đối phương. Nơi này cách Ly Long Đảo không xa, nhưng dù nói như vậy thì những cường giả hải đảo cũng không dám càn rỡ đến thế.

Chẳng qua, khi hắn thấy rõ bóng người hiện ra thì cả kinh kêu lên: “Hoàng Long, là ngươi!”

Hoàng Long cưỡi Thiên Thanh Mãng Ngưu từ trong không trung hiện ra.

Cùng lúc, thân ảnh của Bác Cách, Nạp Đặc và Cổ Tư Tháp cũng hiện ra giữa không trung.

Sau khi thấy được Hoàng Long, Ma Lạc ngẩn người rồi bỗng cười lên sằng sặc, đại kiếm trong tay chỉ vào Hoàng Long quát: “Hoàng Long, ngươi thật không biết sống chết! Tự ình có chút thực lực mà lại dám tới đây?”

“Nơi đây chính là vẫn còn trong phạm vi Long đảo, không nghĩ được ngươi lại tự tìm cái chết nhanh tới như vậy!”

“Thế này càng tốt! Long hoàng bệ hạ cũng không cần đến đại lục Hằng Nguyên nữa.”

Vẻ mặt Ma Lạc cuồng ngạo, cười với sắc mặt vô cùng dữ tợn.

Mà chiến sủng Hoàng kim thánh long Phỉ Đặc của hắn cũng phát ra tiếng rồng gầm, rồi quát: “Hoàng Long, ta vừa mới truyền long âm về Long đảo. Lần này, ta xem ngươi làm sao mà trốn?”

“Lần này, ta muốn xé nát xác ngươi ra!”

Hoàng Long vẫn đứng đó, sắc mặt lạnh tanh: “Vậy sao?”

Không sai, nơi này là phạm vi Long đảo, thế nhưng lại cách Ly Long Đảo đến vài ngàn dặm. Hơn nữa, trước khi Hoàng Long hiện thân thì đã sớm bày Thiên sát địa cương trận khiến chu vi vài chục dặm nơi này hoàn toàn ngăn cách với toàn bộ vùng biển bên ngoài, cho nên Hoàng Long cũng không lo sẽ kinh động đến Long đảo.

Truyền âm về hả? Đừng nói là truyền âm, cho dù một con muỗi cũng đừng mơ có thể bay vào! xem tại

Khi vách chắn vô hình khí của Thiên cương trận bắn ngược truyền âm của Phỉ Đặc về, Hoàng Long đã biết ngay lập tức.

Ma Lạc và Phỉ Đặc bên kia vẫn cho rằng kế tiếp Hoàng Long sẽ lộ ra thần sắc kinh hoảng và bối rối, không biết cách nào để chạy trốn nhưng không nghĩ ra, vẻ mặt của “đương sự” vẫn bình tĩnh, không thèm để ý.

“Chẳng lẽ tên Hoàng Long này tự tin mù quáng đến nỗi không sợ Long hoàng và chúng trưởng lão Long đảo sẽ đến trong phút chốc nữa? Hắn thật sự tự đại đến mức này sao?” Ma Lạc thầm nghĩ.

Chẳng qua, tên Hoàng Long này càng như thế thì hắn càng cao hứng.

Trước đó, hắn còn lo Hoàng Long sẽ thoát mất. Lấy bản lĩnh của hắn và chiến sủng Phỉ Đặc thì không cách nào cản nổi. Hiện giờ, băn khoăn đã qua đi.

“Thằng Hoàng Long này vậy mà cuồng vọng đến thế!” Ma Lạc tươi cười rạng rỡ.

Cũng khó trách, người trẻ tuổi luôn luôn thịnh khí ít nhiều mà.

Hiện giờ, hắn đã biết Hoàng Long chỉ mới mười lăm tuổi.

Mười lăm tuổi! Đáng tiếc lần này sẽ vùi thây nơi Vô Tận Chi Hải, và Vô Tận Chi Hải chính là nấm mồ chôn thân một tuyệt thế thiên tài ngàn năm khó gặp.

“Không biết trời cao đất rộng!” Ma Lạc cười nhạt nhìn Hoàng Long.

“Tốc chiến tốc thắng!” Trong mắt Hoàng Long lóe lên từng tia sắc lạnh, sau đó phóng lên liền đã tới nơi Mạc Lạc và Hoàng kim thánh long Phỉ Đặc, đưa tay siết một cái vào hư không.

Ngũ nguyên bão long thuật!

Ma Lạc và Phỉ Đặc thấy Hoàng Long đột nhiên công kích tới với khí thế sét đánh không kịp bưng tai liền kinh hãi. Còn chưa kịp phản ứng, đột nhiên nhận ra lực không gian xung quanh đã bị nghịch chuyển, toàn thân như chiếc lá rách trong cơn sóng dữ bay ngược ra ngoài.

Tiếp theo, Hoàng Long lần nữa lắc mình phóng tới trước mặt Ma Lạc, hai tay vung lên.

Vô ảnh kiếm khí!

Mà lúc này, nhận được lệnh của Hoàng Long, cả đám Bác Cách và Thiên Thanh Mãng Ngưu đều bay tới trước người Hoàng kim thánh long Phỉ Đặc, nhất tề ra tay một cú toàn lực hòng một phát tiêu diệt hết đối phương.

Ma Lạc bị Nhất bão nghịch chuyển của Hoàng Long bay vọt ra ngoài, đầu óc choáng váng đến mức không phân biệt nổi đang ở không trung hay dưới đất. Nơi này, hắn đột nhiên cảm thấy vô số đường kiếm khí đang hướng về phía mình truy sát tới.

Ma Lạc kinh hãi, trong lòng cảm thấy huy hϊếp bởi cái chết, nổi giận quát một tiếng, vung đại kiếm trong tay lên.

“Quang huy xán lạn!”

Chỉ thấy chung quanh Ma Lạc hiện lên từng vòng ánh sáng trắng đến chói mắt.

Trong nháy mắt, bạch quang đã tản ra ngoài bốn phía.

Quang tượng trưng cho tốc độ, thủy liên miên không dứt.

Luồng sức mạnh này bùng lên, uy thế không nhỏ.

Ban đầu, Ma Lạc chính là dùng chiêu này phối hợp với Long quyển phong của chiến sủng Hoàng kim thánh long Phỉ Đặc đã chống đỡ được Đại diễn diệt tuyệt kiếm trận của Hoàng Long.

Trong nháy mắt đã va chạm với Vô ảnh kiếm khí.

Vô số kiếm khí đυ.ng nhau khiến âm thanh choang choang không ngừng vang vọng.

Từ mặt biển đến bầu trời, chỉ thấy rất nhiều dòng khí lưu nổ thành vô số đóa hoa lửa.

Những dòng khí lưu này giống như pháo hoa, không ngừng phóng ra.

Chẳng qua, lần này không được Hoàng kim thánh long phối hợp công kích nên uy lực một đòn của Ma Lạc yếu bớt không ít. Sau khi đối chiến một trận, Vô ảnh kiếm khí đã xuyên thấu qua không gian, lại bắn vào truy sát hắn.

Ma Lạc khϊếp vía, đang muốn vung kiếm đánh tiếp thì công kích của Hoàng Long đã đánh tới lần nữa.

“Luân hồi thiết cát thuật!”

Bạch quang xung quanh Hoàng Long nở rộ sáng rực, từng đòn từng đòn một che phủ bốn phương tám hướng rồi không ngừng cắt tới, không gian từng khúc nổ tung tóe. Dưới ánh mắt kinh hoàng của Ma Lạc, không gian dường như bị cắt ra từng lát mà rải đều tới.

Bước chân của thần chết đã đến gần.

Ma Lạc vừa giơ đại kiếm trong tay lên không đã bị không gian xuyên thấu qua thân thể. Ở sau lưng Ma Lạc, không gian vẫn kéo dài nổ tung lên.

Một tiếng kêu thảm!

Khóe miệng Ma Lạc không ngừng trào máu tươi. Hắn trợn to mắt, nhìn thân thể mình mà không thể tin được.

Lúc này, năng lượng quang minh vốn bảo vệ quanh thân thể hắn chợt dao động.

Cánh tay đang vung đại kiếm lên bầu trời bỗng dừng lại.

Tất cả dường như đều dừng.

Ma Lạc cố gắng suy nghĩ, hòng nhớ lại điều gì đó nhưng tất cả những thứ trong não hắn đều ngừng vận chuyển.

Ma Lạc rớt xuống từ trên không trung.

Ở thời điểm ngã xuống, hắn thấy Hoàng Long trên trời đang lạnh lùng nhìn mình, một ngọn lửa phóng ra từ trong tay đối phương. Tiếp theo, ngọn lửa ấy bay vèo xuống, bao phủ Ma Lạc vào bên trong.

Ngọn lửa tan ra trong nháy mắt, Ma Lạc chợt cảm thấy toàn thân ấm áp một hồi. Kế đến, trừ thanh đại kiếm kia của hắn, hết thảy đã biến thành tro bụi. Gió biển thổi qua, đưa tất cả bay tan tác trên mặt biển.

Nhìn đối phương hóa thành tro bụi dưới Tam muội chân hỏa, Hoàng Long bèn quay đầu nhìn về hướng Bác Cách đang giao chiến bên kia.

Hoàng kim thánh long Phỉ Đặc nghe được đồng bạn Ma Lạc kêu thảm thiết, rồi lại thấy Ma Lạc bị Hoàng Long đốt thành một đống tro bụi thì không khỏi đau khổ rống lên: “Ma Lạc!”

Tiếng như đỗ quyên nhỏ máu!

Ma Lạc đã làm bạn với nó hơn tám trăm năm. Hơn tám trăm năm, hai người vừa là thầy vừa là bạn, cùng nhau nghiên cứu pháp tắc, cùng nhau toan tính, cùng nhau bảo vệ đế quốc Long Ngữ, cùng sóng vai tác chiến không biết bao lần.

Cười đùa mà nói chuyện thiên địa, đứng ngạo nghễ trên đại lục Hằng Nguyên hơn tám trăm năm.

Giờ đây, tất cả cả lại hóa thành một đống tro bụi.

Grào...!!!

Bị công kích của Bác Cách và Thiên Thanh Mãng Ngưu bức phải không ngừng lui về phía sau, Hoàng kim thánh long rống giận, đôi mắt đã biến thành một màu máu đỏ.

Nó so với tam đại Bỉ Mông cự thú cuồng hóa không khác là bao.

Sau khi đôi mắt Hoàng kim thánh long biến thành màu đỏ máu, chỉ thấy bản thể của nó bỗng phát sinh một loạt biến hóa.

Đầu tiên là vảy rồng bao phủ toàn thân nó, màu vàng kim theo thân rồng của nó không ngừng co rút lại, mà đôi sừng rồng cũng chợt dài ra và lớn hơn, kim quang rạng rỡ, hàn quang chớp lóe.

Cuối cùng, bốn vuốt của Phỉ Đặc cũng biến dài và tráng kiện hơn mấy lần.

“Cẩn thận! Đây là tuyệt kỹ trời phú cho Long tộc, Long nộ!”

Long nộ, khi thi triển có phần giống như Bỉ Mông cự thú cuồng hóa, có thể tăng lên sức mạnh bản thân. Có điều, khi thi triển tuyệt kỹ này sẽ tiêu hao tinh huyết bổn mạng, thậm chí về sau không còn cách nào để tăng cấp.

Dưới tình huống chung, Long tộc chắc chắn sẽ không sử dụng tuyệt kỹ này.

Chẳng qua là, Ma Lạc chết trận đã kí©h thí©ɧ toàn bộ sát ý cuồng bạo lẫn giận dữ của Phỉ Đặc.

Khí thế của Phỉ Đặc không ngừng tăng lên, từng luồng khí lưu bạo ngược phóng ra khiến mấy trăm thước nước từ mặt biển không ngừng bị ép sát đáy.

Trong nháy mắt, thực lực của Phỉ Đặc từ Thánh vực trung giai đã tăng lên Thánh vực cao cấp.

Bởi vì ưu thế của Long thể, thực lực Thánh vực cao cấp của Phỉ Đặc so với Thánh vực cao cấp Ma Lạc còn mạnh hơn rất nhiều, thậm chí so với con Bỉ Mông cự thú Thánh vực cao cấp tọa hạ của Nạp Chân còn cao hơn chút ít.

“Ta muốn gϊếŧ ngươi!” Phỉ Đặc với dáng điệu điên cuồng gầm lên một tiếng. Chợt lóe, trong nháy mắt đã tới đỉnh đầu Hoàng Long, bốn vuốt chụp xuống nhanh chóng đến cực độ, ngay cả bọn Bác Cách cũng không cách nào thấy rõ.

Bốn trảo của Phỉ Đặc chụp xuống, mỗi chiếc đều nặng như một ngọn núi.

Bốn ngọn núi ép xuống đỉnh đầu, khí lưu trong không gian bị đè nén tựa hồ muốn ép Hoàng Long thành mạt vụn.

Thấy thế, Hoàng Long cười lạnh, tâm thần nhất niệm, Ngũ phương kỳ phóng ra như chớp bảo vệ không gian xung quanh thân thể, còn bản thân trong nháy mắt hóa thành long thể không lùi mà tới, phóng người vọt lên. Vừa trầm giọng quát, song chưởng đã đẩy ra.

Hỏa diễm, tử lôi, kiếm quang không ngừng phóng ra thu vào.

Tam muội chân hỏa!

Thái Ất thần lôi!

Diệt tuyệt kiếm khí!

Được dung hợp mấy loại thần thông đạo pháp, một kích mạnh mẽ tuyệt đối cùng Phỉ Đặc đối cứng trực tiếp ở trên.

Ầm, ầm! Từng tiếng nổ như sét đánh từ trên cao không ngừng vọng xuống, sóng khí tỏa ra cuồn cuộn. Bác Cách, Nạp Đặc và Cổ Tư Tháp, ai nấy đều biến sắc lui về phía sau.

Grào...!!!

Một tiếng rồng gầm lên thảm thiết. Dưới ánh mắt kinh hãi của đám người Bác Cách, Phỉ Đặc bay ngược ra ngoài, vảy rồng toàn thân co rút một cách nhanh chóng, máu rồng không ngừng rỉ ra. Long huyết dính trên long lân bị lây nhiễm sánh vàng kim, vừa nhìn lại đã biến thành một con huyết long, mà Hoàng Long cũng bị đập lui ngược về phía sau không ngừng, thẳng phải đến mấy trăm trượng thì thân hình mới đứng vững.

“Hư vô kết giới!”

Sau khi ổn định thân hình, Hoàng Long toàn lực vận chuyển Tiên thiên chân nguyên trong người, đôi tay vẽ lên một pháp quyết kỳ quái. Chỉ thấy không gian quỷ dị, sóng gió nổi lên. Rồi tiếp đến, Phỉ Đặc đã trọng thương bay ra ngoài phát giác không khí xung quanh dường như bị rút đi trong nháy mắt, hóa thành một khoảng chân không.

Cuối cùng, không gian đông lại.

Phỉ Đặc bị khóa, đông cứng bên trong.

Nó kinh hãi phát hiện, bất kể có giãy dụa thế nào cũng không thể động đậy mảy may.

Đây là thứ gì? Không gian tuyệt đối của cường giả Thần vực? Không thể nào!

Trong lòng Phỉ Đặc hoảng loạn đến muôn hình vạng trạng.

Sau khi thi triển Hư vô kết giới đông đối phương lại, đôi mắt Hoàng Long tập trung phát ra một dòng năng lượng thần bí. Luồng năng lượng này trong nháy mắt đã đi vào não bộ Phỉ Đặc. Nó chợt cảm thấy thân thể trì trệ một hồi, đầu óc trống rỗng.

Sưu hồn thuật!

“Mộ địa Thái cổ Long thần?!” Hoàng Long vốn chỉ muốn tìm hiểu kế hoạch của Long tộc đối phó mình, không ngờ lại chiếm được niềm vui ngoài ý muốn.

Kết thúc Sưu hồn thuật, Hoàng Long bay lên không, trong tay ngưng tụ một thanh lôi đao to mấy trăm trượng, bổ dọc xuống.

Tử lôi thiên đao!

Trên trời cao, máu rồng văng tung tóe khắp nơi, chiếc đầu rồng khổng lồ của Phỉ Đặc cuối cùng đã bay lên.

Đang lúc này, ngoài mấy ngàn dặm, vô số tiếng rồng gầm vang lên chấn động cả trời đất.

Cái chết của Phỉ Đặc rốt cuộc cũng kinh động Long đảo.

“Chúng ta đi!” Hoàng Long tế Ngũ Ngục Thần Đỉnh ra thu thân thể Phỉ Đặc, sau đó nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »