Chương 8: Thoát khỏi thần điện

Cơ thể lóe lên, như chớp, trong nháy mắt, cây nến sắc nhọn đã áp vào cổ họng của Mặc Tôn.

"Lời này, ta chỉ hỏi một lần, nơi này là nơi nào?"

Mặc Tôn sững sốt một chút, mặt hắn không có ngũ quan, căn bản không nhìn ra được biểu cảm của hắn. Một khắc kia, hoàng nhẹ vãn lại cảm thấy dường như hắn đang cười khẩy.

Hắn vẫn đứng im tại chỗ, thanh âm so với hàn băng còn lạnh hơn mấy phần.

"Dám lấy vũ khí chĩa về phía thái tử, ngươi chính là người đầu tiên."

Hoàng Khinh Vãn hừ lạnh, trong đôi mắt bừng bừng sát khí không hề che giấu.

"Ta đang hỏi ngươi, ngươi không nghe thấy sao?"

"Thương di thần điện."

Mặc Tôn nói một cách thờ ơ, chậm rãi.

"Ngươi chỉ là một nữ thần được triệu tập bởi một đám vu tộc thấp hèn. May mắn được diện kiến bổn Thái Tử, lẽ ra phải đội ơn cảm tạ."

Hoàng Khinh Vãn cau mày lạnh lùng, nàng nhẹ dùng sức, cây nến sắc nhọn liền đâm vào nửa tấc da của Mặc Tôn.

Thần nữ vu tộc?

Nàng lạnh lùng nói.

"Ta không muốn nghe ngươi nói nhảm."

"Ồ…" Mặc tôn cười như không cười: "Thần nữ vu tộc thấp hèn dám đả thương bổn Thái tử, ngươi sẽ hối hận."

Hoàng Khinh Vãn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, khóe môi khẽ nhếch.

"Vừa hay ta là Hoàng Khinh Vãn, cho tới bây giờ chưa làm chuyện gì phải hối hận. Đừng nói đả thương ngươi, cho dù gϊếŧ ngươi, ta cũng không nhíu mày một chút!"

"Gϊếŧ ta? Haha…"

Mặc Tôn không nhịn được cười, thân thể hắn lóe lên, trong nháy mắt hắn giống như ma quỷ, biến mất ngay bên cạnh nàng. Hoàng Khinh Vãn chỉ thấy sau lưng lẽo, tựa như có một luồng gió lạnh từ phía sau quét tới, Trong một giây, một cánh tay lạnh lẽo bắt lấy cổ nàng từ phía sau.

"Hoàng Khinh Vãn sao? Lá gan cũng không nhỏ, nhưng mà ở trước mặt bổn thái tử động thủ, ngươi ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết."

Hoàng Khinh Vãn nhếch môi, kẻ kiêu ngạo nàng gặp không ít, nhưng ngạo mạn như Mặc Tôn thì chính là lần đầu tiên.

"Những lời này, đáng lẽ nên do ta nói."

Hoàng Khinh Vãn né người sang một bên, chính xác tránh được hàn kiếm của Mặc Tôn. Hiện tại nàng đối với thế giới này hoàn toàn xa lạ, tùy tiện cùng hắn tương chiến cũng là bị hắn bức. Sự lựa chọn tốt nhất bây giờ là thoát khỏi nơi này.

Ánh mắt nàng nhanh chóng nheo lại, đảo quanh. Hơi nước màu tím từ quỳnh trì nhanh chóng bao phủ, toàn bộ cung điện lớn như vậy nhưng không có một cánh cửa.

Hừ…

Mặc Tôn hừ lạnh. Thân thể hắn phân tán thành một màn sương màu tím trong không khí, ngay lập tức bao quanh Hoàng Khinh Vãn. Hoàng Khinh Vãn mặt mũi lạnh như băng, tay cầm giá nến, túc hạ sanh phong, giống như một đạo hồng sắc, lần nữa nhảy vào trong hồ. Thoáng một cái, màn sương tím từ từ tụ lại, ngưng tụ thành thân thể hoàng kim của Mặc Tôn. Trong hồ, sau khi nước tung tóe thì lại im lặng không có động tĩnh gì nữa. Hoàng Khinh Vãn ở dưới nín thở, mở đâu mắt đỏ thẫm, đem giá nến nhét vào trong hồng y. Lần này nhảy vào trong hồ, nàng đã không còn cảm thấy đau khổ như lúc đầu, giống như đang ở bên trong hồ bơi thông thường.

Trong tòa cung to lớn không có một lối thoát, nếu tiếp tục giao chiến cũng với Mặc Tôn, người mà nàng chưa hiểu rõ sức mạnh, đối với nàng chỉ có bất lợi.

Dưới cái nhìn sâu sắc của nàng, bên trong cung điện tráng lệ chỉ có phía dưới hồ nước này là gợn sóng, nếu đã không phải là nước đọng, vì thì chắc chắn sẽ có một đường thông ra ngoài.

Suy đoán của Hoành Khinh Vãn không tệ, hồ nước sâu không thấy đáy, càng đi xuống nước lại càng chảy xiết. Nhưng sau thời gian nửa chén trà, nàng nhìn thấy cách đó không xa, có ánh sáng chiếu vào.