Chương 51: Gia đình hạnh phúc





"Cái gì?" Nữ tử thần sắc khẽ giật mình, lúc này bàn tay đang vuốt ve Hoàng Khinh Vãn gấp gáp thêm mấy phần, sờ lên đầu của Hoàng Khinh Vãn, nàng đau lòng nói, "Thật đáng thương, nửa năm này đến tột cùng là gặp phải cái gì, thậm chí ngay cả ký ức đều đã mất đi."

Dừng một chút, nàng tiếp tục, "Cục cưng yên tâm, cữu cữu ngươi thần thông quảng đại, nhất định sẽ làm cho ngươi nhớ lại hết thảy."

Hoàng Khinh Vãn không còn gì để nói, hai người này còn thật không hổ danh là hai tỷ đệ, phản ứng đều giống nhau như đúc.

Chuyện này cũng khiến cho trong lòng nàng ấm áp một cách khó hiểu, cảm giác có người quan tâm bảo bọc nàng cũng không ghét.

"Được, mẫu thân." Hoàng Khinh Vãn rúc vào trong ngực nàng, tỏ ra bộ dáng một bé con ngaon ngoãn, đôi mắt màu đỏ sậm lấp lánh, làm cho người khác thương yêu.

"Nương nương …" Bên này gia đình đang hạnh phúc, một bên khác thị nữ kia đột nhiên chạy đến, nàng cũng là một bộ dạng đôi mắt gấu mèo thâm quầng rất rõ, ánh mắt bỗng nhiên nhìn thấy Hoàng Khinh Vãn, miệng há lớn thật to, kích động nửa ngày cũng chưa phản ứng.

"Công chúa điện hạ, cuối cùng cũng trở về!"

"Có chuyện gì?" Khương Văn Tĩnh liếc mắt nhìn nàng, hỏi.

"Hoàng chủ mời ngài nhanh đến đại điện một chuyến."

"Lục Y, trở về bẩm với hoàng chủ ta không đi." Khương Văn Tĩnh ôm Hoàng Khinh Vãn, cự tuyệt mười phần dứt khoát.

"Nương nương, công chúa điện hạ đã tìm được rồi, ngài cũng đừng cùng hoàng chủ hờn dỗi nữa." Thị nữ y phục màu lục cùng đôi mắt thâm quầng thật đậm nhỏ nhẹ nói.

"Tỷ à, ngươi đã lớn như vậy tính tình còn giống như trẻ con. Tiểu Thập Thất đã tìm được, ngươi cùng hoàng chủ cũng nên hòa giải rồi ." Khương Văn Tuấn ở một bên hát đệm.

Khương Văn Tĩnh lạnh hừ một tiếng, hất đầu sang một bên.

Ách, Hoàng Khinh Vãn im lặng, nữ tử này thật đúng là có khí phách.

Nàng lôi kéo ống tay áo của Khương Văn Tĩnh, nhỏ giọng khuyên nhủ, "Mẫu thân đi thôi, ta cũng quên mất hình dáng của hoàng chủ phụ thân rồi."

Khương Văn Tĩnh nhìn nàng, trong lòng tê rần, cực không tình nguyện nhíu mũi ngọc tinh xảo, "Nếu cục cưng đã nói vậy, mẫu thân liền cố mà đi một chuyến."

"Ha ha." Hoàng Khinh Vãn ở trong lòng nàng cười khanh khách, “Mẫu thân” này của nàng thật là đáng yêu.

Cuối cùng Văn TĨnh cũng chịu buông nàng xuống , Lục Y mang nàng xuống dưới sửa soạn lại. Nàng thật sự là quá nhếch nhác, ngoài chuyện trên người chỉ bọc mỗi chiếc áo khoác rộng thùng thình của Văn Tuấn cởi ra, đầu tóc còn rối bời không chịu nổi, hiển nhiên nhìn như một tiểu ăn mày chính hiệu. Lục Y mang tới một bộ y phục màu đỏ tươi, bất quá có hơi lớn hơn một chút. Khó trách vì sao mẫu thân lại nói nàng gầy đi rất nhiều.

Hoàng Khinh Vãn trong lòng thầm cười nhạt, bất quá gu thẫm mỹ của Thập Thất công chúa và nàng tương đồng nhau, không khác biệt lắm. Nàng thích nhất màu đen và màu đỏ.

Cái tuổi này, mặc màu đen thì quá già dặn. Bộ váy hồng đang diện trên người nàng, rộng rãi phiêu dật, không có bao nhiêu vướng víu của lễ nghi cung đình, nhìn hết sức thoải mái.

Lục Y cũng không đem châu ngọc vàng bạc cài lên đầu nàng, chỉ là đem mái tóc dài đen như mực dùng một dải lụa màu đỏ vấn lên, sau đầu đính thêm một cái nơ hình con bướm thêm vẻ cao quý hoạt bát. Hoàng Khinh Vãn nhìn thấy mình trong gương đồng, một phen chỉnh đốn xong xuôi như thế càng lộ ra vẻ cao quý, ngược lại cũng có mấy phần phong phạm của công chúa.

Dung nhan tám tuổi này cùng thời điểm nàng tám tuổi, hình như có chút khác nhau, có lẽ là thời gian quá lâu, Hoàng Khinh Vãn đã không nhớ ra được lúc nàng tám tuổi có hình dáng như thế nào.

"Công chúa vẫn xinh đẹp y như lúc trước." Lục Y đứng bên cạnh nàng, nhịn không được liền ca ngợi.

"Mắt của Lục Y cô cô và mẫu thân, vì sao đều thâm đen như vậy?"