Chương 4: Mùi vị cực tốt

Người nàng mệt mỏi, không hề tránh né, mặc cho hắn bóp cằm nàng. Đầu ngón tay hắn lạnh băng, giống như hàn ngọc, dường như xuyên thấu cả da thịt nàng, khiến tim nàng cũng rét rung.

Đôi con ngươi màu đỏ cùng ánh mắt lạnh lẽo trái ngược nhau hoàn toàn, Hắn khẽ nhíu mày, bờ môi mỏng khẽ buông nhẹ một câu:

- Tốt lắm, trong một đám phế vật cuối cùng tạo ra cực phẩm phế vật.

Hoàng Khinh Vãn trong lòng cười lạnh một tiếng, bên ngoài lại như không bận tâm đến, hiện tại nàng còn chưa rõ được tình hình, tự nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Phế vật? Ai da, dám nói Hoàng Khinh Vãn là phế vật, yêu nghiệt này chính là người đầu tiên!

- Cửu điện hạ, thần nữ đại nhân chính là sứ giả của trời phật, ngài vạn lần không thể...

Lão già lấy lại chút tỉnh táo, thanh âm yếu ớt liều mạng khuyên. Ánh mắt yêu nghiệt khẽ chuyển, kín đáo thu hồi bàn tay, lười biếng xoay người lại. Hắn nở nụ cười dịu dàng, nhưng trong đáy mắt lại là môgn màng lạnh lùng, rõ ràng là cười rực rỡ khuynh thành lại khiến người khác sợ hãi tân đáy lòng.

- Cút.

Nhẹ nhàng một chữ, nhưng giống như là ma chú, trong nháy mắt làm tất cả mọi người vẻ mặt căng thẳng. Ánh mắt Hoàng Khuynh Vãn trùng xuống, lại thấy lão già tóc trắng dẫn đầu, cũng bọn vu tốc hướng nàng quỳ xuống, thành kính xá ba lạy, sau đó đồng loạt hóa thành một đoàn khói đen biến mất trong ánh chiều hoàng hôn.

Còn lại, chính là mấy trăm cổ thi thối bốc mùi, cùng tế đàn, một yêu nghiệt và một nữ thần.

Chết tiệt! Những người này chạy cũng thật là nhanh!

Hoàng Khinh Vãn trong lòng tuy có rất nhiều nghi ngờ, nhưng vẫn án binh bất động. Hết thảy đều phát sinh quá mức bất ngờ, cho dù nàng năng lực thích ứng hết sức mạnh mẽ, cũng cần một quá trình.

"Hừ..."

Thẳng đến hết thảy trở nên im lặng, yêu nghiệt kia mới lần nữa xoay người lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoàng Khinh Vãn. Rõ ràng là một đôi mắt thật đẹp như ngọc bích, nhưng ánh mắt kia lại quá mức dọa người, ngón tay trắng trẻo của hắn khẽ động, nhẹ nhàng rạch trên vai Hoàng Kinh Vãn một cái, tia máu trong nháy mắt chảy ra ướt sũng. Hoàng Khinh Vãn trong lòng cả kinh, người lại không nhúc nhích được một chút nào! Yêu nghiệt kia nhếch mép cười nhạt, lộ ra hàm răng trắng, hắn hơi cúi người, đầu lưỡi lạnh như băng đảo qua tia máu trên vai nàng.

- Ừ, mùi vị cực tốt.

Con ngươi nàng rét lạnh, nàng sống 18 năm, hôm nay lần đầu tiên có người dám dối với nàng như vậy! Nàng ẩn nhẫn không nói, ánh mắt lộ vẻ bình tĩnh nhưng cùng lúc đó cũng nổi lên sát ý. Ánh mắt nàng khiến tên yêu nghiệt một chút sững sốt, hắn hơi chớp mắt, lộ ra vài tia hài hước cùng đùa cợt.

- Thật to gan.

Hoàng Khinh Vãn hừ lạnh một tiếng, nếu không phải nàng bây giờ không thể nhúc nhích, người này cũng sớm đã thành một bộ bạch cốt, đâu còn có thể có thái độ phách lối như vậy. Yêu nghiệt cũng không cùng nàng nói nhiều, tay ngọc vung lên, một luồn sáng đi vào ấn đường nàng rồi mất hút. Quanh người Hoàng Khinh vãn, sát khí nổi lên bốn phía nhưng thân thể nàng liền như tê dại. Một khắc sau, nàng liền cảm giác trước mắt tối sầm, mất đi ý thức.

"A Thất!"

Yêu nghiệt nhàn nhạt liếc nàng một cái, lạnh lùng một tiếng.

Chỉ thấy giữa không trung, có một con chim lớn bảy đầu đáp lại, con chim này cả thân một màu xanh như ngọc, lông chim sắc bén như hàn kiếm, lúc này lại ôn thuận nằm xuống trước mặt yêu nghiệt. Hắn tùy ý ném Hoàng Khinh Vãn lên lưng con Thất đầu điểu thanh âm như cũ lạnh không có phân nửa nhiệt độ.

- Trở về.

"Lạc lạc đát!"

Một tiếng chim kêu phá vỡ không gian, vung đôi cách khổng lồ cuốn lên đầy đất bụi.