Chương 33: Điềm đại hung





Hỏa Vân Hoàng không khỏi lại âm thầm mắng nàng một chút, nghĩ thế nào cũng cảm thấy Hoàng Khinh Vãn càng ngày càng không giống người tốt.

Người ta lúc này đang sống dở chết dở, nàng còn một bộ dáng tâm địa gian giảo như tên trộm tìm hiểu bảo bối của người ta, quả thật là …

Nó lại quay đầu nhìn thoáng qua hai người Thủy Liêm động phía trên Lục Lâm, ống tay áo vung lên, mang Hoàng Khinh Vãn đuổi theo thiếu niên kia.

Cho đến khi ánh sao đầy trời tiêu tán, ánh nắng đầu tiên chiếu rọi, cuối cùng bọn họ mới bay tới Thủy Liêm động trong truyền thuyết.

Trước mắt là một mảnh trùng điệp chập chùng núi non bao la rộng lớn, mây mù lượn lờ, nhuộm ánh sáng bình minh, tản mát ra mùi thiên nhiên nồng đậm.

Chỗ cao nhất trên ngọn núi là hai tòa ngọc bích, lầu ngọc cổ kính kéo dài, mẫn tú tuấn dật, được nối liền bởi một cầu đá trắng như tuyết, ở chính giữa cầu đá lá một thấm bảng thật lớn, nét chữ rồng bay phượng múa trên thếp vàng, "Thủy Liêm động."

Một bên rộng chừng mấy trượng, thác nước màu bạc dài đến mấy trăm trượng ở giữa chóp núi, như bầu trời xanh buông xuống dưới chân núi,tạo thành một dải Ngân Hà tuôn trào không ngừng.

Cầu vồng to lớn vắt ngang trên thác nước, phát ra hào quang lóa mắt. Mấy con bạch hạc xuyên thẳng qua bên trong cầu vồng , phá lệ phiêu nhiên.

"Thật sự là chỗ tốt nha."

Bọn hắn đứng trên một ngọn núi nhỏ, cũng không mạo muội đi vào, mà là ở tại chỗ nhìn ra xa.

Hoàng Khinh Vãn hít vào một hơi thật dài không khí trong lành, cảm giác toàn thân đều thoải mái không ít.

Không khỏi cảm thán nói, nơi này tập hợp trí tuệ của đất trời,là địa phương rất thích hợp tu luyện.

Nàng lại không khỏi nghĩ tới quê hương của Hầu ca (*), nơi đây cùng Thủy Liêm động trong tưởng tượng của nàng, chênh lệch quá lớn, cái tên Thủy Liêm động, lại cùng Hầu ca một điểm liên hệ cũng không có?

(*) Tôn Ngộ Không lúc ở Hoa Quả Sơn cũng có một Thủy Liêm động

Hỏa Vân Hoàng híp mắt, sớm đã thu lại một thân hỏa diễm, bây giờ nó xõa mái tóc màu đen như thác nước, bao vây lấy thân thể nho nhỏ, dung mạo chính là năm tuổi, lại là mang theo mấy ngàn tuổi thâm trầm.

Ánh mắt nó hơi đảo quanh, không buông tha bất kỳ chỗ nào trước mắt, sau một lúc lâu, nó thần sắc đột nhiên cứng đờ, phun ra hai chữ tới.

"Đại hung …"

"Cái gì?"

Hoàng Khinh Vãn quay đầu, nhìn hình dáng không thấp hơn mình bao nhiêu, nghiêng nghiêng cái mặt nhỏ xinh đáng yêu hỏi.

Ánh mắt Hỏa Vân Hoàng dừng ở dưới ngọn núi, chính là chỗ cuối cùng của dòng Ngân Hà chảy xiết.

Một tảng đá hình tròn to lớn, nằm ngang bên trong Ngân Hà, nước sông phát ra tinh khí toàn bộ bị hòn đá kia hấp thu, chung quanh mấy toà núi nhỏ đổ sụp, một mảnh hỗn độn.

Hòn đá kia toàn thân đen kịt, hướng ra phía ngoài tản mát ra khí tức quỷ dị kinh khủng, có bóng người ở phía xa quan sát, cũng không dám tới gần.

"Trong viên đá xác định vững chắc có bảo bối hiếm thấy!" Hoàng Khinh Vãn xoa xoa lòng bàn tay, hai mắt tỏa ánh sáng, một bộ dáng vẻ tình thế bắt buộc.

Hỏa Vân Hoàng im lặng, tên nữ nhân này, làm sao tham lam như thế!

Nó khẽ thở dài một cái, con ngươi nhắm lại, áo đỏ bay tán loạn, đứng chắp tay.

Bây giờ nó đã cùng Hoàng Khinh Vãn kết huyết khế, là nhất định phải trợ giúp nàng cường đại lên.

Chỉ là khí tức bên trong hòn đá kia, rất quỷ dị, có lẽ cũng không phải là bảo bối gì, mà là tuyệt thế hung khí.

Bọn họ án binh bất động, trước tiên ở trên đỉnh ngọn núi nhỏ này quan sát đã.

"Ba…"

Một đêm không ngủ, Hoàng Khinh Vãn hưng phấn giống như điên cuồng, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cự thạch kia suốt cả đêm.

Sáng sớm ngày thứ hai, từ bên trong cự thạch kia, đột nhiên dâng lên một đạo hồng quang, hướng thẳng lên mây xanh ba ngàn dặm!

Hồng quang giống sóng nước tỏa ra trên không trung, chỗ nào nó quét qua, hết thảy đều thành tro, ngay cả mây mù đều bị sấy khô.