Chương 30: Cự mãng màu đen

Trong không khí có chấn động kỳ lạ, tất cả mọi người vô cùng cẩn thận.

Này một mảnh hung địa, tên là Lục Lâm.

Người sống sót của Thiên Cơ Các cùng Thủy Liêm động đều là nâng lên mười hai vạn phần tinh thần.

Ngày bình thường đều là bay từ trên trời mà qua mấy ngàn dặm địa vực này, lúc sức mạnh không đủ cường đại, tuyệt sẽ không dễ dàng đi bộ qua Lục Lâm.

Hôm nay là bởi vì hồng quang kia tiêu diệt hết mọi thứ, bất đắc dĩ mới đi bộ qua nơi đây.

Đến bây giờ, Thiên Cơ Các chỉ còn lại có bảy người cùng một con ngựa có cánh, Thủy Liêm động còn lại tám người.

Ngoại trừ hai người kia ngoài cùng, những người còn lại cơ hồ đều thân mang trọng thương.

Tất cả mọi người lo lắng mặt ủ mày chau, tới bây giờ hai bên không còn tâm trạng đi đánh nhau, có thể còn sống ra ngoài hay không còn chưa biết được.

Cách hai dặm bên ngoài, Hoàng Khinh Vãn cùng Hỏa Vân Hoàng, một tám tuổi một năm tuổi bên trong Lục Lâm to lớn, nhỏ bé như kiến cỏ.

Hỏa Vân Hoàng lấy Liệt Diễm Vũ Phiến ngăn cách khí tức bọn họ cùng ngoại giới.

Như thế, người Thiên Cơ Các cùng Thủy Liêm động cũng chưa phát hiện ra họ.

"Tiểu Hồng, đến đây cười với tỷ tỷ một cái."

So với người Thiên Cơ Các cùng Thủy Liêm động, Hoàng Khinh Vãn tỏ ra thảnh thơi hơn nhiều.

Họ từ đáyThương Di hoang cốc đi ra, mảnh Lục Lâm này đối bọn họ mà nói, cùng Thương Di hoang cốc hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Có Hỏa Vân Hoàng ở bên người, nàng cơ hồ không có gì đáng lo lắng.

khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Hỏa Vân Hoàng, lập tức đen giống như đáy nồi.

"Tên ta là Lâu Lan Hiển Hách!" Nó lại một lần nữa cường điệu.

"Cười với tỷ tỷ một cái, ta liền gọi tên thật của ngươi." Hoàng Khinh Vãn cười xấu xa, tâm tình rất tốt.

"Hừ." Hỏa Vân Hoàng lạnh hừ một tiếng, "Ngày ta sinh ra, ngươi còn quanh quẩn bên trong Lục Đạo Luân Hồi. Lấy tuổi mà tính, ngươi phải tôn ta là tổ."

Ách…

Hoàng Khinh Vãn kém chút cười sặc sụa, ngược lại một mặt nghiêm túc, "Dù sao ngôn ngữ của loài chim kia ta nghe không hiểu, nhanh lên, cười với tỷ một cái."

Hỏa Vân Hoàng sắp bị nàng chọc tức điên. Trắng xanh vàng tím đủ màu sắc đều ở trên gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đảo qua một lượt.

"A … "

Hỏa Vân Hoàng còn chưa kịp nổi giận, chỉ nghe một tiếng thét thê thảm từ phía trước truyền đến, đã thấy một đầu cự mãng(*) màu đen vắt ngang người của Thiên Cơ Các cùng Thủy Liêm động.

(*) Mãng xà to lớn

Cự mãng kia cao chừng một tầng lầu, toàn thân che kín bởi lân giáp màu đen phát sáng, nó mở ra cái miệng lớn đầy máu, khè lưỡi đỏ tươi , răng độc xuyên qua l*иg ngực một tên đệ tử Thiên Cơ Các, sau đó bị nó một ngụm nuốt xuống.

"Trời ạ."

Hoàng Khinh Vãn thốt lên, chân thực nhìn thấy cự mãng nuốt người, tuyệt đối so với phim còn khiến người ta sợ hãi gấp trăm lần!

Thứ này xuất hiện vô thanh vô tức, tuyệt đối không phải loại tốt lành gì.

"Lui!" Người dẫn đầu Thiên Cơ Các quát một tiếng chói tai, như lâm đại địch.

"Đi!" Người Thủy Liêm động cũng vọt về sau ngàn mét, không dám cùng đầu quái vật khổng lồ kia chính diện giao đấu.

"Tu tu”…

Cự mãng màu đen mắt lộ ra hung quang, trừng mắt nhìn hai nhốm người đnag tách ra chạy trối chết, nó cũng không nóng lòng đuổi theo, ánh mắt đảo quanh tìm tòi, lại bỗng nhiên rơi vào thân Hoàng Khinh Vãn đang cách xa hai dặm.

"Tu tu…”

Cự mãng trong nháy mắt giống như điên cuồng, đong đưa đuôi rắn khổng lồ, thẳng hướng Hoàng Khinh Vãn mà đi.

Hoàng Khinh Vãn lúc này chỉ muốn mắng một trận, mẹ nó com cự mãng kia là luyện thành Thiên Lý Nhãn a, cách xa như vậy cũng có thể thấy được nàng!

Cự mãng tốc độ cực nhanh, như một cón lốc xé gió mà đi, những nơi đi qua cây cối đều nghiêng ngã, bụi đất tung bay, ngay cả không khí đều đang run rẩy, khí thế tương đối doạ người.