Chương 27: Hiện thực khắc sâu cảm giác



Hoàng Khinh Vãn cất bước mà đi, bất quá đi ba bước, thân hình nàng dừng lại, Sâu xa nói, "cơm có thể ăn bậy, lời nói không thể nói lung tung, con mắt nào của ngươi nhìn ra ta giống người có con??"

Đám đông im lặng phăng phắc không dám hé nửa lời.

Phòng hảo hạng số một, Hoàng Khinh Vãn đẩy cửa vào, một màn trước mắt khiến nàng mười phần đau đầu.

Chỉ thấy một sợi dây thừng treo ở trên xà nhà, Hỏa Vân Hoàng xếp bằng nhắm mắt ngồi trên sợi dây, từng tia hào quang màu đỏ chói mắt, quanh quẩn ở xung quanh nó, kéo theo tới không khí kịch liệt dao động.

Hoàng Khinh Vãn vẫn nằm trên giường thành hình chữ đại, nàng thật sự mệt mỏi, trải qua nhiều sự tình như vậy, chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt đều muốn rời ra từng mảnh.

Hỏa Vân Hoàng tĩnh tọa trên sợi dây hé mắt ra, con ngươi như than lửa, lộ ra một tia nghiêm nghị.

Hoàng Khinh Vãn vừa mới ngủ không bao lâu, trên thân liền quanh quẩn một tầng ánh sáng màu đỏ kỳ lạ, tia sáng kia từ mi tâm của nàng phát ra, thông nhập toàn thân, đi khắp mỗi một tế bào toàn thân của nàng.

Hỏa Vân Hoàng yên tĩnh suy nghĩ, phất ống tay áo, một đạo kết giới trong suốt, đem trọn gian phòng ốc cùng ngoại giới ngăn cách.

Một giấc này, Hoàng Khinh Vãn ngủ cũng không an ổn, tựa hồ linh tinh rất nhiều mộng, đều là đoạn ngắn đứt quãng, lại không phải liên quan tới sự tình chính mình, giống như là trí nhớ của một người khác, trong đầu của nàng lặp đi lặp lại đứt quãng phát ra, trong mộng có một tiểu nữ hài, vừa quen thuộc vừa xa lạ, nàng thấy không rõ gương mặt của nữ hài kia.

Cô bé kia tựa hồ đối với nàng nói cái gì, nhưng Hoàng Khinh Vãn lại chưa nghe thấy, nửa đường tỉnh lại.

Một giấc này nàng ngủ thẳng tới mặt trời lên cao. Thời điểm tỉnh lại đã là hôm sau, chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

Hoàng Khinh Vãn đứng dậy, đánh giá bốn phía một phen, Hỏa Vân Hoàng y nguyên ngồi xếp bằng trên sợi dây tĩnh tọa, gặp nàng tỉnh Hỏa Vân Hoàng chậm rãi mở ra cặp mắt như lửa than.

Nó xoay người bước xuống, đi đến trước mặt Hoàng Khinh Vãn.

Hoàng Khinh Vãn vuốt vuốt đôi mắt thường, huyết dịch cả người trong nháy mắt đều lạnh! Nàng nhìn chằm chằm hai tay của mình, vốn là đôi tay thon dài như ngọc, bây giờ lại là thịt mũm mỉm, nàng quay đầu, bộ dáng bốn ăm tuổi của Hỏa Văn Hoàng, so với nàng thấp không có bao nhiêu!

"Mẹ ơi! Là ngươi cao lớn, hay là ta teo lại rồi?"

Hoàng Khinh Vãn kinh hãi lùi về phía sau mấy bước, mới đứng vững thân hìnhhít sâu một cái, sau đó lại dùng lực ở trên đùi của mình bóp, xác định không phải giấc mộng.

Một khắc kia, trong óc nàng, lại chẳng biết tại sao hiện lên mấy cái hình ảnh linh tinh .

Hỏa Vân Hoàng bình tĩnh một phất ống tay áo, không trung liền hiện ra một cái gương đồng. Nháy mắt Hoàng Khinh Vãn trong gương đồng hiện lên khuôn mặt non nớt, nàng xém chút thổ huyết.

Nàng híp mắt, cẩn thận nhìn xem mình trong gương, bất quá bộ dáng hài tử không đến mười tuổi, mười phần tinh xảo, một bộ dáng cực kỳ đáng yêu, dung nhan trắng nõn, mang theo một chút mũm mỉm của hài nhi, đôi mắt màu đỏ sậm, như sóng nước thuần khiết, lông mi dài mà rậm, chiếc mũi tỉ mỉ tinh xảo, môi đỏ như hoa hải đường, một đầu tóc dài đen như màu mực tung bay, dài tới thắt lưng, đơn giản bên trong, lại hiện ra bá khí tà đạo.

Nàng vươn tay, trong ánh mắt có chút không thể tin.

Qua hồi lâu, mới quay đầu u oán nhìn chằm chằm Hỏa Vân Hoàng.

Hỏa Vân Hoàng liếc qua nàng một chút, lấy lời nói thâm ảo giải thích.

Theo lời Hỏa Vân Hoàng, nàng ăn tinh hạch của Nhân Sâm Quả dưới đáy Thương Di hoang cốc, Nhân Sâm Quả vốn đã có sinh tử thân xác con người, công hiệu kéo dài tuổi thọ, cây Nhân Sâm Quả Thụ kia, hơn phân nửa là từ chỗ sâu Thương Di hoang cốc chạy đến, tinh hạch trên cây này bị Hoàng Khinh Vãn nuốt,sau khi thoát ly Thương Di hoang cốc, thân thể của nàng, tự nhiên sẽ có biến hóa tương ứng.

Bây giờ xem ra, biến hóa này là khiến nàng từ một người mười tám tuổi, biến thành hài tử bảy tám tuổi.

Hoàng Khinh Vãn nghẹn đến im lặng, vốn là bị Hỏa Vân Hoàng dán cho cái nhãn hiệu năng lực kém cõi, bây giờ lại biến thành đứa bé, cái hiện thực này muốn hay không cũng có cảm giác khắc sâu!