Chương 20: Tiểu Hồng dũng cảm

Nếu không phải do trong chớp mắt lúc bàn tay to lớn của Nhân Sâm Quả ép xuống, sức mạnh vô hình trong thân thể nàng thoát ra, hình thành một đạo kết giới, đem nàng bảo vệ, đoán chừng nàng hiện tại đã sớm cùng sinh vật bên trong vài dặm phương viên, hóa thành phấn vụn!

Tuy là có kết giới bảo hộ, Hoàng Khinh Vãn vẫn cảm giác trong cơ thể ngũ tạng lục phủ đều muốn sớm vỡ vụn, trong đại não cũng là trống rỗng, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại.

"Ríu rít ---" Nhân Sâm Quả nhìn thấy Hoàng Khinh Vãn lại còn chưa chết, cùng nhau khóc thét một tiếng.

"Đông đông đông --- "

Lại lần nữa cùng nhau hướng nàng mà đi.

"Hô …" nhưng vào lúc này, lửa cháy ngập trời từ chỗ sâu mà đến, thẳng hướng sáu Nhân Sâm Quả bay tới.

"Ríu rít ---" Tiếng Nhân Sâm Quả kêu rên liên hồi.

Hoàng Khinh Vãn mở to mắt, chỉ thấy Hỏa Vân Hoàng một thân áo đỏ, mắt đỏ như lửa, chiếu ra hai đạo huyết quang dữ tợn.

Hỏa diễm cực nóng cháy rực toàn thân, trong tay nắm lấy Liệt Diễm Chiến đao, sáng chói mắt từ sâu trong hoang cốc bay tới.

Hỏa Vân Hoàng dừng tại hố to, đưa Hoàng Khinh Vãn cùng Nhân Sâm Quả cách ra xa.

"Ríu rít ---" Nhân Sâm Quả gầm thét tiến lên.

Hỏa Vân Hoàng vung lên chiến đao, lửa cháy đầy trời, trong nháy mắt liền đốt cháy hai Nhân Sâm Quả.

"Ríu rít "

Nhân Sâm Quả còn lại nổi giận, ngửa mặt lên trời rống lớn, bốn Nhân Sâm Quả trong nháy mắt hợp lại thành một người, thân thể nhanh chóng bành trướng đến lớn gấp mấy chục lần, cao như cậy nhân sâm che trời khi nãy.

"Khụ khụ ---" Hoàng Khinh Vãn lại ho ra hai vũng máu.

Tim Hỏa Vân Hoàng tê rần, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, có chút nghiêng đầu, ánh mắt mười phần khinh bỉ nhìn Hoàng Khinh Vãn khẽ lướt qua.

Ách, Hoàng Khinh Vãn trên trán hiện lên ba cây hắc tuyến. Mẹ nó! Nàng mạnh mẽ đến đâu cũng là con người, là con người mới bước vào cái thế giới huyền huyễn này, như thế nào lại khinh bỉ nàng!

"Uỳnh!” Nhân Sâm Quả to lớn bất chợt nhào tới, mỗi đi một bước, đều có khí thế rung chuyển trời đất.

Hỏa Vân Hoàng nắm chặt liệt diễm chiến đao trong tay, trên thân hỏa diễm tăng vọt, một vòng lá chắn bằng lửa kiên cố dựng thẳng sau lưung, đem Hoàng Khinh Vãn bảo vệ.

Đáng chết, mới vừa vặn đi vào hoang cốc, con người kia vậy mà đều đem Nhân Sâm Quả dẫn ra!

Tim đau đớn, nữ nhân kia chịu tổn thương, trên người nó toàn bộ đều có thể cảm nhận rõ.

Liệt Diễm Chiến đao trong tay Hỏa Vân Hoàng lớn thêm mấy lần trong cơ thể bé nhỏ, khác biệt hết sức rõ ràng.

Một đao chém về phía Nhân Sâm Quả đang nhào lên, lửa bay tán loạn.

Nhân Sâm Quả to lớn gào thét, nó đưa một bàn tay chụp về phía liệt diễm chiến đao.

"Xèo xèo" hương vị da thịt đốt cháy khét trong nháy mắt tràn ngập ra.

Nó kêu lên một tiếng thống khổ, thu tay về, cả cánh tay đã đốt cháy khét.

Hoàng Khinh Vãn ở trong hố đôi mắt trở nên lạnh lẽo, đem sức mạnh cố hết sức điều động đến thân thể, vạn nhất Hỏa Vân Hoàng có ngủm, nàng cũng không trở nên quá thảm.

Mẹ nó! Nàng còn muốn trở về trái đất, nếu như bỏ mạng ở cái thế giới khi mới bắt đầu, nàng quả thật là tức nghẹn mà chết.

"Ríu rít --- "

"Xùy --- "

Tiếng gào thét của quả Nhân Sâm cùng với tiếng lửa cháy bập bùng vang vọng khắp hoang cốc trăm dặm.

Qua mấy hiệp đấu, trên thân Nhân Sâm Quả đã nhiều chỗ bỏng, Hỏa Vân Hoàng cảm thấy hơi đuối sức.

Sức mạnh Thượng cổ, đã tiêu tán không ít, Hỏa Vân Hoàng là thượng cổ Thần thú, đối phó sức mạnh Nhân Sâm Quả, vốn là dư xài.

Chỉ là lúc trước bị Hoàng Khinh Vãn đâm rách trái tim, bây giờ thân thể lại tiếp nhận vết thương trên người Hoàng Khinh Vãn, có chút không chịu đựng nổi.