Chương 2: Thần nữ đại nhân



Phía bên kia bầu trời, luồng sáng bảy sắc chói lọi từ trên trời chiếu xuống, tiến vào trong núi sâu trầm tịch âm u. Chỉ một thoáng, sắc trời biến đổi, mặt đất rung chuyển, bảy luồng sáng kia phóng lên cao tận trời, gắt gao bao bọc ánh sáng màu hồng ở trung tâm, đêm tối trong nháy mắt lại sáng như ban ngày.

Sắc mặt đám vu sư Thương Di quỳ canh giữ tế đàn to lớn đồng loạt thay đổi. Xúc động, phấn khởi, thậm chí nước mắt rơi đầy mặt (*).

(*) Nguyên văn: Lão lệ tung hoành

Bọn họ tự nguyện hiến máu của mình, cùng nhau cúng tế bảy ngày bảy đêm ở Tế đàn này, rốt cục cũng chờ đến giờ phút này.

Khoảnh khắc thần nữ giáng thế! Mở bỏ cấm chế cổ xưa, phá bỏ lời nguyền, lấy máu của bản thân cúng tế thất linh.

Giờ phút này, kỳ tích cuối cùng cũng đến!

Điều này có nghĩa là gì? Chính là Vu tộc của bọn họ đã tìm được con đường sống tươi sáng!

Lúc này tất cả mọi người đều ngừng thở, ánh mắt nhìn chằm chằm ánh sáng màu đỏ phía bên trong được bảy luồng sáng bao bọc. Bảy luồng ánh sáng quá mức chói mắt, trình độ tu hành thấp kém chỉ cần nhìn một chút thì con ngươi liền chảy máu, vĩnh viễn mất đi ánh sáng. Tu hành cao thâm cũng không thể trực tiếp nhìn vào đó, lập tức phong tỏa thị giác.

Cho đến khi Thiên Vương tinh cùng Thần Vương tinh(*) khuất dưới đường chân trời, bảy luồng ánh sáng kia mới dần dần biến mất, chậm rãi để lộ ra một vệt đen thần bí bên trong tế đàn.

(*) Sao Thiên Vương và sao Thần Vương

Đám Vu sư vội vã mở mắt, chỉ thấy từ trong tế đàn một thiếu nữ cả người vận y phục màu đỏ như lửa, túc hạ sinh phong, đứng ngạo nghễ trên tế đàn, mái tóc dài đen như mực phấp phới, nhìn không rõ mặt nhưng lại có cảm giác lạnh lùng như băng sơn ngàn năm, theo luồng ánh sáng dần biến mất, đôi mắt nàng đột nhiên mở ra, để lộ con ngươi đỏ sậm sâu thẳm như đêm đen.

Một khắc kia, giống như vũ trụ sơ khai, mọi vật ngừng lại trong thời kỳ hỗn độn. Chỉ một cái liếc mắt của nàng đã khiến bọn họ run sợ trong lòng, họ cúi đầu xuống, tất cả đều không kìm được mà quỳ sụp xuống đất, không dám ngẩng đầu nhìn thêm lần nào nữa, Thậm chí, nỗi sợ hãi từ sâu trong lòng không kiềm được mà phát ra, cả người run rẩy. Thần nữ chính là thần nữ, sức mạnh đáng sợ này bọn họ tuyệt đối không thể xem thường.

Hoàng Khinh Vãn nheo lại đôi mắt màu đỏ sậm nguy hiểm, lạnh lùng quan sát một lượt.

Trong sơn cốc âm u, toàn bộ mấy ngàn người mặc y phục màu đen vây quanh tế đàn, đồng loạt quỳ xuống trước mặt nàng. Mà ở phía bên ngoài, hơn mấy trăm thi thể chất chồng lên nhau ngăn nắp, phía dưới thi thể máu chảy như sông, trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi của máu tươi. Còn nàng, một mình đứng giữa tế đàn bảy sắc to lớn, được làm từ ngọc thạch bảy màu: Đỏ, cam, vàng, xanh lục, xanh lá cây, xanh da trời, tím. Mỗi một khối thạch đều hoàn chỉnh, không hề sứt mẻ, tự nhiên mà thành. Tế đàn này cùng với cái mà nàng nhìn thấy trong quỷ cốc giống nhau như đúc.

Đôi mắt lạnh lẽo của Hoàng Khinh Vãn ngưng trọng, nàng lấy trộm cái đầu lâu của chủ nhân cổ mộ, bị dồn đến đường cùng mà đi vào quỷ cốc. Không ngờ thoáng chốc lại đi đến một nơi hoàn toàn xa lạ. Đôi mày xinh đẹp nhăn lại, thân thể lại nặng nề như núi, nàng hơi giơ tay lên, khắp người đột nhiên có một luồng sát khí, từ tay nàng truyền ra ngoài. Chỉ một thoáng, một luồng khí màu đen bắn ra, hóa thành luồng sáng, giống như một vũ khí, phá tan không gian đem ngọn núi xanh tươi phía đối diện chẻ làm hai mảnh, cát đá bay mù mịt, mặt đất chấn động dữ dội, hàng vạn bách thú gào thét, muôn ngàn chim chóc kêu la, hoảng hốt bỏ chạy!

Đám đông hoảng sợ! Nàng chỉ tùy ý giơ tay vậy mà có thể trực tiếp đem ngọn núi bổ đôi ra, sức mạnh kinh người như vậy càng khiến bọn họ khϊếp sợ.

Chuyện này là sao, trong lòng Khinh Vãn thất kinh, đây là tiết tấu huyền huyễn gì đây?

Một lúc sau, mọi người cũng từ từ đè ép nổi khϊếp sợ xuống.