Chương 10: Dục hỏa Phượng hoàng

Con chim khổng lồ kia chỉ lớn hơn so với Thương ưng ở dưới nàng một chút, nhưng khí thế thì cao hơn gấp vạn lần. Ngọn lửa bùng lên khắp người nó, đôi mắt nó trông như than đỏ nóng hổi, rực rỡ và chói mắt. Cái mào trên đầu nó dựng cao, thể hiện thái độ kiêu ngạo, giống như phượng hoàng giá lâm. Nhìn lại Thương ưng bên dưới, lúc này đã bị dọa đến sắp tè ra quần, cuống cuồng chạy trốn khắp nơi.

Hoàng Khinh Vãn ôm chặt cổ thương ưng, nhưng ánh mắt của nàng nhìn không rời khỏi phượng hoàng lửa phía sau. Nếu nàng thu phục được con phượng hoàng cường đại này thì khoảng thời gian sau này nàng có thể sống tốt hơn rồi. Ánh mắt không che giấu mục đích của nàng khiến Hỏa Vân Hoàng nổi giận, nó vỗ đôi cánh đang bốc lửa, lập tức có một vài ngọn lửa đỏ hướng Hoàng Khinh vãn cùng thương ưng bay tới.

“Uỳnh…”

Thương ưng tránh không kịp, môt chóp lông đuôi của nó bị thiêu cháy. Thương ưng bị đốt gào khóc không ngừng, vỗ cánh, chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Nó hôm nay thật là xui xẻo tột cùng, ra cửa liền gặp mấy trăm năm mới xuất hiện một lần - Hỏa Vân Hoàng!

Hoàng Khinh Vãn buông ra một cánh tay đang gắt gao ôm thương ưng, nắm thật chặt giá nến trong tay giống như một thanh kiếm. Ngọn lửa trên người thương ưng càng cháy lợi hại, chẳng mấy chốc trong không khí đã nồng nặc mùi khét. Cả người thương ưng bị ngọn lửa đốt sạch lông, không cách nào dập tắt. Hoàng Khinh Vãn đứng dậy, trên người tự động tạo ra một đạo kết giới hình bầu dục trong suốt, ngăn cách ngọn lửa của Hỏa Vân Hoàng bên ngoài của nàng, không thể chạm tới. Hỏa Vân Hoàng thấy nàng không có việc gì, ngửa mặt lên trời kêu một tiếng to, lại há mồm hướng tới nàng phun ra một luồng lửa khác. Mà ngọn lửa kia lúc vừa chạm vào kết giới trên người Hoàng Khinh Vãn thì tự động bị tiêu diệt.

Hoàng Khinh Vãn nhếch khóe môi cười tà ác, tuy không hiểu là chuyện gì xảy ra, thế nhưng ngọn lửa từ con phượng hoàng kia không đả thương được nàng, vậy thì dễ làm hơn nhiều!

Ánh mắt không che giấu của nàng, hoàn toàn chọc giận Hỏa Vân Hoàng.

Hỏa Vân Hoàng đáp xuống, trên móng vuốt to lớn hừng hực lửa đang cháy dữ dội, giống như một hỏa đao to lớn, trực tiếp hướng Hoàng Khinh Vãn bổ tới.

Hoàng Khinh Vãn đứng trên lưng của thương ưng bị thiêu đốt, giống như một nữ thần đơn độc chống lại ngọn lửa!

Bàn tay trắng nõn tìm tòi,nắm lấy giá nên trong tay. Chỉ một thoáng, vũ khí va chạm vào nhau tạo ra tiếng chói tai nổi lên bốn phía, giá nến cùng móng nhọn Hỏa Vân Hoàng đυ.ng nhau, bắn tung tóe ánh lửa đầy trời.

Hỏa Vân Hoàng trong mắt hung quang sâu hơn, không chút do dự hướng Hoàng Khinh Vãn hung hăng thêm một kích!

Hoàng Khinh Vãn vừa xoay tay chống đỡ, trong thân thể, bổng nhiên có một sức mạnh không rõ toàn bộ truyền vào cánh tay đang cầm giá nến.

“Loảng xoảng…”

Âm thanh vũ khí va vào nhau vang vong khắp sơn cốc, khiến lòng người sợ hãi.

Từ trên người Hoàng Khinh Vãn lưu chuyển ra khí tức cường đại, đem Hỏa Vân Hoàng đυ.ng về phía sau bay ngược mấy chục thước.

Hung quang trong tròng mắt giảm bớt một nửa, Hỏa Vân Hoàng dừng lại ở giữa không trung, liếc nhìn nàng, "Ngươi là ai?"

Trời ạ!

Đầu Hoàng Khinh Vãn hiện lên một màu đen kịt, nàng âm thầm đỡ trán.

Con chim này mới vừa rồi vừa nói chuyện sao?

Hay là nàng xuất hiện ảo giác?

"Ta hỏi ngươi, ngươi là ai?" Hỏa Vân Hoàng thấy nàng không nói lời nào, lại hỏi.

Hoàng Khinh Vãn lắc đầu một cái, mặc dù đã tìm đủ các lý do tự an ủi mình rằng cái thế giới này huyền ảo, trong lúc nhất thời, vẫn không thích ứng nhanh như vậy được.

Con chim phá hoại, nói chuyện thì cứ nói, còn nói một cách văn vẻ! Chết tiệt!

"Ngươi biết nói tiếng người!"

Hỏa Vân Hoàng trong ánh mắt vừa mới giảm bớt một phần hung quang, bởi vì một câu nói của Hoàng Khinh Vãn, trong nháy mắt toàn bộ trở về.

Cánh khổng lồ đập mạnh, hai đạo hỏa quang từ chỗ cánh bắn ra, tạo thành một vòng lửa lớn, đem Hoàng Khinh Vãn bao vây ở bên trong.

Thương ưng dưới chân Hoàng Khinh Vãn đã sớm bị đốt trụi, bất quá chốc lát, liền rơi xuống tới thâm cốc, ngay cả phân nửa bóng dáng cũng không nhìn thấy.