Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoàng Kim Triệu Hoán Sư

Chương 9: Bất Động Minh Vương

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau hai giờ, Mạc Ngôn Thiểu liền đứng ở cửa Thiên Long tự, ngẩng đầu nhìn trước mắt toà cổ tự có hương hỏa cường thịnh này.

Phía trước cửa lớn của Thiên Long tự cổ kính là hai hàng tùng bách được gieo ở hai bên. Phía sau lưng liền nhìn thấy Thiên Long sơn mạch tuyết trắng mênh mang, Thiên Long tự ở dưới Thiên Long sơn mạch càng tôn lên vẻ muôn hình vạn trạng.

Hôm nay là ngày cuối tuần, khách hành hương đến Thiên Long tự nhiều hơn so với bình thường, không ít người tới dâng hương nhưng cũng không thiếu người đến cầu hình xăm.

Sư phụ xăm hình tốt nhất không ở trong các cửa hàng xăm của Thành phố Hương Hà mà ngay ở Thiên Long tự, trong truyền thuyết hình xăm được xăm từ các sư phụ trong chùa có thể tiêu tai, giải nạn được thần phật phù hộ.

Các sư phụ xăm hình trong chùa làm cho người ta hình xăm không lấy tiền nhưng cũng không phải người nào cũng có thể xin được xăm. Trước khi xăm, sư phụ trong chùa đều sẽ quan sát ngươi, ngươi nếu là người không ra gì thì dù cho nhiều tiền hơn nữa, các sư phụ cũng không giúp ngươi xăm.

Tỷ như những người suốt ngày trai gái lăng nhăng, côn đồ đánh nhau thì cũng chỉ có thể đi xăm trong các cửa hàng bình thường, nếu như hắn đi đến Thiên Long tự thì dù cho bản thân hắn bất luận là hạng người gì, các sư phụ của Thiên Long tự chỉ liếc hắn một cái rồi sẽ không xăm cho hắn.

Còn một số người vi phạm pháp luật, tâm thuật bất chính cũng khó có thể ở đây khẩn cầu đến hình xăm.

Ở Thiên Long tự, có được hình xăm là minh chứng và cũng là sự cầu phúc tốt nhất cho những người ở chính đạo.

Hình xăm là truyền thống mà mỗi triệu hoán sư đều phải có, mỗi triệu hoán sư đều có hình xăm đặc biệt của chính mình, hình xăm của triệu hoán sư không phải chỉ vì đẹp đẽ, cũng không phải vì chơi khốc mà chính là trong trường hợp dung hợp Giới Châu thất bại, đầu bị bể còn có thể dựa vào hình xăm để người ta phân rõ thi thể, truyền thống này đã và đang được triệu hoán sư truyền xuống cả trăm nghìn năm và sẽ còn tiếp tục kéo dài.

Hình xăm của Mạc Ngôn Thiểu là được Vân Cốc hòa thượng ở Thiên Long tự xăm trên người khoảng thời gian khá lâu về trước.

Dù cho là thời gian đó được Vân Cốc hòa thượng xăm người, nhưng có thể để Vân Cốc hòa thượng ra tay thì người đó cũng không phải là dạng người hời hợt.

Mạc Ngôn Thiểu đi vào bên trong chùa, bên trong có một vị tăng tiếp khách, Mạc Ngôn Thiểu tìm vị tăng tiếp khách đó, giải thích ý đồ xong, vị tăng tiếp khách rất nhanh đem Mạc Ngôn Thiểu đến tiểu viện phía sau Thiên Long tự, nơi mà Vân Cốc hòa thượng thường ngày sinh hoạt.

Vân Cốc hòa thượng đã vượt qua một trăm tuổi, bạch mi, râu bạc trắng nhưng sắc mặt vẫn rất hồng hào, đang đả tọa ở dưới một cây bạch quả trong sân, không nhúc nhích, mãi cho đến khi Mạc Ngôn Thiểu đi đến trước mặt, Vân Cốc hòa thượng mới mở mắt ra, lộ ra hai mắt yên tĩnh như mặt hồ nước, khẽ mỉm cười "Mạc thí chủ đến rồi!"

"Ngày hôm nay có việc riêng, xin được thỉnh giáo Vân cốc Đại sư!" Mạc Ngôn Thiểu trực tiếp nói.

"Thời điểm ta đả tọa, cảm thấy cảm xúc phun trào, chuyện cũ nổi lên, ý đồ trong lòng thí chủ, ta đã biết, xin mời thí chủ đi theo ta!" Vân Cốc hòa thượng tản ra ngồi xếp bằng, trực tiếp đứng dậy sau đó liền dẫn Mạc Ngôn Thiểu đi về phía gian phòng.

Đi đến trong phòng, hai người ngồi ở trên một tấm giường, sau khi Vân Cốc hòa thượng cho Mạc Ngôn Thiểu ngồi xuống, Vân Cốc hòa thượng rót một chén trà cho Mạc Ngôn Thiểu, uống xong Vân Cốc hòa thượng mới mở miệng "Bốn năm trước, một người thiếu niên tên là Hạ Bình An đến chùa tìm ta, muốn để ta giúp hắn xăm một cái hình xăm!"

Mạc Ngôn Thiểu hiếu kỳ hỏi "Người bình thường đến chùa chiền xin hình xăm, các vị đại sư khác cùng đệ tử của đại sư cũng có thể đảm nhiệm được, không biết năm đó tại sao đại sư lại vì thiếu niên kia mà tự mình ra tay, hơn nữa sau khi ra tay liền phong châm "

"Bởi vì thiếu niên kia vẽ một bức tranh, muốn nhờ ta xăm bức tranh đó ở trên lưng hắn, các đồ đệ của ta nhìn bức hoạ xong, không người nào dám động châm cũng chỉ có đem ta mời đi ra, sau khi ta xăm vào lưng người thiếu niên bức họa kia, tâm thần tài nghệ đã triệt để viên mãn vì lẽ đó liền phong châm!" Vân Cốc hòa thượng ăn nói ôn hòa khiến người ta như gió xuân ấm áp.

"Không biết đó là bức họa gì họa mà có thể khiến cho mấy vị đệ tử của đại sư cũng không dám động thủ!" Lòng Mạc Ngôn Thiểu tràn đầy hiếu kỳ.

"Chính là bức tranh này. . ." Vân Cốc hòa thượng kéo dây thừng bên người xuống, tấm mảnh vải màu vàng dùng để che đậy bức họa được mở ra, đằng sau là một bộ chân dung "Bức họa này uy phong quá nặng vì lẽ đó bần tăng đem đặt ở phía sau rèm, miễn cho doạ đến những người khác!"

Mạc Ngôn Thiểu nhìn về phía bức tranh đó, chỉ là đầu tiên nhìn liền cảm giác con mắt của mình tựa hồ bị đốt một hồi.

Lại nhìn cái nhìn thứ hai Mạc Ngôn Thiểu cảm giác tâm thần đều chấn động, nhìn cái thứ ba sắc mặt Mạc Ngôn Thiểu có chút trắng bệch. . .

Mạc Ngôn Thiểu chưa bao giờ nhìn thấy bức họa này trong điển tịch của bất kỳ chùa chiền hoặc tông giáo nào, đó là một vị phẫn nộ Ma Thần, có thân thể màu xanh đen, trên đỉnh đầu có bảy búi tóc thả buông xuống, miệng ngậm chặt, phía sau Ma Thần hiện từng đoá ngọn lửa, trải rộng hư không.

Ngọn lửa sau lưng Ma Thần trông rất sống động, hừng hực uy mãnh, tựa hồ có thể đốt cháy tất cả.

Vị phẫn nộ Ma Thần an tọa trên tảng đá, tay phải hướng về phía trong rủ xuống, trong tay cầm một thanh bảo kiếm sắc bén to lớn, bao bọc bảo kiếm là một con Thương Long đang giơ nanh, múa vuốt, tay trái phẫn nộ Ma Thần khép vào thân, đưa lòng bàn tay ra, lòng bàn tay được một sợi dây quấn quanh.

Mạc Ngôn Thiểu chưa bao giờ gặp một hình tượng Ma Thần uy mãnh như vậy.

Tâm thần Mạc Ngôn Thiểu trấn định một hồi, nuốt nước miếng một cái "Xin hỏi đại sư, tại sao ta chưa bao giờ thấy Ma Thần này ở địa phương khác, không biết Ma Thần này tên gọi là gì "

"Bức họa này được thiếu niên ngày đó vẽ ra, ta hỏi thiếu niên kia vị Ma Thần trong bức họa này tên là gì và từ đâu mà vị thiếu niên biết được, thiếu niên kia nói bức họa này tên là Bất Động Minh Vương, hắn từ trong mộng nhìn thấy!"

Mạc Ngôn Thiểu suy tư chốc lát, sắc mặt nghi hoặc "Bất Động Minh Vương. . . Danh tự này rất kỳ quái, vì sao ta chưa bao giờ nhìn thấy bức họa này trong điển tịch của bất kỳ chùa chiền hoặc tông giáo nào!"

"Ngày đó bần tăng cũng hỏi như thế, thiếu niên kia trả lời “bất động” chính là lòng từ bi, kiên cố vô cùng, khó có thể lay động, “minh” chính là chỉ ánh sáng trí tuệ, “minh vương” là chỉ Vương của tất cả mọi người. . ."

"Bất Động Minh Vương. . . Bất Động Minh Vương. . . Thì ra là như vậy!" Mạc Ngôn Thiểu tự lẩm bẩm, chẳng biết vì sao chỉ là nghe nói ý nghĩa danh hào Bất Động Minh Vương này trong lòng Mạc Ngôn Thiểu liền sinh ra một loại cảm giác chấn động "Không biết Bất Động Minh Vương đại biểu cho cái gì"

"Thiếu niên kia vẫn chưa nói tỉ mỉ. . ."Vân Cốc hòa thượng nhìn Bất Động Minh Vương, ngữ khí hơi xúc động "Chỉ là bần tăng tức chính mình, vọng tưởng chi tâm tu hành trăm năm còn chưa đủ viên mãn, ngày đó vừa thấy hình ảnh của Bất Động Minh Vương, cũng không biết vì sao bần tăng một viên vọng tâm trong nháy mắt được lấp đầy, mấy chục năm tu hành lập tức viên mãn, lại không tiếc nuối, ý nghĩa của Bất Động Minh Vương người thường khó dò khó biết, cũng có khả năng mỗi người đều hiểu theo nghĩa khác nhau, bần tăng cũng không biết thiếu niên kia trong mộng nhìn thấy là gì, hẳn là thiên ý!"

"Vì lẽ đó đại sư dùng ba ngày thời gian là để xăm bức tranh Bất Động Minh Vương này lên lưng thiếu niên kia "

"Không sai!" Vân Cốc hòa thượng khẽ mỉm cười "Để trao đổi, bần tăng đề nghị thiếu niên kia đem tấm chân dung Bất Động Minh Vương này ở lại trong chùa cung phụng, thiếu niên kia đồng ý!"

"Được rồi ta đã hiểu vấn đề, đa tạ đại sư đã cho ta biết!"

Trước lúc ly khai, Mạc Ngôn Thiểu lần thứ hai liếc mắt nhìn bức hoạ, cảm giác con mắt lại bị vô số ngọn lửa làm bỏng một hồi.

Bức tranh chân dung Bất Động Minh Vương tựa hồ có một loại sức mạnh khiến cho lòng người chấn động.

Hình xăm trên người mỗi triệu hoán sư là tín ngưỡng tinh thần của mỗi triệu hoán sư, và cũng là linh hồn vật tổ, mang theo dấu ấn cùng tinh thần khí chất của mỗi người.

Trên đường rời đi Thiên Long tự, mỗi khi nhớ tới bức tranh Bất Động Minh Vương, trước mắt Mạc Ngôn Thiểu liền hiện ra Hạ Bình An với khuôn mặt bình tĩnh.

Trước đó đã gặp Hạ Bình An mấy lần, Mạc Ngôn Thiểuđều rất khó tưởng tượng An được trên lưng Hạ Bình lại có hình xăm Bất Động Minh Vương khí thế bức người như vậy.

Bất Động Minh Vương nhất định là tinh thần vật tổ của Hạ Bình An, nhưng hình ảnh Bất Động Minh Vương đến cùng là đại diện cho cái gì

Ở trước mặt mình, Hạ Bình An biểu hiện hoàn toàn là ngụy trang, đem mình ngụy trang thành một người hoàn toàn vô hại.

Xem ra bí mật trên người Hạ Bình An có rất nhiều, không chỉ có một cái Thiên Lý Nhãn!

Chẳng qua mỗi người đều có bí mật của chính mình, Mạc Ngôn Thiểu cũng có bí mật của chính mình, chỉ cần không dính đến công tác chức trách của Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia, Mạc Ngôn Thiểu cũng không có hứng thú nghiên bí mật của người khác

Người giống Hạ Bình An như vậy mới thật sự nên gia nhập Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia, đem người như vậy đặt ở bên ngoài quá mức nguy hiểm, vẫn là đặt ở ngay dưới mắt của mình vẫn khá hơn một chút. . .

Chẳng qua cũng may Hạ Bình An ngày mai sẽ đến đưa tin.

Trong chớp mắt Mạc Ngôn Thiểu đối với việc Hạ Bình An ngày mai đến tràn ngập chờ mong. . .
« Chương TrướcChương Tiếp »