Tại những con hẻm nhỏ nằm ở giữa các căn hộ của người dân, nguyên bản ánh sáng đèn đường vẫn còn hiện lên trong các con hẻm thì giờ đây đã có vài cái đèn đã hỏng, nhân viên điện lực còn chưa kịp sửa.
Từ xa xa nhìn vào, ánh sánh leo lắt trong con hẻm nhỏ, một đoạn rõ ràng, một đoạn bị bóng đêm che phủ, trong một con hẻm nhỏ âm u lại lắt léo thế này thì việc đi qua con hẻm này để nhanh về tới nhà quả thật không phải là việc dễ dàng gì.
Một chiếc xe taxi màu cam dừng lại ở đầu hẻm, cửa xe mở ra, hai nữ nhân mặc váy ngắn màu đen cùng với giày cao gót, trên người có chút mùi rượu, trang điểm đậm bước ra khỏi xe.
Hai người phụ nữ cũng đã không còn trẻ nữa, chỉ có thể nhìn thấy một điểm thanh xuân hiện trên mặt, trên mặt hai người đều có loại khí tức bụi trần rất đặc biệt do lăn lộn quanh năm tại các quán bar, vũ trường, karaoke hình thành, khí tức đó không khó mà nhận biết, nữ nhân khi dính lên mùi đó, giống như dính lên dầu hoa tươi, người chỉ liếc mắt nhìn, cũng hiểu được nội hàm.
Đại thúc lái xe taxi thu tiền xong, hướng về phía hai người phụ nữ huýt sáo một cái, một đôi mắt nhìn chăm chú vào vòng eo, mông của hai người phụ nữ một chút, sau đó mới giẫm chân ga, có chút không muốn rời đi.
Đầu hẻm còn có ánh đèn, dưới đất chồng chất những đống tiền giấy xen lẫn với tro của chúng, hai người phụ nữ cẩn thận né qua những khu vực đã đốt tiền giấy, vừa đi vừa có chút run sợ trong lòng.
Trong ngõ hẻm một luồng gió lạnh thổi đến, đem tro tiền giấy trên đất bay lên, khiến cho con hẻm nhỏ không tên có vẻ hơi âm u.
Trong con hẻm vang vọng âm thanh giày cao gót của hai người, đốc đốc đốc, âm thanh vang lên khiến họ cảm thấy bản thân như những con nai con đang kinh hoảng né tránh nguy hiểm, trong khi đó đèn đường đem cái bóng hai người kéo dài trên mặt đất.
"A Mỹ, chúng ta nên chuyển sang nơi khác sống đi. . ."
Một người phụ nữ hàm răng run lẩy bẩy, chăm chú ôm cánh tay một nữ nhân khác cánh tay nói, "Mỗi lần buổi tối trở về đi ngỏ hẻm này, ta đều sợ hãi. . ."
"Lệ Lệ, có gì mà phải sợ chứ!" Nữ nhân gọi A Mỹ giả bộ trấn định, "Không phải do lần trước gặp phải tên tiểu lưu manh sao, tên tiểu lưu manh kia cũng chỉ dám mạnh mồm mà thôi, ngoài miệng hoa hoa vài câu, chúng ta cũng không thiếu khối thịt nào, hơn nữa tiền thuê nhà nơi này khá tiện nghi, khi chúng ta tan tầm trở về lại gần, giá cả và khoảng cách lại tiện nghi như vậy, khó có thể tìm căn nào khác đáp ứng lắm. . ."
Nữ nhân gọi Lệ Lệ có chút bận tâm, hướng về phía xa xa con hẻm đen kịt, liếc mắt nhìn
"Ngươi nói xem, đêm nay tên tiểu lưu manh kia có còn đứng chờ tại con hẻm không?"
"Quản hắn chờ hay không, loại tiểu lưu manh như hắn chỉ biết cầm đao hù dọa người, không dám làm hơn tí nào. . ."
Hai người phụ nữ đi vào con hẻm, nhưng không có phát hiện, cái bóng sau lưng các nàng đang vặn vẹo một cách dị thường, cùng bước chân của các nàng rất không hài hòa, tựa hồ có món đồ gì muốn chui ra từ cái bóng sau lưng các nàng.
Tăng nhanh bước chân xuyên qua khu vực bị bóng tối bao phủ dài hơn hai mươi mét, lại đi tới địa phương có ánh đèn, dưới cây đèn có một bóng người mặc áo bó màu xanh lam, quay lưng về phía các nàng, tựa ở bên cạnh trụ đèn.
Trên đầu đội mũ nhưng áo bó gợi lên cảm giác rất quen thuộc, với lại bóng lưng kia cũng rất quen thuộc —— chính là tên tiểu lưu manh thường ở trong ngõ hẻm, cầm dao găm lắc lư, còn hay vòi vĩnh tiền, tựa hồ đang chờ các nàng.
Hai người phụ nữ liếc nhìn nhau, bước chân cũng không dừng lại, trực tiếp đi tới.
"Ta nói, ngươi đúng thật là một người vô vị, hơn nửa đêm, thật coi hai tỷ muội chúng ta dễ ức hϊếp à, chúng ta được Hùng ca bao bọc, lại xằng bậy, lão nương nếu không nói cho Hùng ca trừng trị ngươi thì cũng phải báo cảnh sát, nghĩ muốn chơi gái, đến câu lạc bộ cùng hộp đêm thì chỉ cần có thể bỏ tiền, phụ nữ loại gì đều có, ngươi ở đây chờ là có ý gì, muốn chơi gái free à."
A Mỹ có chút đanh đá, đi lên liền mắng, còn dùng sức đẩy vai tên tiểu lưu manh một cái thì đột nhiên hắn ngã xuống đất, một cái đầu lâu sắc mặt trắng bệch, ánh mắt sợ hãi, da thịt khô héo như vỏ cây không có một chút hồng hào, lăn xuống đất mấy mét.
Sau khi thi thể không đầu ngã xuống thì trong quần áo có vô số con chuột, gián từ hố máu trong cổ cùng bên trong l*иg ngực chui ra ngoài, làm cho con hẻm trở nên tán loạn.
Từ trong miệng của cái đầu lâu, cả trong tại và lỗ mũi xuất hiện từng con rắn có màu sắc rực rỡ chui ra.
Cảnh tượng như vậy khiến cho hai người phụ nữ sợ đến hét ầm lên, chân đều mềm nhũn, lập tức liền ngất xuống bãi nước đọng, còn có chút đen nhánh trên mặt đất, trực tiếp bị doạ hôn mê.
Tuy nữ nhân ngã xuống, nhưng cái bóng của các nàng không có ngã xuống, mà lập tức bành trướng, giương nanh múa vuốt, cái bóng vặn vẹo biến thành dáng dấp hình người nửa trong suốt như có như không, ánh mắt đỏ như máu, mở ra cái miệng lớn như chậu máu từ khuôn mặt nứt ra đến sau gáy, hướng về cô gái gọi A Mỹ táp tới.
"Súc sinh. . ."
Gầm lên giận dữ, Đồ Phá Lỗ từ trên trời giáng xuống, trên dao cầu lóe lên một tầng kim quang nhàn nhạt.
Từ trên trời giáng xuống một đao liền đem quái vật từ bên trong cái bóng chui ra ngoài, từ đầu đến chân bị chém thành hai nửa.
Hai khúc bóng hình người bị Đồ Phá Lỗ chém roẹt ... roẹt ... một tiếng, bốc lên khói đen cháy khét, thân thể trực tiếp nát bấy, sau đó một đạo sương khói màu đỏ sậm, từ bên trong bóng mờ chui ra ngoài, lập tức xuyên qua vách tường bên cạnh, hướng về đường nước ngầm cách đó không xa chui vào.
Thời điểm đạo sương khói màu đen sắp tiến vào đường nước ngầm thì trong nháy mắt, tiếng nói của Phương Linh San vang lên, "Lửa. . ."
Tại lối vào đường nước ngầm xuất hiện một quả cầu lửa đột nhiên bay tới, trực tiếp trúng đoàn sương khói màu đen, đem đoàn sương khói màu đen vây lại, kịch liệt bốc cháy lên.
Trong sương khói phát ra âm thanh cao tần, chói tai khiến cho một số ánh đèn đang sáng còn lại nổ tung, hóa thành vô số mảnh vụn pha lê như hoa tuyết, tán loạn rơi xuống.
Hẻm nhỏ cũng hoàn toàn biến thành bóng tối, chỉ có ánh lửa sáng ngời còn đang kịch liệt thiêu đốt, trong chớp mắt, đoàn sương khói màu đen dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa hóa thành khói, hoàn toàn tiêu tan, không còn gì lưu lại hiện trường.
Thời điểm này, thân hình Phương Linh San mới từ trên nóc nhà bên cạnh nhảy xuống, hơi điểm nhẹ ở trên vách tường, mang theo bóng đêm nhẹ nhàng, vững vàng rơi xuống hẻm nhỏ.
Trong hẻm nhỏ, hai người phụ nữ đã hoàn toàn bị doạ đến hôn mê, ngã trên mặt đất. Ngoài ra, trong hẻm nhỏ cũng không còn thi thể nào khác, cách đó không xa phía dưới đèn đường không còn thấy tên tiểu lưu manh cũng như chuột, rắn và gián.
"Con Ma linh Huyễn Ảnh Quái đã bị thanh trừ. . ." Ánh mắt Phương Linh San đảo qua hẻm nhỏ, "Nơi này đã không còn con Ma linh nào khác !"
"Cũng còn tốt chúng ta đúng lúc chạy tới, nếu không hai nữ nhân này liền muốn biến thành thây khô, cũng không biết hai nữ nhân này mới vừa nhìn thấy cái gì mà bị doạ thành bộ dáng này. . ." Đồ Phá Lỗ trầm tiếng mở miệng nói.
Đồ Phá Lỗ thoạt nhìn thô lỗ nhưng ở thời điểm này, lại rất thận trọng, nhìn thấy hai nữ tử phong trần ngất trong bãi nước dơ trong hẻm nhỏ, hắn lắc đầu, một tay nhấc một người, đem hai nữ tử phong trần từ nước dơ trong mang ra ngoài, dựa vào ở bên dưới đèn đường.
Phương Linh San đi tới, từ trên người lấy ra một ống tiêm xilanh, ngồi xổm xuống, cấp tốc tiêm vào cổ của hai người phụ nữ một loại dược tề màu xanh nhạt.
Trên mặt hai nữ nhân mới vừa còn tràn đầy thần sắc kinh khủng, sau khi bị chích liền thay đổi, thần sắc kinh khủng từ từ biến mất, chốc lát sau đó trở nên bình thường, dựa vào trong đèn đường mà ngủ.
Dược tề mà Phương Linh San tiêm vào hai người là một loại thuốc có tác dụng trấn định đặc thù, sau khi tiêm dược tề vào thân thể sẽ khiến cho người ngủ say thϊếp đi, đồng thời sau khi tỉnh lại sẽ quên hết mọi chuyện đã xảy ra. Nếu như không tiêm loại thuốc này vào, một ít người bình thường sau khi trải qua những thứ khủng bố này, thần kinh cũng sẽ trở nên không bình thường, bị doạ điên là chuyện thường xảy ra.
Đồ Phá Lỗ lấy điện thoại ra, thông báo Sở Cảnh sát đem người đưa đến bệnh viện. Bất quá trước khi cảnh sát chạy tới, nhận được tin tức Mạc Ngôn Thiểu cùng An Tình đã chạy tới, sau đó là Tào Hưng Hoa cùng Lý Vân Chu.
Lý Vân Chu hùng hổ, cả người ướt nhẹp, giống như mới vừa bị mò ra từ trong nước.
Nghe Đồ Phá Lỗ cùng Phương Linh San nói xong chuyện đã xảy ra, Mạc Ngôn Thiểu lông mày nhăn lại, đối với mấy người nói "Thành phố Hương Hà đã hơn hai năm chưa từng xuất hiện Ma linh Huyễn Ảnh Quái, vì lẽ đó con Ma linh Huyễn Ảnh Quái này nhất định là gần đây mới bị túc thể mang tới thành phố Hương Hà, về mặt thời gian xem xét, túc thể mang theo Ma linh Huyễn Ảnh Quái tới thành phố Hương Hà rất có thể là thành viên Ác Ma Chi Nhãn, người chế tạo huyết án tại trung tâm thương mại Thiên Cầm, tên này khả năng còn ở thành phố Hương Hà, không hề rời đi, hơn nữa còn ở bên trong phạm vi mười km. . ."
Mạc Ngôn Thiểu ánh mắt quét nhìn bốn phía, nhưng bên trong mười km bốn phía đều là tòa nhà, nếu đem cả hạch tâm khu vực nội thành đều bao trùm ở bên trong thì khách sạn tiểu khu nhiều vô số kể, nghĩ muốn khóa chặt một người xa lạ bên trong khu vực này, quá khó, bằng cấp độ năng lực Quan sát hiện tại của hắn vẫn chưa thể làm được.
"Con Ma linh Huyễn Ảnh Quái này hẳn là loại độc lập, có khả năng không chỉ một con Ma linh ký sinh trên người thành viên của Ác Ma Chi Nhãn. . ." An Tình nhẹ nhàng nói.
"Đêm nay giao thủ với tên kia là muốn thăm dò chúng ta có đốt đèn hay không sao, đây là muốn cùng chúng ta tiêu hao!" Lý Vân Chu xoa xoa mũi.
"Chỉ cần tên đó còn ở tại thành phố Hương Hà, chúng ta sẽ đem hắn bắt tới, ta ngược lại muốn xem xem hắn đến cùng có bao nhiêu con Ma linh?" Mạc Ngôn Thiểu ánh mắt trở nên lạnh. . . .
Chốc lát sau đó, hai chiếc xe cảnh sát đi tới bên ngoài con hẻm nhỏ, dừng lại ở ngoài, dùng đèn pin chiếu rọi vào bên trong con hẻm, phát hiện hai nữ nhân đang ngủ say thϊếp di trong hẻm, vội vã gọi xe cứu thương lại. . .
Tâm đèn tạo thành hình tam giác vẫn duy trì sáng, ở ba cái góc của thành thị, yên lặng bảo vệ buổi tối của thành phố Hương Hà. . . .
Cách con hẻm nhỏ xảy ra chuyện khoảng năm km, tại một gian phòng bình thường ở tầng 37 của khách sạn, một nam nhân mập mạp hơn bốn mươi tuổi, đầu hơi có chút hói ngay đỉnh, dáng vẻ không hề đặc sắc, đang ngồi ở bên cửa sổ, cầm một chén rượu, híp mắt, nhìn về hướng hẻm nhỏ xảy ra chuyện.
Mập mạp giống như một nhân viên văn phòng bình thường, hằng ngày đến công tác tại thành phố Hương Hà, sau khi làm việc mệt mỏi cả một ngày bên ngoài, hắn liền trở về phòng, gỡ vài cúc áo sơ mi, tháo ca-ra-vat ra.
Bên trong gian phòng chỉ đốt một chiếc đèn bàn, cái bóng của mập mạp hiện lên tấm thảm trải nền dần vặn vẹo. "Đừng nghịch. . ."
Mập mạp thấp giọng nói một câu, những cái bóng vặn vẹo kia liền yên tĩnh trở lại.
Sau đó, nụ cười quái dị xuất hiện ở trên mặt mập mạp, hắn thấp giọng nói một câu, "Điểm đăng nhân của Ủy Ban chấp hành trật tự quốc gia à, đã phản ứng lại rồi à, tiếp tục phản ứng đi, thời gian Thánh Lâm xuất hiện sắp rồi. . ."
Sáng ngày thứ hai, sau khi mập mạp trả phòng khách sạn, hắn lái một chiếc xe bán tải cũ không hề bắt mắt, lặng yên rời đi thành phố Hương Hà.