Chương 12: Người Mới

Thời điểm Hạ Bình An rời khỏi kho trang bị, trên tay có thêm hai cái hộp, một hộp chứa khẩu MR98 cải tiến, phù hợp cho các trận đánh lén cùng với bao súng, một trăm viên đạn, bên trong một chiếc hộp còn lại là chiếc roi thép màu đen gọi là rắn hổ mang.

Trong hai loại vũ khí đặc biệt này, chỉ có roi thép là dụng cụ đặc chế, không thể mua ở bên ngoài được.

Đối với hai loại vũ khí mà lão Chu tuyển cho Hạ Bình An, Mạc Ngôn Thiểu cảm giác thấy hơi kỳ quái nhưng vẫn không có dũng khí khiêu chiến phán đoán của lão Chu vì ở phương diện này lão Chu là người giỏi nhất, quyền uy nhất của Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia, thành phố Hương Hà.

Hạ Bình An để điện thoại di động tại chỗ lão Chu, lão Chu còn nói bắt đầu từ bây giờ Hạ Bình An thay đổi một cái điện thoại di động đặc thù, an toàn hơn; điện thoại di động do Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia làm ra đều mang tính bảo mật cao, đáng tin cậy, dùng thông tin mã hóa, chống nghe trộm còn có một ít công năng đặc thù khác, tất cả đều là tiêu chuẩn được bố trí cho tất cả nhân viên.

Lão Chu kêu Hạ Bình An bỏ điện thoại di động tại lão Chu khoảng một tiếng rồi hẵng quay lại lấy.

"Trong tầng nhà này có sân bắn và sân huấn luyện vũ khí lạnh, sau này ngươi có thể tới nơi này luyện súng hoặc luyện tập roi thép, khu vực này chủ yếu dành cho nhân viên chiến đấu gồm Triệu hoán sư hoặc là Giác tỉnh giả; hằng ngày vũ khí phòng thân được Triệu hoán sư cùng Giác tỉnh giả mang theo đều là vũ khí tự động hoặc là vũ khí lạnh, vũ khí nặng cùng vũ khí tự động ở thời điểm nhậm chức vụ cũng có thể tới lĩnh nhưng thời điểm sử dụng cũng không phải quá nhiều, lực lượng có thể sử dụng vũ khí tự động cùng vũ khí nặng để giải quyết mục tiêu bình thường chủ yếu là bộ đội gồm Đội An toàn Phản ứng nhanh và Đội Đột kích. . ."

Mạc Ngôn Thiểu một bên dẫn Hạ Bình An đi về phía thang máy, một bên giải thích cho Hạ Bình An.

"Lão Chu cũng là Giác tỉnh giả sao? "

"Đúng!"

" Năng lực thức tỉnh của hắn là cái gì? "

" Năng lực thức tỉnh của hắn không tính là đặc thù, là năng lực mà trong một giây đồng hồ có thể đưa ra đáp án của hai mươi bảy chữ số tăng theo cấp số nhân, năng lực này có thể gọi là thiên phú tính toán nhưng lão Chu trời sinh lại là một người cuồng nhiệt về binh khí, hắn đem năng lực thức tỉnh của hắn kết hợp cùng với ham muốn của hắn hình thành một loại năng lực độc nhất vô nhị, có thể nói hắn sẽ thông qua năng lực của mình để lựa chọn cho ngươi vũ khí thích hợp nhất... . ."

"Lão Chu không có người nhà sao, tuổi tác hắn trông có vẻ không nhỏ đi!"

Mạc Ngôn Thiểu trầm mặc một chút " Người nhà lão Chu đã toàn bộ gặp nạn bởi không gian xâm lấn, vì lẽ đó hắn mới luôn luôn kiên trì phục vụ ở Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia, dùng lời nói của hắn có nghĩa là hắn sẽ dành cả đời này để theo đuổi việc cung cấp trang bị cho mọi người để không phải gặp tình trạng giống như hắn nữa. . ."

Hạ Bình An cũng cảm giác có chút âm u, thấp giọng nói "Rõ ràng. . ."

"Ân, trang phục làm riêng cho ngươi cần thời gian ba ngày để chế tác, ngươi có thể đến nơi này lĩnh không hạn chế viên đạn phổ thông dùng để huấn luyện, đối với trường hợp lĩnh những viên đạn đặc thù, được làm bằng bạc thì cần tìm đến ta để ký tên, ngươi có biết vì sao lại có những viên đạn được làm bằng bạc không? "

"Ta có nghe nói qua, những viên đạn thông thường, được làm bằng thép, chì, đầu đạn làm bằng đồng, khi bắn tới những sinh vật đến từ không gian xâm lấn thì không gây tổng thương lớn đến cơ thể của chúng, không những vậy vết thương của chúng cũng sẽ khép lại rất nhanh; chỉ có những viên đạn làm bằng bạc có thể gây sát thương đối đa cho những sinh vật đến từ không gian xâm lấn, những vết thương do viên đạn bạc gây ra sẽ rất khó lành lại .. ." Hạ Bình An nói rằng.

Những viên đạn làm bằng bạc còn được gọi là Liệp Ma đạn, đây là kinh nghiệm mà nhân loại đã tổng kết được qua vô số năm chiến đấu với sinh vật đến từ không gian xâm lấn, bên trong bạc chứa đựng một lượng ion nhất định, rất hữu ích với cơ thể người, có thể dùng để trừ độc, sát trùng, nhưng đối với sinh vật từ không gian xâm lấn, nó có thể phá hoại cơ năng, sinh lý của chúng.

Trong truyền thuyết, bạc dùng để trừ tà quả không sai, không có lửa làm sao có khói.

Hai người đi vào thang máy, Mạc Ngôn Thiểu lại ấn nút tới lầu chín.

"Viên đạn làm bằng bạc có thể ở tại thời điểm nhận chức vụ thì có thể lĩnh được, đương nhiên bình thường ta cũng có thể chuẩn bị một ít; ngoại trừ Liệp Tử đạn thì còn có loại đạn cao cấp hơn là Thần Văn đạn. Tuy nhiên, nguồn Thần Văn đạn mà ta được trang bị chỉ có một bộ phận Triệu hoán sư nắm giữ thần văn mới có thể cung cấp được, những việc này về sau ngươi có thể tiếp xúc được. . ."

"Ân

Biết rồi, bây giờ chúng ta đi đâu?"

"Ta sẽ dẫn ngươi đi xem gian phòng của ngươi, mỗi người đều sẽ được cấp một gian phòng riêng, có thể dùng để nghỉ ngơi, cũng có thể dùng để luyện tập. . ."

"Cũng chính là ký túc xá à? "

"Gần như vậy, ngươi có thể lý giải rằng căn phòng này dành cho những người không có gia đình, những người chưa nhận nhiệm vụ hoặc những người lười biếng, không muốn đi ra ngoài rong chơi… Ngoài ra, đối với thời điểm Triệu hoán sư dung hợp Giới Châu, không muốn để ngoại giới quấy rối thì đây cũng chính là nơi an toàn nhất!"

Thang máy rất nhanh “đinh” một tiếng ngừng ở lầu chín, Mạc Ngôn Thiểu mang theo Hạ Bình An đi dọc theo đường nối, đi hết con đường liền thấy hai bên đều có từng cái gian phòng, số cửa hiệu ở phía trên cửa phòng cũng rất thú vị, đều bắt đầu là số 9, Hạ Bình An vừa nhìn liền biết đây lại là mê tín từ Triệu hoán sư mà ra.

Hai người đi đến căn phòng số 963, bên ngoài cửa phòng là khóa thông minh dùng vân tay xác nhận cùng với dùng nhãn cầu để phân biệt, sau đó mở cửa tiến vào trong phòng, Hạ Bình An mới phát hiện căn phòng này đối với một người mà nói đã không thể coi là nhỏ.

Bên trong có ba cái gian phòng, một cái gian phòng như văn phòng gồm một chiếc bàn làm việc, một máy vi tính, một cái giá sách, liên thông với căn phòng làm việc này là một phòng ngủ, bên trong phòng ngủ được bố trí tủ quần áo, phòng vệ sinh, cái gì cũng có, tất cả bố trí trong phòng đều giống như giống như bố trí trong khách sạn cao cấp.

Nối liền phòng ngủ là mật thất tu luyện.

Trong phòng làm việc còn có một tủ vũ khí chuyên môn dùng để bày ra các loại vũ khí.

Ở trong phòng tham quan một vòng, Hạ Bình An đem vũ khí mình lĩnh đến đặt ở tủ vũ khí sau đó Mạc Ngôn Thiểu tiếp tục mang theo Hạ Bình An làm quen với hoàn cảnh ở bên ngoài.

Hạ Bình An cảm giác số người ở trong khu vực này không nhiều, có vẻ trống rỗng vì mỗi người đều đang làm chuyện của chính mình, nếu không thì khi vào đường nối hắn sẽ thấy được có người đứng ở khu vực hành lang tán gẫu.

Theo Mạc Ngôn Thiểu nói, Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia có bảng hiệu rất đáng sợ, thời điểm mọi người đang thi hành một ít nhiệm vụ đặc thù, vì phòng ngừa gây ra khủng hoảng trong công chúng, dẫn đến truyền thông đưa ra những suy đoán quá độ vì lẽ đó thời điểm đang thực hiện nhiệm vụ, mọi người thường thường khoác một ít bí danh ra trận.

Những bí danh này rất bao quát, không giới hạn ở bất kỳ địa vị nào trong xã hội như nhân viên bảo vệ của công ty, trinh thám, ký giả truyền thông, điều tra thương mại, điều tra viên, luật sư, nhân viên chính phủ, giám sát viên, cảnh sát, nhân viên giám định tai vân vân nghe tới cũng rất thú vị.

Khi tới bữa trưa, Hạ Bình An rốt cuộc nhìn thấy những người có năng lực đặc biệt khác tại quán Buffet ở trụ sở Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia.

Nam tử đầu trọc, niềng răng gọi lão Đồ có tên đầy đủ Đồ Phá Lỗ, hắn mới từ phòng tập thể hình xuống, một thân nóng hổi, lão Đồ chính mình đang gặm nửa con heo sữa quay.

Mỹ nữ tóc ngắn, vóc người nóng bỏng, mang khí chất lãnh diễm gọi là Phương Linh San, thời điểm nghe được Mạc Ngôn Thiểu giới thiệu Hạ Bình An, Phương Linh San chỉ liếc Hạ Bình An một chút, khẽ gật đầu “ừ” một tiếng.

Còn một nam tử trung niên cợt nhã, mặc bộ quần áo toàn họa tiết hoa, mang dép đi đến nhà hàng, hắn cũng là người nằm dưới sự chỉ đạo của Mạc Ngôn Thiểu, nam tử trung niên cợt nhã gọi là Mạn Tử Ý, hắn là người phụ trách tình báo của Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia, thành phố Hương Hà ngoài ra hắn còn có nghề tay trái là nhà đầu cơ chứng khoán; theo Mạc Ngôn Thiểu nói Mạn Tử Ý cũng thuộc dòng dõi giàu nhất của Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia, thành phố Hương Hà, nhưng giàu bao nhiêu cũng khó có thể suy đoán.

Ngoại trừ mấy người này, Hạ Bình An còn nhìn thấy hai người khác, một nam một nữ, nam gọi là Tào Hưng Hoa, hắn một kẻ cơ bắp, kiên trì việc giữ bản thân sáng sủa, khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi.

Tào Hưng Hoa là Triệu hoán sư kiệm lời, không có chuyện gì đều ở trong các loại phòng tu luyện, cơm nước 3 phút xong liền lập tức biến mất ở nhà hàng, căn bản không có hứng thú tán gẫu.

Nữ còn lại được gọi An Tình, nàng là loại mỹ nữ mà chỉ cần người đàn ông nào đều nhìn sẽ khiến cho hai mắt sáng lên.

“Giống với dịch giả thế không biết, gặp gái mắt cứ như siêu nhân bắn laze”.

An Tình giữ lại một mái tóc dài màu đen, mang áo choàng, da trắng, mặt đẹp, đôi mắt sáng, khi cười hiện lên gương mặt là hai cái lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu, khi nói chuyện cũng ôn nhu điềm tĩnh, người khác nói chuyện lúc cũng sẽ ngưng thần lắng nghe, hoàn toàn là nữ thần trong vô số thiếu nam nữ.

Nếu như nói phương Linh San là Bắc Cực vạn năm băng sơn thì An Tình nhất định nữ thần mùa xuân của nhân gian.

Nhìn dáng dấp An Tình, hắn rất khó tưởng tượng một nữ nhân đẹp như vậy mà cũng là Triệu hoán sư.

Nghe Mạc Ngôn Thiểu nói còn có một thành viên nam chưa xuống dùng cơm, hắn đang đi ngủ.

Dưới trướng hắn còn có một số Triệu hoán sư khác đang ở bên ngoài nghỉ phép hoặc là chấp hành những khác, nhiệm vụ của Triệu hoán sư tại Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia, thành phố Hương Hà nhiệm vụ tuyệt không chỉ hạn chế về mặt địa lý ở thành phố Hương Hà, nếu như những địa phương khác xuất hiện những nghi vấn liên quan đến hoạt động xâm phạm an ninh quốc gia hoặc các tình huống ngoài ý muốn khác, Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia đều có khả năng điều nhân thủ đi trợ giúp.

Giờ khắc này, bên trong trụ sở chỉ có 6 Triệu hoán sư giữ nhà.

"Tình Tình, tối hôm nay có thời gian liền đến phòng của ta nghe nhạc HIFI a, ta tiêu tốn hơn 4 triệu mới có thể mua được một bộ âm hưởng hiệu quả cực kỳ tốt, nhà ta lại lớn lại thoải mái. . ."Trên bàn cơm, Ngô Đức Hoa hấp ngụm nước, hai mắt tỏa ánh sáng, nhìn chằm chằm Nghê An Tình, mời nghê An Tình đi tới nhà hắn nghe HIFI.

WTF, hắn đây là đang ở trên bàn cơm công khai gạ gái à!!.

Hạ Bình An rất hứng thú nhìn.

An Tình khẽ mỉm cười, uống một hớp nước ép trái cây tươi, như cũ duy trì lễ phép "Đại thúc à, ngươi đừng có “dê già gặm cỏ non” nữa, chúng ta vẫn nên duy trì khoảng cách đi; đúng rồi ta thấy bên kia có canh Ngân Nhĩ, đại thúc ngươi có muốn ăn một chút hay không!"

Nụ cười trên mặt nam tử cợt nhã Mạn Tử Ý lập tức đều cứng ngắc.

Hạ Bình An tựa hồ nghe đến âm thanh trong lòng nam tử cợt nhã bị cắm một đao.

Mà đang lúc này điện thoại di động của Mạc Ngôn Thiểu vang lên, hắn lấy điện thoại di động ra, sắc mặt hơi giật giật.

"Ngừng đấu võ mồm lại!!

Khu Thiên Cầm thuộc trung tâm thương mại thành phố Hương Hà đột nhiên xảy ra cháy lớn.

Cục Phòng cháy đã điều động người đến trung tâm thương mại mặt, ngoài ra còn một số tòa nhà chung cư có người bị vây ở trung tâm thương mại và bên trong tòa nhà chung cư bởi vì hiện trường hỏa thế phát triển rất nhanh, Cục Phòng cháy bên kia rất khó xác định vị trí, số lượng nhân viên bị nhốt ở trong trung tâm thương mại, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ cứu viện đồng thời chưa xác định được nguyên nhân hoả hoạn, Cục Phòng cháy đã gửi công văn cầu viện cho Ủy Ban Chấp hành trật tự quốc gia!"

Mạc Ngôn Thiểu để điện thoại di động xuống, liếc mắt nhìn mấy người ở đây, ánh mắt rơi vào trên người Hạ Bình An "Đây coi như là nhiệm vụ đầu tiên của ngươi, An Tình, ngươi cùng Hạ Bình An đi một chuyến. . ."